Nhà của con mãi là nơi xa lạ với mẹ. Nhà của mẹ là nơi để con tìm về một chốn bình yên.

Nangtruocgio

Senior Member
Tâm sự nặng nề. Thương mẹ.

Đúng cái thời gian tuổi già nghỉ ngơi, tuổi tưới cây buổi sáng, uống ly trà buổi chiều, tuổi ngắm diều chiều tối.
Vậy mà mọi thứ đảo lộn sau khi thằng con trai út sinh bé nhỏ đầu lòng. Sau 6 tháng, khi vợ bắt đầu đi làm lại, thì bà nội bắt đầu ra chăm cháu. Thắm thắt vậy mà cũng 6 tháng rồi.
5 tháng trôi qua thật êm đềm, nhưng dạo gần đây, vợ và mẹ tôi lại phát sinh chuyện:
Chuyện thứ nhất: Vợ tôi nấu cháo gà và bảo xương gà đem hầm. Cuối cùng, bà đút cháo cho cháu lại phát hiện xương gà nhỏ li ti trong chén cháo. Hôm đó về, tôi mới nói: "Sao em nấu cháo mà xương không lọc kỹ, nguy hiểm lắm." Vậy mà vợ phán ngay: "Đút cháo mà không biết vớt xương à?"
Câu nói này thật sự làm tôi sững người, vì bà nội là người đút cháo cho bé. Tôi đi làm, nên buổi trưa bà lo phần ăn cho cháu. Thế là mẹ và vợ cãi nhau. Tôi đưa cái hình miếng xương cho vợ xem: mảnh xương chỉ 1–2mm, nhọn hoắt. Thì vớt kiểu gì được? Cuối cùng, chuyện cũng tạm lắng.
Chuyện thứ hai: Lần này là nấu cháo xương heo, và cũng y như cũ, xương hầm lâu bể ra. Trong cháo đầy xương nhỏ. Bà nội nói với tôi, tôi tức quá, góp ý với vợ thì lại khóc lớn. Lần trước đã thế, lần này vẫn vậy. Mẹ và vợ bên ngoài cười nói, nhưng tôi nghĩ bên trong chẳng ai vui vẻ.
Chuyện thứ ba: Nồi cơm hâm nóng nguội, hai mẹ con ( mẹ và vợ ) hơn thua nhau. Mẹ trách: "Hai vợ chồng chắc đuổi khéo bà về sớm!" Mẹ cũng đã sắp xếp lịch về vào thứ Hai tuần sau.
Tối đến, tôi nằm tâm sự với vợ: "Em hơn thua với mẹ làm gì. Mẹ ra đây chăm con, cực khổ. Việc gì đáng cãi thì hãy cãi, còn chuyện nhỏ nhặt thì đừng để mẹ buồn."
Vậy mà vợ tôi phán luôn: "Mẹ chăm con cực, chứ em thì sướng hả? Anh biết gì đâu."
Thật lòng, tôi cũng làm đủ việc nhà: tối ăn cơm xong dọn chén, rửa chén, giặt đồ, phơi đồ; cuối tuần lau nhà, trông con, chơi với con. Vợ tôi thì sáng dậy sớm nấu cháo, chuẩn bị cơm cho tôi mang đi làm, trưa chạy về, thiếu giấc ngủ trưa. Nhưng mỗi lần cãi nhau, thì như thể tôi không làm gì cả, mọi việc đều đổ hết lên vợ.
Chuyện nhà cửa, tôi vừa xây nhà, mẹ ra ở mà thấy bà buồn quá. Cả ngày trông cháu chắc cũng chán lắm. Tối đến, mẹ có chút rảnh vì hai vợ chồng thay nhau trông con, nhưng bà cũng chẳng biết làm gì ngoài xem tivi. Bà không biết xài điện thoại, chỉ mở "Bạn muốn hẹn hò" xem đến chừng 9 giờ thì lủi thủi: "Con ơi tắt điện, mẹ đi ngủ."
Niềm vui của mẹ giờ chỉ quanh quẩn cái tivi. Nhìn mẹ xa lạ trông chính ngồi nhà của con trai mình, đôi mắt buồn hẳn. Tối nay, vợ và mẹ cãi nhau nữa, mẹ lại buồn. Đôi mắt bà nhìn cháu, như chứa cả nỗi lòng. Tôi cũng buồn quá. Viết ra những dòng này để nhẹ lòng hơn.
Cả một đời chăm lo cho con, đến tuổi già lại lo chăm cháu. Nhà của con mãi là nơi xa lạ với mẹ. Nhà của mẹ lại là nơi để con tìm về một chốn bình yên.
 
Tâm sự nặng nề. Thương mẹ.

Đúng cái thời gian tuổi già nghỉ ngơi, tuổi tưới cây buổi sáng, uống ly trà buổi chiều, tuổi ngắm diều chiều tối.
Vậy mà mọi thứ đảo lộn sau khi thằng con trai út sinh bé nhỏ đầu lòng. Sau 6 tháng, khi vợ bắt đầu đi làm lại, thì bà nội bắt đầu ra chăm cháu. Thắm thắt vậy mà cũng 6 tháng rồi.
5 tháng trôi qua thật êm đềm, nhưng dạo gần đây, vợ và mẹ tôi lại phát sinh chuyện:
Chuyện thứ nhất: Vợ tôi nấu cháo gà và bảo xương gà đem hầm. Cuối cùng, bà đút cháo cho cháu lại phát hiện xương gà nhỏ li ti trong chén cháo. Hôm đó về, tôi mới nói: "Sao em nấu cháo mà xương không lọc kỹ, nguy hiểm lắm." Vậy mà vợ phán ngay: "Đút cháo mà không biết vớt xương à?"
Câu nói này thật sự làm tôi sững người, vì bà nội là người đút cháo cho bé. Tôi đi làm, nên buổi trưa bà lo phần ăn cho cháu. Thế là mẹ và vợ cãi nhau. Tôi đưa cái hình miếng xương cho vợ xem: mảnh xương chỉ 1–2mm, nhọn hoắt. Thì vớt kiểu gì được? Cuối cùng, chuyện cũng tạm lắng.
Chuyện thứ hai: Lần này là nấu cháo xương heo, và cũng y như cũ, xương hầm lâu bể ra. Trong cháo đầy xương nhỏ. Bà nội nói với tôi, tôi tức quá, góp ý với vợ thì lại khóc lớn. Lần trước đã thế, lần này vẫn vậy. Mẹ và vợ bên ngoài cười nói, nhưng tôi nghĩ bên trong chẳng ai vui vẻ.
Chuyện thứ ba: Nồi cơm hâm nóng nguội, hai mẹ con ( mẹ và vợ ) hơn thua nhau. Mẹ trách: "Hai vợ chồng chắc đuổi khéo bà về sớm!" Mẹ cũng đã sắp xếp lịch về vào thứ Hai tuần sau.
Tối đến, tôi nằm tâm sự với vợ: "Em hơn thua với mẹ làm gì. Mẹ ra đây chăm con, cực khổ. Việc gì đáng cãi thì hãy cãi, còn chuyện nhỏ nhặt thì đừng để mẹ buồn."
Vậy mà vợ tôi phán luôn: "Mẹ chăm con cực, chứ em thì sướng hả? Anh biết gì đâu."
Thật lòng, tôi cũng làm đủ việc nhà: tối ăn cơm xong dọn chén, rửa chén, giặt đồ, phơi đồ; cuối tuần lau nhà, trông con, chơi với con. Vợ tôi thì sáng dậy sớm nấu cháo, chuẩn bị cơm cho tôi mang đi làm, trưa chạy về, thiếu giấc ngủ trưa. Nhưng mỗi lần cãi nhau, thì như thể tôi không làm gì cả, mọi việc đều đổ hết lên vợ.
Chuyện nhà cửa, tôi vừa xây nhà, mẹ ra ở mà thấy bà buồn quá. Cả ngày trông cháu chắc cũng chán lắm. Tối đến, mẹ có chút rảnh vì hai vợ chồng thay nhau trông con, nhưng bà cũng chẳng biết làm gì ngoài xem tivi. Bà không biết xài điện thoại, chỉ mở "Bạn muốn hẹn hò" xem đến chừng 9 giờ thì lủi thủi: "Con ơi tắt điện, mẹ đi ngủ."
Niềm vui của mẹ giờ chỉ quanh quẩn cái tivi. Nhìn mẹ xa lạ trông chính ngồi nhà của con trai mình, đôi mắt buồn hẳn. Tối nay, vợ và mẹ cãi nhau nữa, mẹ lại buồn. Đôi mắt bà nhìn cháu, như chứa cả nỗi lòng. Tôi cũng buồn quá. Viết ra những dòng này để nhẹ lòng hơn.
Cả một đời chăm lo cho con, đến tuổi già lại lo chăm cháu. Nhà của con mãi là nơi xa lạ với mẹ. Nhà của mẹ lại là nơi để con tìm về một chốn bình yên.
Đang trong tình trạng y chang bác, khác mỗi cái là mẹ vợ chăm. Mình chỉ ước còn mẹ để ra trông cháu như bác .
 
nói chung là fen thuê giúp việc đi chứ trông con ai chả mệt
nếu đã ko nhường nhau được thì thuê giúp việc đi.đừng mất công khuyên nhủ ai cả
còn ko thì 6 tháng cho đi lớp luôn, trường tư 6 tháng nhận trẻ rồi đó.nhiều người ko có ai trông con thì phải cho đi trẻ sớm
 
Tâm sự nặng nề. Thương mẹ.

Đúng cái thời gian tuổi già nghỉ ngơi, tuổi tưới cây buổi sáng, uống ly trà buổi chiều, tuổi ngắm diều chiều tối.
Vậy mà mọi thứ đảo lộn sau khi thằng con trai út sinh bé nhỏ đầu lòng. Sau 6 tháng, khi vợ bắt đầu đi làm lại, thì bà nội bắt đầu ra chăm cháu. Thắm thắt vậy mà cũng 6 tháng rồi.
5 tháng trôi qua thật êm đềm, nhưng dạo gần đây, vợ và mẹ tôi lại phát sinh chuyện:
Chuyện thứ nhất: Vợ tôi nấu cháo gà và bảo xương gà đem hầm. Cuối cùng, bà đút cháo cho cháu lại phát hiện xương gà nhỏ li ti trong chén cháo. Hôm đó về, tôi mới nói: "Sao em nấu cháo mà xương không lọc kỹ, nguy hiểm lắm." Vậy mà vợ phán ngay: "Đút cháo mà không biết vớt xương à?"
Câu nói này thật sự làm tôi sững người, vì bà nội là người đút cháo cho bé. Tôi đi làm, nên buổi trưa bà lo phần ăn cho cháu. Thế là mẹ và vợ cãi nhau. Tôi đưa cái hình miếng xương cho vợ xem: mảnh xương chỉ 1–2mm, nhọn hoắt. Thì vớt kiểu gì được? Cuối cùng, chuyện cũng tạm lắng.
Chuyện thứ hai: Lần này là nấu cháo xương heo, và cũng y như cũ, xương hầm lâu bể ra. Trong cháo đầy xương nhỏ. Bà nội nói với tôi, tôi tức quá, góp ý với vợ thì lại khóc lớn. Lần trước đã thế, lần này vẫn vậy. Mẹ và vợ bên ngoài cười nói, nhưng tôi nghĩ bên trong chẳng ai vui vẻ.
Chuyện thứ ba: Nồi cơm hâm nóng nguội, hai mẹ con ( mẹ và vợ ) hơn thua nhau. Mẹ trách: "Hai vợ chồng chắc đuổi khéo bà về sớm!" Mẹ cũng đã sắp xếp lịch về vào thứ Hai tuần sau.
Tối đến, tôi nằm tâm sự với vợ: "Em hơn thua với mẹ làm gì. Mẹ ra đây chăm con, cực khổ. Việc gì đáng cãi thì hãy cãi, còn chuyện nhỏ nhặt thì đừng để mẹ buồn."
Vậy mà vợ tôi phán luôn: "Mẹ chăm con cực, chứ em thì sướng hả? Anh biết gì đâu."
Thật lòng, tôi cũng làm đủ việc nhà: tối ăn cơm xong dọn chén, rửa chén, giặt đồ, phơi đồ; cuối tuần lau nhà, trông con, chơi với con. Vợ tôi thì sáng dậy sớm nấu cháo, chuẩn bị cơm cho tôi mang đi làm, trưa chạy về, thiếu giấc ngủ trưa. Nhưng mỗi lần cãi nhau, thì như thể tôi không làm gì cả, mọi việc đều đổ hết lên vợ.
Chuyện nhà cửa, tôi vừa xây nhà, mẹ ra ở mà thấy bà buồn quá. Cả ngày trông cháu chắc cũng chán lắm. Tối đến, mẹ có chút rảnh vì hai vợ chồng thay nhau trông con, nhưng bà cũng chẳng biết làm gì ngoài xem tivi. Bà không biết xài điện thoại, chỉ mở "Bạn muốn hẹn hò" xem đến chừng 9 giờ thì lủi thủi: "Con ơi tắt điện, mẹ đi ngủ."
Niềm vui của mẹ giờ chỉ quanh quẩn cái tivi. Nhìn mẹ xa lạ trông chính ngồi nhà của con trai mình, đôi mắt buồn hẳn. Tối nay, vợ và mẹ cãi nhau nữa, mẹ lại buồn. Đôi mắt bà nhìn cháu, như chứa cả nỗi lòng. Tôi cũng buồn quá. Viết ra những dòng này để nhẹ lòng hơn.
Cả một đời chăm lo cho con, đến tuổi già lại lo chăm cháu. Nhà của con mãi là nơi xa lạ với mẹ. Nhà của mẹ lại là nơi để con tìm về một chốn bình yên.

Lẽ ra thím đứng giữa phân xử đừng làm mẹ buồn...nếu ở quên còn thân thích thì mẹ hẵng về chứ ở nhà bác có cháu bồng bế cũng vui.
 
Đang trong tình trạng y chang bác, khác mỗi cái là mẹ vợ chăm. Mình chỉ ước còn mẹ để ra trông cháu như bác .
Vậy thì 2 người đó mở combat thoải mái bác ah, bác chỉ việc im lặng và phụ vợ thôi.
nói chung là fen thuê giúp việc đi chứ trông con ai chả mệt
nếu đã ko nhường nhau được thì thuê giúp việc đi.đừng mất công khuyên nhủ ai cả
còn ko thì 6 tháng cho đi lớp luôn, trường tư 6 tháng nhận trẻ rồi đó.nhiều người ko có ai trông con thì phải cho đi trẻ sớm
Mới làm nhà xong, đoạn này hơi đuối fen ah. Nhưng chuyện là tuần sau mình cũng gửi bé rồi ah
 
Lẽ ra thím đứng giữa phân xử đừng làm mẹ buồn...nếu ở quên còn thân thích thì mẹ hẵng về chứ ở nhà bác có cháu bồng bế cũng vui.
Lúc đó tôi chỉ biết im lặng thôi. Tôi có nói nồi cơm nóng lạnh gì chả được mà. Tôi cũng không trách vợ trước mặt mẹ hay ngược lại cả. Tôi chọn im lặng bác ah, có khuyên vợ thì vợ khuyên mình lại vậy đó
 
ai cũng khổ nhưng vợ thím bị cái ko biết điều. Trách nhiệm nuôi con là của 2 vc, bà đã giúp như thế thì nên biết đủ và cảm ơn thay vì móc máy từng tí như thế. Đứng giữa giảng hoà chỉ khi đôi bên cùng biết nghĩ thôi.
 
ai cũng khổ nhưng vợ thím bị cái ko biết điều. Trách nhiệm nuôi con là của 2 vc, bà đã giúp như thế thì nên biết đủ và cảm ơn thay vì móc máy từng tí như thế. Đứng giữa giảng hoà chỉ khi đôi bên cùng biết nghĩ thôi.
Tôi nghĩ tính hơn thua ăn vào máu vợ tôi rồi thím ah. Chứ bth các việc khác thì biết lắm bác, lo dây sớm nấu nướng để trưa bà không nấu. Có tật hay cãi quá bác, mỗi.lần cãi nhau với tôi, tôi toàn nhịn hoặc tôi im lặng thôi.
 
Tâm sự nặng nề. Thương mẹ.

Đúng cái thời gian tuổi già nghỉ ngơi, tuổi tưới cây buổi sáng, uống ly trà buổi chiều, tuổi ngắm diều chiều tối.
Vậy mà mọi thứ đảo lộn sau khi thằng con trai út sinh bé nhỏ đầu lòng. Sau 6 tháng, khi vợ bắt đầu đi làm lại, thì bà nội bắt đầu ra chăm cháu. Thắm thắt vậy mà cũng 6 tháng rồi.
5 tháng trôi qua thật êm đềm, nhưng dạo gần đây, vợ và mẹ tôi lại phát sinh chuyện:
Chuyện thứ nhất: Vợ tôi nấu cháo gà và bảo xương gà đem hầm. Cuối cùng, bà đút cháo cho cháu lại phát hiện xương gà nhỏ li ti trong chén cháo. Hôm đó về, tôi mới nói: "Sao em nấu cháo mà xương không lọc kỹ, nguy hiểm lắm." Vậy mà vợ phán ngay: "Đút cháo mà không biết vớt xương à?"
Câu nói này thật sự làm tôi sững người, vì bà nội là người đút cháo cho bé. Tôi đi làm, nên buổi trưa bà lo phần ăn cho cháu. Thế là mẹ và vợ cãi nhau. Tôi đưa cái hình miếng xương cho vợ xem: mảnh xương chỉ 1–2mm, nhọn hoắt. Thì vớt kiểu gì được? Cuối cùng, chuyện cũng tạm lắng.
Chuyện thứ hai: Lần này là nấu cháo xương heo, và cũng y như cũ, xương hầm lâu bể ra. Trong cháo đầy xương nhỏ. Bà nội nói với tôi, tôi tức quá, góp ý với vợ thì lại khóc lớn. Lần trước đã thế, lần này vẫn vậy. Mẹ và vợ bên ngoài cười nói, nhưng tôi nghĩ bên trong chẳng ai vui vẻ.
Chuyện thứ ba: Nồi cơm hâm nóng nguội, hai mẹ con ( mẹ và vợ ) hơn thua nhau. Mẹ trách: "Hai vợ chồng chắc đuổi khéo bà về sớm!" Mẹ cũng đã sắp xếp lịch về vào thứ Hai tuần sau.
Tối đến, tôi nằm tâm sự với vợ: "Em hơn thua với mẹ làm gì. Mẹ ra đây chăm con, cực khổ. Việc gì đáng cãi thì hãy cãi, còn chuyện nhỏ nhặt thì đừng để mẹ buồn."
Vậy mà vợ tôi phán luôn: "Mẹ chăm con cực, chứ em thì sướng hả? Anh biết gì đâu."
Thật lòng, tôi cũng làm đủ việc nhà: tối ăn cơm xong dọn chén, rửa chén, giặt đồ, phơi đồ; cuối tuần lau nhà, trông con, chơi với con. Vợ tôi thì sáng dậy sớm nấu cháo, chuẩn bị cơm cho tôi mang đi làm, trưa chạy về, thiếu giấc ngủ trưa. Nhưng mỗi lần cãi nhau, thì như thể tôi không làm gì cả, mọi việc đều đổ hết lên vợ.
Chuyện nhà cửa, tôi vừa xây nhà, mẹ ra ở mà thấy bà buồn quá. Cả ngày trông cháu chắc cũng chán lắm. Tối đến, mẹ có chút rảnh vì hai vợ chồng thay nhau trông con, nhưng bà cũng chẳng biết làm gì ngoài xem tivi. Bà không biết xài điện thoại, chỉ mở "Bạn muốn hẹn hò" xem đến chừng 9 giờ thì lủi thủi: "Con ơi tắt điện, mẹ đi ngủ."
Niềm vui của mẹ giờ chỉ quanh quẩn cái tivi. Nhìn mẹ xa lạ trông chính ngồi nhà của con trai mình, đôi mắt buồn hẳn. Tối nay, vợ và mẹ cãi nhau nữa, mẹ lại buồn. Đôi mắt bà nhìn cháu, như chứa cả nỗi lòng. Tôi cũng buồn quá. Viết ra những dòng này để nhẹ lòng hơn.
Cả một đời chăm lo cho con, đến tuổi già lại lo chăm cháu. Nhà của con mãi là nơi xa lạ với mẹ. Nhà của mẹ lại là nơi để con tìm về một chốn bình yên.
Trong nhà chỉ nên có 1 người phụ nữ.
Không hục hặc nhau về chuyện này thì cũng là chuyện khác. Thậm chí chỉ có 1 mình vợ thím thôi, tôi cũng chắc 100% sẽ có lúc cãi nhau, bất đồng quan điểm etc.
Để giảm thiểu chuyện này thì 2 người phải hiểu và thông cảm lẫn nhau. Nhưng mà mấy ai mà làm được vậy đâu thím
 
Quan điểm của tôi là con ai người ấy nuôi. Ông bà chỉ chơi và đúng nghĩa chơi cùng với cháu thôi. Còn nếu bạn muốn nhờ ông bà làm gì thì hãy nghĩ đến ông bà một chút, đừng vì việc của mình mà làm ông bà mệt mỏi.

Để bà về quê đi và 2 vợ chồng tự chăm con, sau này con lớn thì năng cho cháu về chơi với bà là được :big_smile:
 
Trong nhà chỉ nên có 1 người phụ nữ.
Không hục hặc nhau về chuyện này thì cũng là chuyện khác. Thậm chí chỉ có 1 mình vợ thím thôi, tôi cũng chắc 100% sẽ có lúc cãi nhau, bất đồng quan điểm etc.
Để giảm thiểu chuyện này thì 2 người phải hiểu và thông cảm lẫn nhau. Nhưng mà mấy ai mà làm được vậy đâu thím
Tôi cũng hiểu và thông cảm bác ah. chuyện vợ tôi chăm con mệt hơn tôi là tất nhiên rồi. Nhưng mỗi lần cãi nhau thì như răng tất cả mọi chuyện chỉ mình vợ tôi làm. Nên rầu lắm bác, giờ thêm việc này.
 
Tôi nghĩ tính hơn thua ăn vào máu vợ tôi rồi thím ah. Chứ bth các việc khác thì biết lắm bác, lo dây sớm nấu nướng để trưa bà không nấu. Có tật hay cãi quá bác, mỗi.lần cãi nhau với tôi, tôi toàn nhịn hoặc tôi im lặng thôi.
Vậy có lẽ do thói quen đc thím nhường quen rồi thành ra z…thôi thì cho bà về lại nhà 1 thời gian để vợ hiểu đc có bà nó đỡ ntn đi xem sao
 
Tâm sự nặng nề. Thương mẹ.

Đúng cái thời gian tuổi già nghỉ ngơi, tuổi tưới cây buổi sáng, uống ly trà buổi chiều, tuổi ngắm diều chiều tối.
Vậy mà mọi thứ đảo lộn sau khi thằng con trai út sinh bé nhỏ đầu lòng. Sau 6 tháng, khi vợ bắt đầu đi làm lại, thì bà nội bắt đầu ra chăm cháu. Thắm thắt vậy mà cũng 6 tháng rồi.
5 tháng trôi qua thật êm đềm, nhưng dạo gần đây, vợ và mẹ tôi lại phát sinh chuyện:
Chuyện thứ nhất: Vợ tôi nấu cháo gà và bảo xương gà đem hầm. Cuối cùng, bà đút cháo cho cháu lại phát hiện xương gà nhỏ li ti trong chén cháo. Hôm đó về, tôi mới nói: "Sao em nấu cháo mà xương không lọc kỹ, nguy hiểm lắm." Vậy mà vợ phán ngay: "Đút cháo mà không biết vớt xương à?"
Câu nói này thật sự làm tôi sững người, vì bà nội là người đút cháo cho bé. Tôi đi làm, nên buổi trưa bà lo phần ăn cho cháu. Thế là mẹ và vợ cãi nhau. Tôi đưa cái hình miếng xương cho vợ xem: mảnh xương chỉ 1–2mm, nhọn hoắt. Thì vớt kiểu gì được? Cuối cùng, chuyện cũng tạm lắng.
Chuyện thứ hai: Lần này là nấu cháo xương heo, và cũng y như cũ, xương hầm lâu bể ra. Trong cháo đầy xương nhỏ. Bà nội nói với tôi, tôi tức quá, góp ý với vợ thì lại khóc lớn. Lần trước đã thế, lần này vẫn vậy. Mẹ và vợ bên ngoài cười nói, nhưng tôi nghĩ bên trong chẳng ai vui vẻ.
Chuyện thứ ba: Nồi cơm hâm nóng nguội, hai mẹ con ( mẹ và vợ ) hơn thua nhau. Mẹ trách: "Hai vợ chồng chắc đuổi khéo bà về sớm!" Mẹ cũng đã sắp xếp lịch về vào thứ Hai tuần sau.
Tối đến, tôi nằm tâm sự với vợ: "Em hơn thua với mẹ làm gì. Mẹ ra đây chăm con, cực khổ. Việc gì đáng cãi thì hãy cãi, còn chuyện nhỏ nhặt thì đừng để mẹ buồn."
Vậy mà vợ tôi phán luôn: "Mẹ chăm con cực, chứ em thì sướng hả? Anh biết gì đâu."
Thật lòng, tôi cũng làm đủ việc nhà: tối ăn cơm xong dọn chén, rửa chén, giặt đồ, phơi đồ; cuối tuần lau nhà, trông con, chơi với con. Vợ tôi thì sáng dậy sớm nấu cháo, chuẩn bị cơm cho tôi mang đi làm, trưa chạy về, thiếu giấc ngủ trưa. Nhưng mỗi lần cãi nhau, thì như thể tôi không làm gì cả, mọi việc đều đổ hết lên vợ.
Chuyện nhà cửa, tôi vừa xây nhà, mẹ ra ở mà thấy bà buồn quá. Cả ngày trông cháu chắc cũng chán lắm. Tối đến, mẹ có chút rảnh vì hai vợ chồng thay nhau trông con, nhưng bà cũng chẳng biết làm gì ngoài xem tivi. Bà không biết xài điện thoại, chỉ mở "Bạn muốn hẹn hò" xem đến chừng 9 giờ thì lủi thủi: "Con ơi tắt điện, mẹ đi ngủ."
Niềm vui của mẹ giờ chỉ quanh quẩn cái tivi. Nhìn mẹ xa lạ trông chính ngồi nhà của con trai mình, đôi mắt buồn hẳn. Tối nay, vợ và mẹ cãi nhau nữa, mẹ lại buồn. Đôi mắt bà nhìn cháu, như chứa cả nỗi lòng. Tôi cũng buồn quá. Viết ra những dòng này để nhẹ lòng hơn.
Cả một đời chăm lo cho con, đến tuổi già lại lo chăm cháu. Nhà của con mãi là nơi xa lạ với mẹ. Nhà của mẹ lại là nơi để con tìm về một chốn bình yên.
Bạn cứ cho mẹ về quê. Nhưng phải nói rõ quan điểm, bà mà về thì sẽ không lên lại nữa, khổ tự chịu không được kêu.
Vợ phải tự chăm con vất vả sẽ tự biết khổ. Được 1 tg sẽ nghĩ lại và thương, bỏ qua mâu thuẫn với bà, trân trọng công sức của bà
Không sao đâu, ai cũng phải trải qua như thế.
Hồi xưa tầm tết, giúp việc của tôi nghỉ trc tết 20 ngày, nhà t cũng phải 1 mình chăm con vừa lo quyết toán công nợ vừa lo biếu xén các nơi. Vất vả lắm, lúc ý mọi cái đều k quan trọng nữa, chỉ mong có người trông con hộ mình được ngủ ngon 1 hôm
 
Quan điểm của tôi là con ai người ấy nuôi. Ông bà chỉ chơi và đúng nghĩa chơi cùng với cháu thôi. Còn nếu bạn muốn nhờ ông bà làm gì thì hãy nghĩ đến ông bà một chút, đừng vì việc của mình mà làm ông bà mệt mỏi.

Để bà về quê đi và 2 vợ chồng tự chăm con, sau này con lớn thì năng cho cháu về chơi với bà là được :big_smile:
Chắc vậy rồi fen ah. Thứ 2 tuần sau là bà về, nhưng lúc này thì buồn lắm fen, mẹ cuối tuổi già mà buồn. Vc thì tiếng qua tiếng lại, tôi tuy bỏ qua, nhưng nhiều lúc thâm tâm vẫn trách vợ. Trách vì làm bà buồn các fen ah
 
Phải bu tôi thì ko có mùa xuân đấy đâu. Con mày chứ con tao đâu mà tao phải hầu. Tao về nhà ôm chồng tao ngủ cho sướng cái thân, phải vạ nhà chúng mày. Hehe

via theNEXTvoz for iPhone
Kk ! Mấy Bà thường trông vì thương cháu fen ah.
Bạn cứ cho mẹ về quê. Nhưng phải nói rõ quan điểm, bà mà về thì sẽ không lên lại nữa, khổ tự chịu không được kêu.
Vợ phải tự chăm con vất vả sẽ tự biết khổ. Được 1 tg sẽ nghĩ lại và thương, bỏ qua mâu thuẫn với bà, trân trọng công sức của bà
Không sao đâu, ai cũng phải trải qua như thế.
Hồi xưa tầm tết, giúp việc của tôi nghỉ trc tết 20 ngày, nhà t cũng phải 1 mình chăm con vừa lo quyết toán công nợ vừa lo biếu xén các nơi. Vất vả lắm, lúc ý mọi cái đều k quan trọng nữa, chỉ mong có người trông con hộ mình được ngủ ngon 1 hôm
Thương mẹ thím, vợ thì còn khoảng thời gian dài để mình có thể làm vui vẻ. Nhưng mẹ thì già rồi, cái buồn của người già tuổi xế chiều nặng trĩu lắm fen.
 

Thread statistics

Created
Nangtruocgio,
Last reply from
ducanh6988#2,
Replies
167
Views
10,255
Back
Top