Chuyện thứ ba: Gã tây té xe và bà mẹ leo tường
Trong lúc đang hồi tưởng để viết thì bỗng ký ức nó trôi một phát về hẳn quá khứ xa cách đây 7 năm, và không ở cái bệnh viện K này mà chạy một hơi về cái bệnh viện nơi cụ tôi mổ khối u lần đầu. Thôi thì câu chuyện này cũng thú vị, và cũng diễn ra vào ban đêm, nên cũng phù hợp với mạch
Chuyện là cái bệnh viện đầu tiên cụ tôi mổ là một cái bệnh viện công điển hình với kỷ luật bệnh viện kiểu nhốt bệnh và hạn chế người thăm theo giờ. Đấy là khởi nguyên của câu chuyện dưới đây.
Lúc đó, bố tôi mới mổ xong và đang theo dõi sau mổ, gia đình cũng lấy một phòng yêu cầu và phòng thì có 2 giường. Ngày đầu thì giường kia còn trống, chỉ có mỗi gia đình tôi nên khá hý hửng, tôi không cần mang giường xếp gì cho khổ sở mà phi thẳng lên cái giường kia nằm.
Đến hôm thứ hai thì có người mới, và là tây các bác ạ, không phải ta. Một anh tây quấn băng ở đầu, ngủ li bì ít khi thức và vào chăm thì có một me tây tuổi tầm 50 và một anh trai nữa tầm 30
Khi cả đội hình đã ổn định trong phòng, sinh hoạt được một buổi kiểu đã quen mặt nhau thì cũng nói dăm câu hê nhô các kiểu. Sau đó tôi có hỏi thăm anh giai tây bị gì thì được bác gái 50 kể như sau:
Thằng đầu quấn băng là con của me, đi du lịch bụi tại Đông Lào, thuê một anh xe ôm để chở đi. Tay xe ôm chạy thế nào chạy ẩu rơi mẹ thằng con xuống đường, đầu nện xuống đường nên chấn động não. Anh tây được nhân dân Đông Lào đưa đi viện, còn anh xe ôm thì chạy mẹ mất rồi nên không biết là thằng nào, chỉ biết sự việc như vậy sau khi cô nan báo (vì có liên quan đến tây lông nên cô nan vào rất nhanh để ghi nhận). Và rồi gia đình phải mua vé gấp từ Úc lợn đến đây để thăm ông con quý tử và tính đường để đưa về xứ giãy chết.
Đấy, chuyện nó cũng dài dòng, dích dắc, tóm lại đi du lịch gặp tai nạn, giờ khổ thân nằm một chỗ, mà kiểu chấn động não thì phải theo dõi, còn có mổ máy hay gì khác thì tôi không biết.
2 mẹ con me tây chăm thằng em thì qua Đông Lào cũng theo kiểu Đông Lào, là tự lực cánh sinh, thấy bà mẹ và thằng anh xoay tua chia ca trông thằng em. Qua một đêm, ngày thứ hai thì đến buổi chiều tối cả me tây lẫn thằng anh đều không ở trong phòng, còn mỗi ông quấn băng nằm thở, chắc cả nhà đang chạy để lo việc đưa thằng quấn băng về nước.
Đến 9h tối bệnh viện, theo lịch, bệnh viện nó đóng mẹ cửa khoa lại. Nói chung tôi cũng đéo hiểu sao lại quái vậy, tức các ông tưởng tượng nó khóa hẳn cái cửa lên khoa, tôi cũng éo hiểu nếu cháy chắc bệnh nhân và người nhà phải nhảy cửa sổ hết. Chuyện khóa cửa lên khoa thì sau này tìm hiểu thì do quy định phải đảm bảo người ở lại nội trú rồi an ninh trật tự trộm cắp gì đó, nên mấy anh chơi bài chắc là khóa cửa.
Vậy là sau 9h xem như cấm túc, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Nên anh nào chăm người nhà đến đêm phải nhanh chóng mò lên trước 9h nếu không muốn rắc rối.
Lúc này me tây và thằng anh vẫn chưa quay lại, ông quấn băng nằm từ chiều không ai ngó đến, tôi hơi rét nghĩ mẹ chắc phải đi báo với khoa chứ nó có vấn đề gì cũng áy náy. Lúc này có tình tiết éo thể tin nổi các ông ạ, me tây lù lù đi từ cái cửa sau của phòng vào (Nói thêm là đây là tầng 2, ó có cửa mở ra đằng sau dãy hàng lang. Dãy hàng lang đó cụt 2 đầu, tức chỉ là dãy hành lang phía sau các phòng)
Lúc này trong đầu nhảy mấy dấu hỏi, không lẽ me tây ở đằng sau từ chiều đến giờ mà không vào phòng, nhưng cái này vô lý quá, như vậy phương án là me phi thân từ tầng 1 lên. Me thấy mình thì mỉm cười gật đầu chào, mình cũng gật đầu chào.
Chỗ này tôi hơi sỗ sàng nhưng nó đột ngột quá nên mất bình tĩnh, hỏi ngay làm sao me lên đây được? Me bảo có người bắc thang cho lên.
Đìu, hóa ra là vậy, mấy anh chơi khóa cửa trước lại sinh cái sơ vít bắt thang cho lên cửa sau, và tôi cũng khá nể me vì me thích nghi với văn hóa Đông Lào nhanh vãi nhái, gặp tôi như vậy bị khóa là cũng cà cuống chứ xử lý rẹt như vậy có khi cũng lăn lộn nhiều ở mấy anh SEA rồi.
Đêm đó trôi qua bình yên, anh quấn băng được me đút cho ít cháo thì lại ngủ. Đến chiều hôm sau thì gia đình tây lông rời phòng, không rõ là đi phẫu thuật, chuyển viện, chuyển khoa điều trị hay tìm được đường về cố quốc.