Đúng thật.
Ngày yêu nhau cô gái ấy là tuyệt vời nhất, cho đến tận bây giờ trong tâm trí mình vẫn luôn như vậy. Nhưng mình của ngày đó lại trẻ con, non nớt.
Đến bây giờ khi trưởng thành trong cả suy nghĩ lẫn kinh tế, thì cô ấy vẫn là người tuyệt vời nhất nhưng lại là của người khác mất rồi.
Em năm ấy học 11, tôi học 12. Cảm giác lần đầu chạm mắt nhau nó bồi hồi rất khó tả. Rồi 1 ngày lũ bạn thân thúc tôi nhắn tin tán tỉnh em, tim tôi chỉ muốn nhảy ra ngoài, đấy là lần đầu tim tôi đập nhanh và mạnh đến như thế. Và tôi dùng hết dũng khí để nhắn tin cho em, em thẹn thùng và e ấp vì đây là lần đầu của 2 đứa.
Sau 9 tháng nói chuyện tình cảm và vui vẻ, em từ chối quen tôi mặc dù tôi vẫn chưa nói lời yêu em, nhưng tôi vẫn hi vọng, hi vọng em sẽ cảm động và suy nghĩ lại lựa chọn của mình. Nhưng em lại 1 lần nữa khước từ đi tình cảm chân thành đó của tôi, bảo rằng chỉ xem tôi là bạn, tôi buồn lắm, tôi nhớ lại những ngày lễ cũng như là sinh nhật em (sinh nhật em trùng vs Giáng Sinh), tôi tặng quà nhưng không dám nói 1 câu gì vì sự nhút nhát của bản thân. Hôm đấy tôi buồn không thể ngồi học được, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường trước chúng bạn để chúng nó không biết tôi đang thất tình. Và tôi vẫn nhắn tin trò chuyện vs em như 2 người bạn, nhưng trong lòng tôi thực sự vẫn còn yêu em.
Sau kỳ thi THPTQG, tôi quyết định ra Hà Nội mà không phải là Hồ Chí Minh, tôi thấy em có vẻ bàng hoàng lắm, nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén nỗi buồn khi không được gặp em thường xuyên nữa. Em mời tôi đi chơi vào 1 buổi tối trước khi tôi ra Hà Nội, và em tặng tôi 1 quyển sách, coi như là phần quà trả lại sau những gì tôi đã dành cho em. Tôi vừa vui vừa buồn, và chuyện gì đến cũng sẽ đến, tôi ra Hà Nội để lập nghiệp.
Ở Hà Nội, tôi vẫn còn tơ tưởng đến em, có những hôm 2 đứa nhắn tin đến tận 1h sáng, tôi vui lắm, nhưng em hồn nhiên đâu biết rằng tôi vẫn còn lưu luyến em. Và rồi em lên Đại Học, môi trường ở thành phố xô bồ đã khiến em khác hẳn. Em xinh hơn, mặc đồ gợi cảm hơn, nhưng tôi lại thấy khó chịu, mặc dù tình cảm tôi dành cho em không còn nhiều nữa. Tôi cũng không hiểu tại sao. Và tôi quyết định sẽ không nhớ thương em nữa. Nhưng tôi lại thất bại khi em nói em ước gì tôi ở gần em để em tâm sự, em cảm thấy khó sống với cuộc sống ở Hồ Chí Minh. Tôi chỉ biết an ủi và động viên em dù tôi buồn lắm. Rồi em có người yêu mới, em chia tay, và được rất nhiều người tỏ tình. Em tâm sự với tôi, em rất buồn vì không nghe lời tôi khuyên nhủ, tôi chỉ biết thở dài và an ủi em bằng những lời lẽ chân thật.
1 năm tôi được về 1 lần, đó là vào dịp Tết, tôi và em hẹn nhau đi ăn uống. Trông em xinh lắm, nhìn trưởng thành hơn, nhưng trông đôi mắt em có vẻ thoáng buồn. Tôi cũng không biết tại sao, gặp em trong dáng vẻ đấy cũng khiến tôi nao lòng. Năm nay về, tôi không rủ em đi chơi nữa, em nói tiếc vì không được gặp tôi. Nhưng lòng tôi tự nhủ rằng, em chính là thanh xuân, em chính là tuổi trẻ mà tôi đã từng mong ước, nhưng duyên số chỉ cho chúng ta bước qua nhau nhưng không thể cho chúng ta bước cùng nhau.
Dù sau này tôi yêu ai đi chăng nữa, em vẫn là người tôi yêu đầu tiên và đẹp nhất mà tôi đã từng yêu.
Gửi em, thanh xuân của tôi!