Nikaido
Junior Member
Vẫn như mọi ngày, mình lại dậy sớm, sắp xếp hàng hóa để bán – công việc nhà mình là buôn bán. Tranh thủ từng chút một để lo liệu mọi thứ cho ổn rồi lại chuẩn bị việc khác. Lúc nhìn xung quanh, mình thấy nhà bên có việc gì mà lại đông người thế, người ra vào tấp nập. Mình cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ vội vã lên xe đi cho kịp việc. Đến khi trở về, mới hay tin cụ nhà đối diện đã mất đột ngột đêm qua. Lúc đầu, cảm giác chỉ là chút ngỡ ngàng thoáng qua – người già rồi, sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình. Nhưng khi thấy mẹ nghẹn ngào kể lại, nước mắt bà bất giác rơi, hai khóe mắt đỏ hoe, có lẽ đối với mẹ, thì cụ như người thân trong nhà vậy nên cảm xúc mãnh liệt hơn… lòng mình chợt cảm thấy khó nói các thím.
Hình ảnh cụ cứ thế hiện là trong đầu mình. Sáng nào cũng vậy, 5h30 thì mình mở cửa dọn hàng ra thì cứ tầm đấy cụ lại mở cửa, rồi làm mấy chuyện lặt vặt trước nhà, xong vứ tầm 7-8 giờ sáng cụ ngồi trước nhà chuyện trò cùng mấy cụ già trong xóm, chiều đến lại thong thả ngắm phố xá mắt dõi theo dòng người qua lại trên cái ghế nhựa đỏ. Tối muộn, cụ ngồi chờ con đi làm về để mở cửa cho xe vào. Những khoảnh khắc ấy lặp đi lặp lại bao năm chắc có lẽ cũng lâu lắm rồi, quen thuộc đến mức trở thành một phần ký ức của mình.
Cụ tốt lắm. Từ ngày gia đình mình dọn về đây với hai bàn tay trắng, vật lộn mưu sinh, rồi dần dần gây dựng được chút ít gọi là an cư lạc nghiệp cũng gần 20 năm rồi, cụ đều chứng kiến tất cả. Không chỉ chứng kiến, cụ còn luôn ủng hộ, bao năm nay vẫn sang mua hàng. Có lẽ, từ nay sẽ chẳng còn vị khách thân quen ấy ghé qua nữa
Hình ảnh cụ cứ thế hiện là trong đầu mình. Sáng nào cũng vậy, 5h30 thì mình mở cửa dọn hàng ra thì cứ tầm đấy cụ lại mở cửa, rồi làm mấy chuyện lặt vặt trước nhà, xong vứ tầm 7-8 giờ sáng cụ ngồi trước nhà chuyện trò cùng mấy cụ già trong xóm, chiều đến lại thong thả ngắm phố xá mắt dõi theo dòng người qua lại trên cái ghế nhựa đỏ. Tối muộn, cụ ngồi chờ con đi làm về để mở cửa cho xe vào. Những khoảnh khắc ấy lặp đi lặp lại bao năm chắc có lẽ cũng lâu lắm rồi, quen thuộc đến mức trở thành một phần ký ức của mình.
Cụ tốt lắm. Từ ngày gia đình mình dọn về đây với hai bàn tay trắng, vật lộn mưu sinh, rồi dần dần gây dựng được chút ít gọi là an cư lạc nghiệp cũng gần 20 năm rồi, cụ đều chứng kiến tất cả. Không chỉ chứng kiến, cụ còn luôn ủng hộ, bao năm nay vẫn sang mua hàng. Có lẽ, từ nay sẽ chẳng còn vị khách thân quen ấy ghé qua nữa

