maxxoros
Member
Mỗi năm trôi qua, mọi việc càng lúc càng mơ hồ, chỉ có mấy năm mà nhiều chuyện trong đầu như làn sương khói. Để không quên, gõ lại vài dòng xem như nhật ký của một giai đoạn đặc biệt cuộc đời, cũng xem như chia sẻ với các vâu dơ.
Trước hết, nhũng mẩu chuyện trong đêm ở hành lang bệnh viện là những câu chuyện vụn vặt, rời rạc, có lúc mơ hồ, có khi không rõ có phải là câu chuyện hay ký ức, nó là những trải nghiệm của cá nhân mình và thêm nữa, nếu thím nào mong chờ tâm linh thì không có đâu, chỉ là những mảnh đời mà thôi
Về lý do phải nằm hành lang bệnh viện
Bố tôi bị K, cụ phát hiện cuối 2013, K mô mềm khung xương chậu, mổ 4 lần, sau đó hóa trị vào năm 2014 và bệnh sau đó ổn định. Cụ sống vui vẻ, khỏe mạnh đến 2020 thì tái phát và phát hiện di căn, lại nhập viện hóa trị một đợt giữa mùa Covid bao khổ sở.
Đó là lý do vì sao tôi đồng hành với bệnh viện nhiều năm, ra vào cũng nhiều lần, tất nhiên cũng có lúc vì quấn việc vợ con không được chu toàn, nên bảo lo hêt thì cũng là bốc phét và tự lừa mình. Nhưng dù sao cũng là thằng đã nằm viện ăn cơm viện chăm người ốm.
Gia đình cũng có chút điều kiện, nên mỗi khi đi viện cụ đều nằm phòng riêng, thường thì cố lấy phòng 1 người để riêng tư, cũng như để có chỗ cho tôi và thằng em ngủ (anh em thay nhau, âu cũng là cái may mắn vì lúc vào đó đúng đéo biết bấu víu vào đâu ngoài người nhà, dù có xèng cũng không thể vất cho người ta chăm bố mình cả ngày cả đêm).
Nhưng sự việc có phòng riêng cũng là lúc tôi ra hành lang ngủ vì một cái sự rất ấm ớ, tôi NGÁY, ngáy to vãi cả loằn các ông ạ. Đcm đã tưng đi cắt họng chữa ngáy một lần rồi, bao đau đớn đéo ăn uống gì được cả tháng mà rốt cuộc vẫn ngáy to như cái ấm nước đang sôi. Vì vậy, khi đi viện với cụ, sau một đêm ngủ chung với cụ làm cụ mất ngủ thì tôi bắt đầu hành trình ngủ hành lang. Tức cứ tối đến, sau khi lo hết mọi việc xong, hai bố con ngồi chém gió chuyện chính trị thời sự quốc gia thế giới (bố tôi là cán bộ cảng viên, nghiện chính trị, nói đến chuyện điều hành luật lá là say mê nên tôi chiều cụ) xong thì tắt đèn đi ngủ. Và đến thời điểm đi ngủ là tôi bắt đầu xách cái giường xếp ra hành lang nằm.
Về cái hành lang bệnh viện
Bảo là hành lang bệnh viện thì cũng không đúng mà cũng đúng. Hành lang, theo cách hiểu là một đường luồng để đi đến các phòng, chỗ tôi nằm thực tế là cái phòng chờ ở sảnh của khoa thì đúng hơn. Lý do nằm ở đó vì một là nó thoáng, 2 là nó có cái quạt, 3 cũng là nó thoáng vì chỗ đéo nào người cũng đông.
Mà thực tế là thường người ta trải chiếu hay để giường xếp cạnh người nhà để ngủ cho tiện chăm, mỗi tôi là thằng ất ơ bị cụ đuổi ra ngoài nên phải nằm hành lang nên chỗ đó chỉ có mỗi mình tôi mới độc. Tôi có vẽ sơ đồ để các anh dễ hình dung chỗ tôi nằm ngủ ở bệnh viện như sau
Hôm đầu khi nằm chỗ này, tôi rất đắc ý và còn ngạc nhiên sao nhân dân cần lao không ra đây nằm cho thoáng, nhưng mà rồi ngay sau đó tôi hiểu vì sao, vì chỗ này như cái Hub cái đéo gì cũng chạy ra đây. Nó ở ngay một cái ngã ba đường, các khoa điều trị 2 bên có chuyện mẹ gì cũng đi đến cái hub này, nhân dân cần lao cần chửi nhau, nói điện thoại hay buồn tủi đều đi ra xó này, vì vậy ở đây tấp nập và sôi động vcl, và đó cũng là lý do tôi nghe và thấy và cảm nhận nhiều mảnh đời ở đây. Dù không nói chuyện trực tiếp, nhưng mọi thứ đều diễn ra trước mắt
Chuyện thứ nhất, bọn chuột
Chuyện thứ 2: Tiếng bíp và tiếng khóc nấc giữa đêm
Chuyện thứ 3: Gã tây té xe và bà mẹ leo tường
Trước hết, nhũng mẩu chuyện trong đêm ở hành lang bệnh viện là những câu chuyện vụn vặt, rời rạc, có lúc mơ hồ, có khi không rõ có phải là câu chuyện hay ký ức, nó là những trải nghiệm của cá nhân mình và thêm nữa, nếu thím nào mong chờ tâm linh thì không có đâu, chỉ là những mảnh đời mà thôi
Về lý do phải nằm hành lang bệnh viện
Bố tôi bị K, cụ phát hiện cuối 2013, K mô mềm khung xương chậu, mổ 4 lần, sau đó hóa trị vào năm 2014 và bệnh sau đó ổn định. Cụ sống vui vẻ, khỏe mạnh đến 2020 thì tái phát và phát hiện di căn, lại nhập viện hóa trị một đợt giữa mùa Covid bao khổ sở.
Đó là lý do vì sao tôi đồng hành với bệnh viện nhiều năm, ra vào cũng nhiều lần, tất nhiên cũng có lúc vì quấn việc vợ con không được chu toàn, nên bảo lo hêt thì cũng là bốc phét và tự lừa mình. Nhưng dù sao cũng là thằng đã nằm viện ăn cơm viện chăm người ốm.
Gia đình cũng có chút điều kiện, nên mỗi khi đi viện cụ đều nằm phòng riêng, thường thì cố lấy phòng 1 người để riêng tư, cũng như để có chỗ cho tôi và thằng em ngủ (anh em thay nhau, âu cũng là cái may mắn vì lúc vào đó đúng đéo biết bấu víu vào đâu ngoài người nhà, dù có xèng cũng không thể vất cho người ta chăm bố mình cả ngày cả đêm).
Nhưng sự việc có phòng riêng cũng là lúc tôi ra hành lang ngủ vì một cái sự rất ấm ớ, tôi NGÁY, ngáy to vãi cả loằn các ông ạ. Đcm đã tưng đi cắt họng chữa ngáy một lần rồi, bao đau đớn đéo ăn uống gì được cả tháng mà rốt cuộc vẫn ngáy to như cái ấm nước đang sôi. Vì vậy, khi đi viện với cụ, sau một đêm ngủ chung với cụ làm cụ mất ngủ thì tôi bắt đầu hành trình ngủ hành lang. Tức cứ tối đến, sau khi lo hết mọi việc xong, hai bố con ngồi chém gió chuyện chính trị thời sự quốc gia thế giới (bố tôi là cán bộ cảng viên, nghiện chính trị, nói đến chuyện điều hành luật lá là say mê nên tôi chiều cụ) xong thì tắt đèn đi ngủ. Và đến thời điểm đi ngủ là tôi bắt đầu xách cái giường xếp ra hành lang nằm.
Về cái hành lang bệnh viện
Bảo là hành lang bệnh viện thì cũng không đúng mà cũng đúng. Hành lang, theo cách hiểu là một đường luồng để đi đến các phòng, chỗ tôi nằm thực tế là cái phòng chờ ở sảnh của khoa thì đúng hơn. Lý do nằm ở đó vì một là nó thoáng, 2 là nó có cái quạt, 3 cũng là nó thoáng vì chỗ đéo nào người cũng đông.
Mà thực tế là thường người ta trải chiếu hay để giường xếp cạnh người nhà để ngủ cho tiện chăm, mỗi tôi là thằng ất ơ bị cụ đuổi ra ngoài nên phải nằm hành lang nên chỗ đó chỉ có mỗi mình tôi mới độc. Tôi có vẽ sơ đồ để các anh dễ hình dung chỗ tôi nằm ngủ ở bệnh viện như sau
Hôm đầu khi nằm chỗ này, tôi rất đắc ý và còn ngạc nhiên sao nhân dân cần lao không ra đây nằm cho thoáng, nhưng mà rồi ngay sau đó tôi hiểu vì sao, vì chỗ này như cái Hub cái đéo gì cũng chạy ra đây. Nó ở ngay một cái ngã ba đường, các khoa điều trị 2 bên có chuyện mẹ gì cũng đi đến cái hub này, nhân dân cần lao cần chửi nhau, nói điện thoại hay buồn tủi đều đi ra xó này, vì vậy ở đây tấp nập và sôi động vcl, và đó cũng là lý do tôi nghe và thấy và cảm nhận nhiều mảnh đời ở đây. Dù không nói chuyện trực tiếp, nhưng mọi thứ đều diễn ra trước mắt
Chuyện thứ nhất, bọn chuột
Chuyện thứ 2: Tiếng bíp và tiếng khóc nấc giữa đêm
Chuyện thứ 3: Gã tây té xe và bà mẹ leo tường
Last edited: