vaicadiep
Senior Member
Chào các bác, đợt này em hơi buồn buồn 1 chút, k có người chia sẻ nên đành tạm nhờ bài post trên f17 để giãi bày
Em năm nay 23 tuổi, được 1 ít học bổng nên gia đình có vay mượn thêm ít để em đi du học. Vì ở Hà Nội 1 mình với a trai từ cấp 3 nên e đã quen với việc tự lập, hồi sinh viên đi làm thêm đc bao nhiêu 2 năm cuối cũng đóng học phí đh nên đã quen với việc hay thiếu tiền và ít đc chơi. Với 2 lý do đó, e tưởng e sẽ ổn thôi khi đi du học với 1 ngân sách thấp ở mức min.
Nhưng mà sự thật nó khó quá các bác. Tiền nhà và tiền điện gas nước e k nói vì bắt buộc rồi, tháng e chỉ dám ăn uống tầm 900k 1tr tiền Việt. Nhìn quanh mình là thằng nghèo nhất, các thánh tiêu toàn x4 x5 e, e thì quảng giao nhưng phải né kha khá cuộc hội họp nên thấy khá cô đơn, còn yêu đương thì thôi - bất khả thi Hồi ở Việt Nam sống cũng chắt bóp thật, nhưng ít ra la cà trà đá với anh em vẫn thấy thoải mái, thỉnh thoảng lẩu nướng rượt thịt vẫn ok . Bên này chương trình học của e khá căng, mà học thạc sĩ nó k dạy đâu hầu như là mình tự dạy mình giáo trình. Vì vậy nên k dám đi làm thêm nhiều, làm chỉ đủ thêm vào bữa ăn miếng thịt to như hồi ở Việt Nam, lâu lâu mua ít tinh dầu pod hút để cho quên đi cái mặc cảm và sự cô đơn (Tinh dầu 20ml 40k vnđ vs. bao thuốc min 160k vnđ nên e bỏ thuốc rồi).
Thành ra giờ, e bị hình thành 1 sự tự ti và góc nhìn khá là cực đoan với cuộc sống (cực đoan kiểu mình phải phấn đấu nhiều năm mới dám ngẩng mặt lên chút với đời ấy). 1 thì e biết là bố mẹ cố gắng rất nhiều để mình đc đi học, nên nhiệm vụ là phải phấn đấu chứ k đc nghĩ vớ vẩn như thế này. 2 là e lớn lên ở xóm lao động nên biết mình đi đc những bước thế này là may lắm rồi, nghĩ tào lao cô đơn này kia làm gì. Nhưng mà lắm lúc cũng buồn buồn tí các bác ạ. Cảm ơn các bác đã đọc, đc giãi bày e thấy cũng đỡ hơn phần nào. Bác nào trải đời r có lời khuyên để e lạc quan hơn mà phấn đấu thì e rất cảm ơn ạ. Thank các bác!
Em năm nay 23 tuổi, được 1 ít học bổng nên gia đình có vay mượn thêm ít để em đi du học. Vì ở Hà Nội 1 mình với a trai từ cấp 3 nên e đã quen với việc tự lập, hồi sinh viên đi làm thêm đc bao nhiêu 2 năm cuối cũng đóng học phí đh nên đã quen với việc hay thiếu tiền và ít đc chơi. Với 2 lý do đó, e tưởng e sẽ ổn thôi khi đi du học với 1 ngân sách thấp ở mức min.
Nhưng mà sự thật nó khó quá các bác. Tiền nhà và tiền điện gas nước e k nói vì bắt buộc rồi, tháng e chỉ dám ăn uống tầm 900k 1tr tiền Việt. Nhìn quanh mình là thằng nghèo nhất, các thánh tiêu toàn x4 x5 e, e thì quảng giao nhưng phải né kha khá cuộc hội họp nên thấy khá cô đơn, còn yêu đương thì thôi - bất khả thi Hồi ở Việt Nam sống cũng chắt bóp thật, nhưng ít ra la cà trà đá với anh em vẫn thấy thoải mái, thỉnh thoảng lẩu nướng rượt thịt vẫn ok . Bên này chương trình học của e khá căng, mà học thạc sĩ nó k dạy đâu hầu như là mình tự dạy mình giáo trình. Vì vậy nên k dám đi làm thêm nhiều, làm chỉ đủ thêm vào bữa ăn miếng thịt to như hồi ở Việt Nam, lâu lâu mua ít tinh dầu pod hút để cho quên đi cái mặc cảm và sự cô đơn (Tinh dầu 20ml 40k vnđ vs. bao thuốc min 160k vnđ nên e bỏ thuốc rồi).
Thành ra giờ, e bị hình thành 1 sự tự ti và góc nhìn khá là cực đoan với cuộc sống (cực đoan kiểu mình phải phấn đấu nhiều năm mới dám ngẩng mặt lên chút với đời ấy). 1 thì e biết là bố mẹ cố gắng rất nhiều để mình đc đi học, nên nhiệm vụ là phải phấn đấu chứ k đc nghĩ vớ vẩn như thế này. 2 là e lớn lên ở xóm lao động nên biết mình đi đc những bước thế này là may lắm rồi, nghĩ tào lao cô đơn này kia làm gì. Nhưng mà lắm lúc cũng buồn buồn tí các bác ạ. Cảm ơn các bác đã đọc, đc giãi bày e thấy cũng đỡ hơn phần nào. Bác nào trải đời r có lời khuyên để e lạc quan hơn mà phấn đấu thì e rất cảm ơn ạ. Thank các bác!