Dracula20
Senior Member
Chào mấy thím, từ nhỏ mình đã rất lạc lõng. Không hẳn là hoàn toàn bị cô lập, vẫn có nhóm chơi nhưng cảm giác có mình hay không có mình nhóm bạn vẫn vậy. Mình nói chuyện trong nhóm thấy hụt hơi lắm, hoặc là nghĩ chậm nghĩ không ra cái gì để nói, hoặc thấy cái việc đó chả có gì để nói tới, để giỡn nên mình toàn im im cười góp vô. Nhiều khi góp vui vài ba câu rồi thấy mệt.
Còn nói chuyện với người thân thì mình rất hay nản, dễ cáu gắt, mong kết thúc câu chuyện nhanh nhanh.
Nói chuyện với gái thì đúng gu mình nói rất dễ, gái dễ bị hớp hồn, nhưng cua xong thì lại quay sang hai dạng trên: không biết gì để nói, và không muốn nói nữa, khó chịu khi phải trò chuyện.
Trong công việc mình rất thoải mái chủ động, luôn nắm cuộc trò chuyện, dễ dàng hòa nhập. Cũng vì mình nắm việc khá chắc nên không có vấn đề gì lo. Nhưng ra các mối quan hệ xã hội là lại trật chìa.
Thấy nản quá mấy thím à, làm sao để cải thiện cái tính khí để mình hòa đồng hoạt bát lên?
Còn nói chuyện với người thân thì mình rất hay nản, dễ cáu gắt, mong kết thúc câu chuyện nhanh nhanh.
Nói chuyện với gái thì đúng gu mình nói rất dễ, gái dễ bị hớp hồn, nhưng cua xong thì lại quay sang hai dạng trên: không biết gì để nói, và không muốn nói nữa, khó chịu khi phải trò chuyện.
Trong công việc mình rất thoải mái chủ động, luôn nắm cuộc trò chuyện, dễ dàng hòa nhập. Cũng vì mình nắm việc khá chắc nên không có vấn đề gì lo. Nhưng ra các mối quan hệ xã hội là lại trật chìa.
Thấy nản quá mấy thím à, làm sao để cải thiện cái tính khí để mình hòa đồng hoạt bát lên?