Chaolong_banhhoi
Senior Member
Có những thứ khi lớn lên rồi nhìn lại chúng ta mới nhận ra, nói ra để mãi không quên, nói ra để nhẹ lòng hơn
"mày nhìn con nhà người ta học ngày học đêm còn mày suốt ngày chỉ ăn với ngủ"Có những thứ khi lớn lên rồi nhìn lại chúng ta mới nhận ra, nói ra để mãi không quên, nói ra để nhẹ lòng hơn
Sau này chỉ sợ không có tiền còn nếu có tiền hãy thoải mái lo cho gia đình, cho ba cho mẹ là không bao giờ đủHồi xưa nhà tao nghèo lắm. Tao ở với mẹ. Hai mẹ con có hôm chỉ có 1 quả trứng luộc giầm với nước mắm. Thế mà lần nào tao cũng vô tư chén hết quả trứng chúng mày ạ. Giờ nghĩ lại vẫn ứa nước mắt.
Hồi nhỏ chắc thím có ý nghĩ bỏ nhà đi bụi rồi chứ gì"mày nhìn con nhà người ta học ngày học đêm còn mày suốt ngày chỉ ăn với ngủ"
"mấy giờ rồi còn chưa ngồi vào bàn học? tắt ti vi ngay cho tao"
"đi đâu mới về? mày lại chui vào quán nét đúng không?"
"đi ra vườn bẻ con roi vào đây cho tao"
"Lên giường lột quần ra nằm úp xuống"
Có luôn. Có 1 hôm ở nhà ngồi chơi thì mama sai vặt 1 số thứ mà lười k chịu làm thế là bả bực lên lấy luôn cái chậu nhựa ném vào đầu mình rồi kêu "mày cút cho tao, tao không có mẹ con gì với mày nữa hết" thế là mình chạy biệt tích luôn. Đến hôm sau mò về bị chửi trận nữa thì mình trốn sang nhà ông bác gần đó hơn 1 tuần. Sau vụ đó tới giờ mình k thể trực tiếp gọi bà già là "mẹ" nữa. Khi xưng hô luôn né tránh gọi "mẹ".Hồi nhỏ chắc thím có ý nghĩ bỏ nhà đi bụi rồi chứ gì
2004 thời đó 1 cây vàng tầm 7 củ thím có dàn máy 14 15 củ ghẻ vãinăm 2004 ông bà gia bán 2 cây vàng đi mua cho cái máy vi tính
Bố mẹ mình luôn giành tất cả những thứ gì tốt nhất cho mình, hành trang vào đời là 1 căn liền kề với 1 chung cư cc ở Hà NộiCó những thứ khi lớn lên rồi nhìn lại chúng ta mới nhận ra, nói ra để mãi không quên, nói ra để nhẹ lòng hơn