neopets26
Junior Member
Đây là bài đầu tiên em viết, bình thường em cũng không cmt nhưng Hai hôm nay buồn quá chịu không nổi phải tâm sự với các bác.
Em năm nay 28 tuổi, em mê chơi game từ lúc nhỏ. Em chuyên nghành phần mềm, lúc còn đi học thì em cũng thích code (nhưng tất nhiên là không mê bằng chơi game, code chỉ là để qua môn), lúc đó em còn hướng dẫn thậm chí còn code giúp các bạn trong lớp. Thời gian rảnh ở nhà thì em cũng chỉ cắm đầu và cũng chẳng màn gì thực tập hay nghề nghiệp sau này. Sau khi ra trường thì em cũng không biết nên làm việc gì, em xin vào IT helpdesk để có nhiều thời gian chơi game, em làm IT helpdesk đến bây giờ và vừa cai game được khoảng 1 năm. Em không nghĩ mình đến mức bị nghiện vì em vẫn bảo đảm được công việc chỉ là khi về nhà 1 mình thì em như thói quen và chơi đến khi ngủ. Sau khi cai được game thì em mới nhìn nhận lại cuộc sống của em, trong khi các bạn của em theo nghành và làm lương x2 x3 thì em vẫn là 1 IT helpdesk, cái đau khổ nhất đó chính là những người bạn mà em đã giúp hồi còn học ĐH. Năm rồi em quyết định học lại lập trình nhưng chỉ được 1 thời gian ngắn vì cảm giác đầu óc em không còn như xưa nữa, vả lại cứ không bị tập trung bởi những thứ như "IT đang downtrend thì mình học như vậy có chắc cạnh tranh lại sv ra trường không". Một năm qua em đã chấp nhận chịu an phận, vẫn buồn nhưng em vẫn sinh hoạt bình thường. Tuy nhiên hai hôm nay tự nhiên nỗi buồn lớn bất thường, xen lẫn đó là cảm giác tuổi ngày càng tăng nhưng bất lực trong việc thay đổi và cảm giác hối hận tột cùng, giống như kiểu chẳng thà mình không có khiếu code thì mình chấp nhận an phận còn rõ ràng là mình đã có thể trở thành người mà mình muốn nhưng cuối cùng... Hai hôm nay cảm giác đó cứ bao trùm lấy em, em không còn hứng ăn, mỗi ngày chỉ ăn 1 bữa, ngủ chỉ khoảng 1,2 tiếng là bật dậy vì lòng cứ nôn nao. Bây giờ cảm giác đó tạm qua đi em mới viết những dòng này, câu chuyện của em có phần giống với bác nào đó post 1 năm trước nhưng không phải game mà là hikikomori. Liệu đây có phải cảm giác của người bị trầm cảm nhẹ không các bác.
Em năm nay 28 tuổi, em mê chơi game từ lúc nhỏ. Em chuyên nghành phần mềm, lúc còn đi học thì em cũng thích code (nhưng tất nhiên là không mê bằng chơi game, code chỉ là để qua môn), lúc đó em còn hướng dẫn thậm chí còn code giúp các bạn trong lớp. Thời gian rảnh ở nhà thì em cũng chỉ cắm đầu và cũng chẳng màn gì thực tập hay nghề nghiệp sau này. Sau khi ra trường thì em cũng không biết nên làm việc gì, em xin vào IT helpdesk để có nhiều thời gian chơi game, em làm IT helpdesk đến bây giờ và vừa cai game được khoảng 1 năm. Em không nghĩ mình đến mức bị nghiện vì em vẫn bảo đảm được công việc chỉ là khi về nhà 1 mình thì em như thói quen và chơi đến khi ngủ. Sau khi cai được game thì em mới nhìn nhận lại cuộc sống của em, trong khi các bạn của em theo nghành và làm lương x2 x3 thì em vẫn là 1 IT helpdesk, cái đau khổ nhất đó chính là những người bạn mà em đã giúp hồi còn học ĐH. Năm rồi em quyết định học lại lập trình nhưng chỉ được 1 thời gian ngắn vì cảm giác đầu óc em không còn như xưa nữa, vả lại cứ không bị tập trung bởi những thứ như "IT đang downtrend thì mình học như vậy có chắc cạnh tranh lại sv ra trường không". Một năm qua em đã chấp nhận chịu an phận, vẫn buồn nhưng em vẫn sinh hoạt bình thường. Tuy nhiên hai hôm nay tự nhiên nỗi buồn lớn bất thường, xen lẫn đó là cảm giác tuổi ngày càng tăng nhưng bất lực trong việc thay đổi và cảm giác hối hận tột cùng, giống như kiểu chẳng thà mình không có khiếu code thì mình chấp nhận an phận còn rõ ràng là mình đã có thể trở thành người mà mình muốn nhưng cuối cùng... Hai hôm nay cảm giác đó cứ bao trùm lấy em, em không còn hứng ăn, mỗi ngày chỉ ăn 1 bữa, ngủ chỉ khoảng 1,2 tiếng là bật dậy vì lòng cứ nôn nao. Bây giờ cảm giác đó tạm qua đi em mới viết những dòng này, câu chuyện của em có phần giống với bác nào đó post 1 năm trước nhưng không phải game mà là hikikomori. Liệu đây có phải cảm giác của người bị trầm cảm nhẹ không các bác.