Hôm trước mẹ hỏi thì tôi trả lời đời con tới đây là dừng rồi chứ không vợ hay con cái gì nữa. Thấy mẹ cũng hơi buồn mà không biết phải nói làm sao nữa, một lựa chọn được đưa ra dựa trên một tập hợp lớn những sự kiện ở trong quá khứ.
Tổ tiên ở vùng ven tp nên đất đai cũng nhiều, dân đổ về tp nhiều nên được mở rộng và trở nên sầm uất. Rủng rỉnh thời gian + tiền bạc và vô số tệ nạn kéo về, sẽ luôn có những cuộc cãi vã bất tận về tiền bạc và đất đai.
Rượu chè, cờ bạc, nợ nần, đâm chém, bất đồng, giận dữ, xung đột ... Và kết thúc luôn là những giọt nước mắt.
Một đứa con nít thì biết phải làm gì ngoài việc ra tiệm net để chơi game, lún sâu vào rồi nghiện và bỏ học giữa chừng. Nghỉ học rồi ra phụ gia đình mua bán, lớn hơn chút thì đi làm nghề này nghề kia nhưng rồi cũng chẳng có cái nào bền vững hết.
Vẫn là rượu chè, cờ bạc, nợ nần, đâm chém, bất đồng, giận dữ, xung đột ... Và kết thúc luôn là những giọt nước mắt.
Lớn hơn một chút nhưng tôi cũng không biết làm gì hơn ngoài việc tiếp tục chơi game, lúc này thì cũng nhạt bớt rồi nhưng ở tiệm net thì không phải chứng kiến và rơi nước mắt.
Thứ tôi nghe mẹ nói chỉ toàn là những lời trách móc và than vãn rằng ông già tệ như thế nào, cũng đúng thôi bởi vì không có mẹ vất vả thì giờ có thể đang nằm ở gầm cầu hay góc chợ tối tăm nào mất rồi.
Căn nhà cuối cùng cũng đã bán sau bao nhiêu lời hứa và cơ hội, không còn có thể níu kéo nên ly hôn rồi ở riêng. Ông già vẫn vậy chỉ là bây giờ không còn đất để bán như xưa, mẹ thì vẫn tiếp tục vất vả tiếp tục cố gắng mua bán để kiếm thêm ít tiền.
Vực sâu này không có đáy và tăm tối đến vô cùng, tôi biết là quá khứ thì không thể thay đổi được nên phải tha thứ để cho hiện tại một lối thoát. Nói thì lúc nào cũng dễ hơn là làm, tôi không thể thoát ra khỏi quá khứ đó bởi vì những vết thương chưa bao giờ lành.
Bởi vì tôi không thể rời bỏ được quá khứ nên không thể nào bắt đầu đi đến tương lai của chính mình, mẹ ơi con xin lỗi mẹ.