Người thân bị ung thư

Chào các anh, các chú, các bác.
Không biết ở đây có ai từng trải qua cảm giác có người thân bị ung thư không ạ ?
Bố em năm nay 54, tầm 4 tháng trước khoảng giữa tháng 2 thì gia đình em phát hiện ra khối u trong phổi, đưa lên Ung Bướu HCM để CT lồng ngực và xét nghiệm máu sàng lọc thì ng ta đánh giá có triệu chứng khối u ác tính. Thế nhưng bố em lại không chịu ở lại nằm viện mà về nhà sinh hoạt như bình thường.
Nói thêm về gia đình em thì nói chung là nhà em cũng gọi là tạm khá giả, đủ ăn đủ mặc, xe cộ cũng đầy đủ. Bố làm nhân viên ngân hàng, mẹ làm bảo hiểm, lương cả bố cả mẹ chắc dao động tầm 30 củ, cơ bản vì em sống ở tỉnh lẻ nên như vậy cũng gọi là ổn. Nhà thì có 2 ae, em là con cả, đang sinh viên năm nhất chuẩn bị năm 2 học ở SG. Của cải để dành thì cũng đủ lo cho em học hết đh. Còn 1đứa em gái năm nay lên lớp 8.
Thật ra thì ban đầu lúc nhận tin thì em cũng khá là bình tĩnh, vì bố em sinh hoạt không lành mạnh từ xưa rồi. Tuần 7 ngày nhậu đủ 7 ngày, thuốc lá thì cứ hero 1 gói mỗi ngày, đâm ra em cũng biết là không sớm thì muộn bố em cũng bị 1 đủ thứ bệnh. Em và bố thì từ lúc em học c2 thì cũng ít nói chuyện với nhau, 1 phần vì tính cách của bố em hơi gia trưởng và bảo thủ nên em khó nói chuyện với bố nên thành ra nói chuyện với nhau cứ bị lạnh nhạt, không hợp tính. Được cái quý đứa con gái lắm, cũng chịu khó thay đổi vì con. Em cũng thông cảm vì số bố em cũng khổ nhiều rồi, xưa nhà nghèo đi từ Bắc vô Nam lập nghiệp từ 2 bàn tay trắng, làm đủ thứ nghề lên rừng xuống biển đánh cá để mưu sinh đâm ra mới có cái tính cách khó gần và cái lối sống nó không được khoẻ mạnh như vậy.
Lúc về nhà thì bố em bỏ hẳn thuốc lá và rượu bia, cũng chịu khó tập yoga hít thở với ăn uống lành mạnh, bị mỗi cái vụ ho đờm thôi nhưng thật ra cũng ko quá nặng, lâu lâu ho. Tầm nửa tháng trở lại đây thì bố em sau cái bữa tiêm vaccine covid về thì bệnh bắt đầu trở nặng. Mỗi đêm là cứ bị ho đờm, mà ho rất nhiều, rát cả cổ học dẫn đến mất ngủ. Cứ tầm 20p là ho sòng sọc như vậy. Ban đầu em cứ nghĩ em không lo, vì như em nói đó mối quan hệ giữa 2 người thì hơi nhạt, mà hàng đêm cứ nghe tiếng ho như v là em cũng chịu không nổi, trong lòng cứ quặn lại . Mấy bác cũng hiểu cái cảm giác người thân mình đếm ngày bị bệnh nó đau đớn cỡ nào. Mà cứ mỗi ngày là tình hình càng trầm trọng hơn.
Em thì muốn đưa bố lên nằm viện để chữa trị luôn, tiền nong thì nhà em vẫn có thể cán đán được. Vấn đề là bố em mắc quá nhiều bệnh nền: bị gan, bị gout, bị huyết áp, tiểu đường từa lưa hết. Với người bình thường, việc hoá trị thôi đã khiến cho sức khoẻ đi xuống rất nhiều rồi, giờ mà bố em chữa trị như thế thì chắc chịu không nổi mất, cũng vì lí do đó mà mẹ em chưa chịu cho đi chữa, vì 1 khi đã chữa rồi thì có khi chỉ 1 2 tháng thôi là sống không nổi. Thêm nữa có vẻ như bố em cũng không muốn nằm viện, sợ vợ con bị khổ.
Giờ gia đình em cũng đang khốn đốn, không biết giải quyết sao, mẹ em không muốn bố xuống tinh thần nên cứ phải lui thủi khóc 1 mình. Bản thân em thì không lo lắm vì quăng em ra đường em vẫn tự lo cho bản thân được, có điều em lại thấy lo cho mẹ với em gái em quá, sợ có biến cố thì chịu không nổi, mà em nghĩ tới cảnh sau này thiếu vắng cha thì cũng tủi thân. Em đăng bài này lên chủ yếu là muốn chia sẻ để giải toả áp lực, dịch bệnh như này lockdown trong nhà cũng bị stress, thêm vào đó cũng muốn nghe lời khuyên từ các anh, các chú lớn hơn em. Em cũng muốn khuyên các bác luôn là ai hút thuốc thì hạn chế lại, sinh hoạt điều độ tí để sau này bớt khổ hơn.
Vậy e phải bên cạnh chú thật nhiều đi,chứ cuộc đời mà dính nhiều thứ bệnh vậy chữa trị cũng mệt lắm ah.Nhà a thì có ng già nhưng chỉ bệnh nền thôi vs lại a chỉ dùng thảo dược ko dùng viên thuốc tây nào hết nên mẹ a sức khoẻ tiến triển tốt vs lại ko bị biến chứng tiểu đường,mặc dù mẹ anh ăn ko kiêng cử gì hết chỉ hạn chế thôi.Nếu e tin thì dùng thảo dược cho ba dùng của mấy thương hiệu nỗi tiếng.Và nên theo tây y để chữa trị,thảo dược chỉ hổ trợ thêm.
 
Gia đình nên đưa bác đi khám lại 1 lần, rồi nghe bs tư vấn liệu trình chữa trị sao, có thắc mắc gì thì hỏi thẳng chứ đừng có tự quyết định. Bảo là do nhiều bệnh nền kèm theo, thì hỏi bs về các nguy cơ chứ. Phải làm giải phẫu bệnh mới biết là làn hay ác, rồi xem có di căn này kia chưa. Mà hình như là bố thớt cũng chưa đến mức di căn, thế thì nên lựa chọn điều trị sớm. Vì để lâu, k phổi đi nhanh lắm đó bạn. À, ở nhà thì kiếm lá đu đủ đực đun cho chú uống ( mình có ng quen cũng bị k phổi, nhưng có mổ và hóa trị, sau đó uống kèm nước lá đu đủ đực) vẫn ổn, đừng có đi cắt thuốc lung tung, k chưa chết vì k thì chết vì suy gan suy thận mất rồi.
 
Phổi thì nhanh lắm, khám xem giai đoạn mấy rồi, 1 2 thì còn cố kéo dài chứ 3 trở lên thì khó lắm. Nhà tôi có 2 người bị ung thư mất rồi, tôi chỉ khuyên thím một điều là hãy làm tròn bổn phận, trách nhiệm, chăm sóc bố thật tốt, thi thoảng 2 bố con ra ngồi tâm sự với nhau,... như vậy tâm mình sau này không phải cắn dứt.
 
Chào các anh, các chú, các bác.
Không biết ở đây có ai từng trải qua cảm giác có người thân bị ung thư không ạ ?
Bố em năm nay 54, tầm 4 tháng trước khoảng giữa tháng 2 thì gia đình em phát hiện ra khối u trong phổi, đưa lên Ung Bướu HCM để CT lồng ngực và xét nghiệm máu sàng lọc thì ng ta đánh giá có triệu chứng khối u ác tính. Thế nhưng bố em lại không chịu ở lại nằm viện mà về nhà sinh hoạt như bình thường.
Nói thêm về gia đình em thì nói chung là nhà em cũng gọi là tạm khá giả, đủ ăn đủ mặc, xe cộ cũng đầy đủ. Bố làm nhân viên ngân hàng, mẹ làm bảo hiểm, lương cả bố cả mẹ chắc dao động tầm 30 củ, cơ bản vì em sống ở tỉnh lẻ nên như vậy cũng gọi là ổn. Nhà thì có 2 ae, em là con cả, đang sinh viên năm nhất chuẩn bị năm 2 học ở SG. Của cải để dành thì cũng đủ lo cho em học hết đh. Còn 1đứa em gái năm nay lên lớp 8.
Thật ra thì ban đầu lúc nhận tin thì em cũng khá là bình tĩnh, vì bố em sinh hoạt không lành mạnh từ xưa rồi. Tuần 7 ngày nhậu đủ 7 ngày, thuốc lá thì cứ hero 1 gói mỗi ngày, đâm ra em cũng biết là không sớm thì muộn bố em cũng bị 1 đủ thứ bệnh. Em và bố thì từ lúc em học c2 thì cũng ít nói chuyện với nhau, 1 phần vì tính cách của bố em hơi gia trưởng và bảo thủ nên em khó nói chuyện với bố nên thành ra nói chuyện với nhau cứ bị lạnh nhạt, không hợp tính. Được cái quý đứa con gái lắm, cũng chịu khó thay đổi vì con. Em cũng thông cảm vì số bố em cũng khổ nhiều rồi, xưa nhà nghèo đi từ Bắc vô Nam lập nghiệp từ 2 bàn tay trắng, làm đủ thứ nghề lên rừng xuống biển đánh cá để mưu sinh đâm ra mới có cái tính cách khó gần và cái lối sống nó không được khoẻ mạnh như vậy.
Lúc về nhà thì bố em bỏ hẳn thuốc lá và rượu bia, cũng chịu khó tập yoga hít thở với ăn uống lành mạnh, bị mỗi cái vụ ho đờm thôi nhưng thật ra cũng ko quá nặng, lâu lâu ho. Tầm nửa tháng trở lại đây thì bố em sau cái bữa tiêm vaccine covid về thì bệnh bắt đầu trở nặng. Mỗi đêm là cứ bị ho đờm, mà ho rất nhiều, rát cả cổ học dẫn đến mất ngủ. Cứ tầm 20p là ho sòng sọc như vậy. Ban đầu em cứ nghĩ em không lo, vì như em nói đó mối quan hệ giữa 2 người thì hơi nhạt, mà hàng đêm cứ nghe tiếng ho như v là em cũng chịu không nổi, trong lòng cứ quặn lại . Mấy bác cũng hiểu cái cảm giác người thân mình đếm ngày bị bệnh nó đau đớn cỡ nào. Mà cứ mỗi ngày là tình hình càng trầm trọng hơn.
Em thì muốn đưa bố lên nằm viện để chữa trị luôn, tiền nong thì nhà em vẫn có thể cán đán được. Vấn đề là bố em mắc quá nhiều bệnh nền: bị gan, bị gout, bị huyết áp, tiểu đường từa lưa hết. Với người bình thường, việc hoá trị thôi đã khiến cho sức khoẻ đi xuống rất nhiều rồi, giờ mà bố em chữa trị như thế thì chắc chịu không nổi mất, cũng vì lí do đó mà mẹ em chưa chịu cho đi chữa, vì 1 khi đã chữa rồi thì có khi chỉ 1 2 tháng thôi là sống không nổi. Thêm nữa có vẻ như bố em cũng không muốn nằm viện, sợ vợ con bị khổ.
Giờ gia đình em cũng đang khốn đốn, không biết giải quyết sao, mẹ em không muốn bố xuống tinh thần nên cứ phải lui thủi khóc 1 mình. Bản thân em thì không lo lắm vì quăng em ra đường em vẫn tự lo cho bản thân được, có điều em lại thấy lo cho mẹ với em gái em quá, sợ có biến cố thì chịu không nổi, mà em nghĩ tới cảnh sau này thiếu vắng cha thì cũng tủi thân. Em đăng bài này lên chủ yếu là muốn chia sẻ để giải toả áp lực, dịch bệnh như này lockdown trong nhà cũng bị stress, thêm vào đó cũng muốn nghe lời khuyên từ các anh, các chú lớn hơn em. Em cũng muốn khuyên các bác luôn là ai hút thuốc thì hạn chế lại, sinh hoạt điều độ tí để sau này bớt khổ hơn.
đừng có nghe lời mấy thằng kêu về nhà rồi sống được nhiêu sống, bố tôi cũng bị giai đoạn cuối luôn...Vẫn nghe lời bác sĩ điều trị, đến nay cũng được 7 năm rồi vẫn chưa thấy trở lại...và tinh thần của bố bác phải mạnh mẽ để đương đầu mới được...
 
Nói cái này k biết đúng không. Thực phẩm có một số loại ngăn tế bào ung thư phát triển như bơ, khoai lang tím....
Xạ trị thì đó giờ k hy vọng nhiều, phổi thì càng nhanh biểu hiện.
Nên khuyên gia đình thời gian sắp tới ba bạn còn tâm nguyện nào cứ làm như: thăm người thân, đi đâu đó du lịch...
Tiền tấn cũng chữa khó hết được.
Mong điều tốt đẹp đến với gia đình


Gửi từ HUAWEI RNE-L22 bằng vozFApp
 
Cứ để cụ nhà tự lựa chọn fen ạ. Cụ thích ở nhà thì để cụ ở nhà cho gần vợ gần con. Nói thì bảo ác mồm chứ bệnh trở nặng thì cùng lắm được thêm 1 năm nữa ... cứ chuẩn bị tâm lý thôi. Cũng chả biết khuyên sao nữa. Chúc fen và gd mạnh khoẻ :rolleyes:

Sent from Tổng cục an ninh via nextVOZ
 
Em cũng bắt bố em phải làm đầy đủ đó chứ. Nhưng mà cả mẹ em cũng không đồng ý, cái tâm lý bệnh nền nhiều làm cho mẹ em sợ phải động tới mấy cái da thịt nội tạng
Đưa cụ đi sinh thiết nhé,xem tình trạng thế nào,và đáng lẽ khi mới phát hiện khối u phải làm luôn vì bệnh này phải chạy đua với thời gian
Bố mình cũng mới phát hiện ra K phổi cuối năm ngoái,lúc xét nghiệm chỉ cầu trời sao cho nó chưa di căn,vì chưa di căn thì bác sĩ sẽ cắt bỏ hết được và hoàn toàn khỏi bệnh.
Nhưng xét nghiệm ra thì bị di căn rồi,gia đình khóc hết nước mắt,nhưng bác sĩ cho biết chỉ là bắt đầu giai đoạn 2,chỉ cần bố mình đáp ứng hóa trị tốt là còn nhiều hi vọng.Bác sĩ đã tiến hành cắt bỏ khối u trong phổi và tiến hành hóa trị để tiêu diệt nốt di căn,đến nay bố mình đang hồi phục sức khỏe trở lại.
Chúc bạn và gia đình may mắn,rất đồng cảm với bạn,cứ nghĩ cảnh ung thư chỉ có trên phim,đến lúc nó xảy ra với bố mẹ mình mới thấy nó quái ác và đau đớn đến nhường nào
 
Bố e cũng K phổi giai đoạn 4. Cũng cố gắng chạy chữa hơn 1 năm... rồi bố ra đi. Nếu thím ko muốn khoảng thời gian còn lại sống ân hận thì cứ đưa bố đi xét nghiệm rồi chữa trị theo phác đồ của bác sĩ. Lỡ sau này bố của thím có ra đi thì tâm của bác ko bị dằn vặt rằng: "Nếu ngày xưa chữa cho bố thì ....." Tóm lại là cứ chữa cho trọn chữ hiếu với người làm con.
 
Thôi về nhà mà vui thú nốt những ngày còn lại. Bệnh nền nhiều thế thì hoá trị xạ trị chỉ khiến cụ đi nhanh hơn thôi.

Tui biết một trường hợp bà hàng xóm bị ung thư, hoá trị khổ quá bà ý bảo thôi cho về. Về nhà với con cháu tinh thần thoải mái, khối u cứ thế nằm đó không di căn, đến nay 8 năm rồi vẫn vậy
fSVmHaz.png
 
Đồng cảm với bạn, nếu giai đoạn cuối thì đừng hóa trị hay xạ trị gì kẻo lại đi nhanh hơn.
Chuẩn bị morphin để giai đoạn cuối có đau quá thì tiêm.
 
Ung thư thì chỉ có đi bệnh viện nghe theo bác sĩ mà chữa tây y, đừng ngu dốt đi chữa đông y vừa chết nhanh lại đau đớn.

Đông y k phải xấu, nhiều trường hợp chữa tốt hơn tây y (ví dụ trào ngược dạ dày như tôi bị ngày xưa) nhưng ung thư ko nằm trong số đó.

Bác chữa trào ngược dạ dày như nào vậy, cho em xin thông tin với

Gửi từ Samsung SM-N950F bằng vozFApp
 
Đưa cụ đi sinh thiết nhé,xem tình trạng thế nào,và đáng lẽ khi mới phát hiện khối u phải làm luôn vì bệnh này phải chạy đua với thời gian
Bố mình cũng mới phát hiện ra K phổi cuối năm ngoái,lúc xét nghiệm chỉ cầu trời sao cho nó chưa di căn,vì chưa di căn thì bác sĩ sẽ cắt bỏ hết được và hoàn toàn khỏi bệnh.
Nhưng xét nghiệm ra thì bị di căn rồi,gia đình khóc hết nước mắt,nhưng bác sĩ cho biết chỉ là bắt đầu giai đoạn 2,chỉ cần bố mình đáp ứng hóa trị tốt là còn nhiều hi vọng.Bác sĩ đã tiến hành cắt bỏ khối u trong phổi và tiến hành hóa trị để tiêu diệt nốt di căn,đến nay bố mình đang hồi phục sức khỏe trở lại.
Chúc bạn và gia đình may mắn,rất đồng cảm với bạn,cứ nghĩ cảnh ung thư chỉ có trên phim,đến lúc nó xảy ra với bố mẹ mình mới thấy nó quái ác và đau đớn đến nhường nào

cho mình hỏi nhà bạn chữa trị ở bệnh viện nào và bác sĩ tư vấn điều trị tên gì thế bạn
 
Chúc gia đình bác sớm vượt qua khó khăn và chúc bác trai có thể thắng được cơn bạo bệnh.

Một trong những nổi lo lớn nhất của người mắc bệnh hiểm nghèo là điều trị thì mất quá nhiều tiền, phải bán đi tài sản dành dùm cả đời mà cũng không chắc là thành công. Nhưng không điều trị thì người nhà lại không cam tâm, cảm giác ân hận về sau. Chính tâm lý này càng khiến tinh thần của bệnh nhân đi xuống và tình trạng bệnh càng nặng nề hơn.

Trong khi nếu bạn có bảo hiểm thì câu chuyện lại hoàn toàn khác. Tâm thế đi chữa bệnh bằng tiền của người khác khiến tinh thần bệnh nhân phần nào nhẹ nhàng hơn. Lúc lựa chọn thuốc thang, phương pháp điều trị cũng tự tin hơn. Đóng tiền bao nhiêu năm giờ là lúc được xài nên cứ vô tư sử dụng những dịch vụ xịn xò nhất. Bệnh tình cũng nhờ đó mà nhẹ nhàng thêm được vài phần.

Tôi không phải lợi dụng hoàn cảnh của người khác để bán hàng nhưng thật sự mấy bác cũng nên cân nhắc và suy nghĩ xem điều này có hợp lý hay không.
 
Cố lên bạn ba mình cũng bị K máu lúc phát bệnh hình như mình cũng tầm tuổi bạn, giờ cố gắng ở bênh cạnh ba bạn nhiều hơn đi lúc trước mình với ba mình cũng k hợp nhưng mà sau này thân thiết lại bth, ba mình thì từ lúc phát bệnh mất khả năng đi đứng sau cũng ráng tập tành hồi phục đi đứng được trở lại sống thêm đươc tận 5 năm :D nhưng mà lúc mất cũng ra đi nhanh lắm :sad: đang lúc đi đứng khoẻ mạnh sinh hoạt như người bình thường thì đường huyết tăng hành sốt rồi 2 tuần là ra đi :too_sad: nên bạn cố gắng ở bên ông nhiều hơn nhé tâm trạng ông vui lạc quan yêu đời thì tiến triển tốt hơn

Gửi từ nơi naog đó bằng vozFApp
 
Back
Top