thienmy1985
Senior Member
Mình thích nhạc Trần Tiến nhất nhất luôn, bởi rất nhiều lẽ nhưng nhiều nhất chắc là có ít nhất 2 bài mà hình ảnh trong nó sao mà quen quá, thân thuộc quá, thậm chí dù thuộc, đôi khi hát nửa chừng chợt nín lặng không thể hát tiếp nổi.
Chị tôi
Nhà ngoại mình có 5 chị em, Má mình là con gái thứ 4, dưới Má còn cậu Út nữa. Các dì mình không lấy chồng, ở vậy nuôi Ngoại đến khi bà mất. Giờ vẫn ở vậy cùng nhau. Thời gian mình sống với 3 người dì đến nay chắc được gần 20 năm, nghĩa là nhiều hơn sống cùng Ba Mẹ. Giờ bỏ Sài thành về quê với Ba Má, cưới vợ, sinh con ở Biên Hòa, hầu như rất hiếm có thời gian trở lại Sài Gòn. Căn nhà nhỏ đó chỉ còn 3 bà già nương tựa vào nhau, người lớn nhất nay đã 73, người trẻ nhất nay đã 67 tuổi. Bao nhiêu tiền bạc tích góp 3 bà đều gửi cho gia đình em gái và em trai. Không nhận thì bị chửi ghê lắm. Tính khó khăn cực kỳ, bởi với họ, cho đi là lẽ sống, không cho đi chắc họ không sống nổi.
Mỗi lần hát đến đoạn cuối: "Nhìn hàng cau xác xơ, lá trầu khô. Mộ chị tôi bé xinh, đứng bên cầu, thương nhớ mênh mông" là mình khóc. Đôi khi khóc ngay ngoài đường lúc chạy xe vậy đó.
Sắc màu.
Bài này là tuyệt phẩm, hay nhất trong mọi bài của Trần Tiến. Nếu được bầu chọn thì mình cho nó nằm trong 5 bài hát Việt hay nhất từ trước đến giờ.
Bài này hay bởi vì nó quá dị. Trước giờ mình chưa từng biết có 1 bài hát nào mà là nhân vật chính trong bài nhạc lại là 1 hồn ma. Cái cảm giác của 1 người đã chết, hóa thành hồn ma, khi mọi ký ức dần rời xa bản thể, một linh hồn dần không thể nhớ được điều gì mà vẫn cố phải nhớ, vì còn quá nhiều luyến tiếc cuộc sống. Nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận, ký ức dần tan biến, là thứ trống rỗng, chẳng còn lại gì, chợt nhận ra ngay cả chính mình cũng chỉ là thứ vô hình, bởi mình đã chết. Mình là người đang sống, tưởng tượng ra giây phút ấy hẳn là một sự cô đơn tột cùng. Mình là người sống nội tâm mà
Trên thế giới chỉ có 2 bài mà mình biết có nét gần giống như thế nhưng là lời của người sắp chết (chứ chưa chết) hồi tưởng lại. Và cả 2 bài đó cũng đều là tuyệt tác cả.
Hurt
Johnny Cash
và
Forever
Stratovarius
Chị tôi
Nhà ngoại mình có 5 chị em, Má mình là con gái thứ 4, dưới Má còn cậu Út nữa. Các dì mình không lấy chồng, ở vậy nuôi Ngoại đến khi bà mất. Giờ vẫn ở vậy cùng nhau. Thời gian mình sống với 3 người dì đến nay chắc được gần 20 năm, nghĩa là nhiều hơn sống cùng Ba Mẹ. Giờ bỏ Sài thành về quê với Ba Má, cưới vợ, sinh con ở Biên Hòa, hầu như rất hiếm có thời gian trở lại Sài Gòn. Căn nhà nhỏ đó chỉ còn 3 bà già nương tựa vào nhau, người lớn nhất nay đã 73, người trẻ nhất nay đã 67 tuổi. Bao nhiêu tiền bạc tích góp 3 bà đều gửi cho gia đình em gái và em trai. Không nhận thì bị chửi ghê lắm. Tính khó khăn cực kỳ, bởi với họ, cho đi là lẽ sống, không cho đi chắc họ không sống nổi.
Mỗi lần hát đến đoạn cuối: "Nhìn hàng cau xác xơ, lá trầu khô. Mộ chị tôi bé xinh, đứng bên cầu, thương nhớ mênh mông" là mình khóc. Đôi khi khóc ngay ngoài đường lúc chạy xe vậy đó.
Sắc màu.
Bài này là tuyệt phẩm, hay nhất trong mọi bài của Trần Tiến. Nếu được bầu chọn thì mình cho nó nằm trong 5 bài hát Việt hay nhất từ trước đến giờ.
Bài này hay bởi vì nó quá dị. Trước giờ mình chưa từng biết có 1 bài hát nào mà là nhân vật chính trong bài nhạc lại là 1 hồn ma. Cái cảm giác của 1 người đã chết, hóa thành hồn ma, khi mọi ký ức dần rời xa bản thể, một linh hồn dần không thể nhớ được điều gì mà vẫn cố phải nhớ, vì còn quá nhiều luyến tiếc cuộc sống. Nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận, ký ức dần tan biến, là thứ trống rỗng, chẳng còn lại gì, chợt nhận ra ngay cả chính mình cũng chỉ là thứ vô hình, bởi mình đã chết. Mình là người đang sống, tưởng tượng ra giây phút ấy hẳn là một sự cô đơn tột cùng. Mình là người sống nội tâm mà
Trên thế giới chỉ có 2 bài mà mình biết có nét gần giống như thế nhưng là lời của người sắp chết (chứ chưa chết) hồi tưởng lại. Và cả 2 bài đó cũng đều là tuyệt tác cả.
Hurt
Johnny Cash
và
Forever
Stratovarius