Lavéry de Muerte
Junior Member
Em có viết truyện trong lúc rảnh rỗi, nhưng dạo này đang bị bí ý tưởng, bị lười, không muốn viết nữa. Các bác có nhã hứng thì đọc thử đoạn đầu xem có được không rồi nhận xét cho em có động lực nhé. Cảm ơn các bác.
Trái tim sư tử.
Chương 1:
Thành cổ rêu phong, từng bức tường xiêu vẹo như tấm lưng còng xuống sau bao năm dầm mưa dãi nắng. Đâu đó vài chiếc cột cụt đầu chẳng còn gợi ta về điều gì. Trên nền đá trắng, rêu phong mọc đầy, phủ lên tất cả một lớp thảm thời gian xanh thẫm. Sự u sầu nơi đây đặc quánh trong không khí, từng đám sương vờn quanh chân cột như những oan hồn không tiêu tán. Ngôi thành như khuôn mặt nhăn nheo của một nàng công chúa đã ngủ trong cánh rừng này quá lâu mà không được ai đánh thức, đến nỗi tuổi xuân của nàng chỉ còn là một ký ức mà không ai còn nhắc lại nổi.
Còn đâu những tháng năm oai hùng xưa kia?
Nơi đây từng là kinh đô của một quốc gia hùng mạnh, mà trong thời thịnh trị của nó ngay cả những sắc dân hiếu chiến nhất cũng phải cúi đầu thần phục. Từng đoàn la thồ đã đi trên những con đường nay chỉ còn là cát bụi, chở theo ngọc ngà, châu báu, và trong những cửa hàng có biển bằng chữ màu đã từng chứa bao cuộn lụa là gấm vóc quý giá, mà nay chỉ còn là sỏi đá.
Trên chiếc ngai đá trong đại điện, là một bức tượng đá hình một người đàn ông, đôi mắt trân trối nhìn về thinh không, đôi tay nắm chặt tay ngai, đôi chân giẫm sâu đến lún vào nền đá dưới chân. Dường như ông ta không có tuổi, và dường như trong đôi mắt nứt nẻ kia, vẫn còn lưu giữ lại một chút sợ hãi.
Đó là Hồng Quang Đế đời thứ mười, và câu chuyện này là về sự suy tàn của một đế chế.
Trái tim sư tử.
Chương 1:
Thành cổ rêu phong, từng bức tường xiêu vẹo như tấm lưng còng xuống sau bao năm dầm mưa dãi nắng. Đâu đó vài chiếc cột cụt đầu chẳng còn gợi ta về điều gì. Trên nền đá trắng, rêu phong mọc đầy, phủ lên tất cả một lớp thảm thời gian xanh thẫm. Sự u sầu nơi đây đặc quánh trong không khí, từng đám sương vờn quanh chân cột như những oan hồn không tiêu tán. Ngôi thành như khuôn mặt nhăn nheo của một nàng công chúa đã ngủ trong cánh rừng này quá lâu mà không được ai đánh thức, đến nỗi tuổi xuân của nàng chỉ còn là một ký ức mà không ai còn nhắc lại nổi.
Còn đâu những tháng năm oai hùng xưa kia?
Nơi đây từng là kinh đô của một quốc gia hùng mạnh, mà trong thời thịnh trị của nó ngay cả những sắc dân hiếu chiến nhất cũng phải cúi đầu thần phục. Từng đoàn la thồ đã đi trên những con đường nay chỉ còn là cát bụi, chở theo ngọc ngà, châu báu, và trong những cửa hàng có biển bằng chữ màu đã từng chứa bao cuộn lụa là gấm vóc quý giá, mà nay chỉ còn là sỏi đá.
Trên chiếc ngai đá trong đại điện, là một bức tượng đá hình một người đàn ông, đôi mắt trân trối nhìn về thinh không, đôi tay nắm chặt tay ngai, đôi chân giẫm sâu đến lún vào nền đá dưới chân. Dường như ông ta không có tuổi, và dường như trong đôi mắt nứt nẻ kia, vẫn còn lưu giữ lại một chút sợ hãi.
Đó là Hồng Quang Đế đời thứ mười, và câu chuyện này là về sự suy tàn của một đế chế.