gavip93
Member
Tôi 9x đời đầu, từ câu chuyện mang tính cá nhân của gia đình mình, rộng hơn một chút cho tới gia đình của các anh chị em họ hàng nội ngoại, mở rộng hơn nữa cho gia đình của mấy đứa bạn đồng trang lứa...
Thì số nhiều, tôi thấy đều có 1 người chồng/người cha ít hoặc nhiều vô tâm, bạo lực về mặt tinh thần hay xấu hơn nữa là bạo lực về thể xác.
Dòng họ tôi xuất thân nông thôn nên tư tưởng trọng nam khinh nữ, gia trưởng vẫn còn bị ảnh hưởng mạnh; lại thêm đói khổ, khó khăn về kinh tế nên chuyện gây lộn xảy ra như cơm bữa. Nhẹ thì lời qua tiếng lại, chửi nhau, đập phá đồ đạc,... nặng thì đánh đập vợ con.
Nên hầu như các anh chị em dòng họ tôi đều lớn lên với 1 vết hằn trong tâm hồn.
Gia đình tôi "may mắn" hơn khi chỉ có lời qua tiếng lại chứ chưa bị bạo lực thể xác, nhưng mẹ tôi lại là người đa cảm, dễ bị tổn thương nên cứ gây chuyện xong là buồn, khóc.
Lúc nhỏ thì chỉ biết im lặng nhìn ông bà gây sự, trưởng thành và có tiếng nói hơn thì cũng biết động viên mẹ và góp ý bố sau mỗi lần cãi vã.
Tuy nhiên thì chuyện đâu cũng vào đó, mấu chốt cũng từ sự vô tâm, vô trách nhiệm của bố.
Trong mắt mẹ lẫn cả tôi thì bố chưa phải là 1 người hoàn thành vai trò của 1 người chồng, người cha trong gia đình. Khi mà mọi chuyện chăm lo, nuôi dạy con cái lẫn gánh vác cả gia đình nều do một mình mẹ chịu. Bố tôi vẫn có những điểm tốt nhưng khó mà bù lại những khuyết điểm lớn kia.
Rất nhiều lần tôi nói chuyện thẳng thắn với ông nhưng có vẻ ở cái tuổi gần 60 thì khó mà thay đổi được cả một con người.
Mọi người thường nói gia đình là nền tảng của xã hội, anh em bọn tôi mong rằng mình cũng có 1 gia đình vui vẻ như nhiều gia đình khác.
Tuy nhiên tới thời điểm hiện tại khó có thể thực hiện được, hoặc có thì chỉ có thể vun vén cho gia đình nhỏ của riêng mình, mong rằng con mình sẽ không phải chịu đựng như những gì mình đã trải qua.
Đôi chút chạnh lòng và cảm thấy ganh tỵ với các bạn được lớn lên trong 1 gia đình văn minh.
Thì số nhiều, tôi thấy đều có 1 người chồng/người cha ít hoặc nhiều vô tâm, bạo lực về mặt tinh thần hay xấu hơn nữa là bạo lực về thể xác.
Dòng họ tôi xuất thân nông thôn nên tư tưởng trọng nam khinh nữ, gia trưởng vẫn còn bị ảnh hưởng mạnh; lại thêm đói khổ, khó khăn về kinh tế nên chuyện gây lộn xảy ra như cơm bữa. Nhẹ thì lời qua tiếng lại, chửi nhau, đập phá đồ đạc,... nặng thì đánh đập vợ con.
Nên hầu như các anh chị em dòng họ tôi đều lớn lên với 1 vết hằn trong tâm hồn.
Gia đình tôi "may mắn" hơn khi chỉ có lời qua tiếng lại chứ chưa bị bạo lực thể xác, nhưng mẹ tôi lại là người đa cảm, dễ bị tổn thương nên cứ gây chuyện xong là buồn, khóc.
Lúc nhỏ thì chỉ biết im lặng nhìn ông bà gây sự, trưởng thành và có tiếng nói hơn thì cũng biết động viên mẹ và góp ý bố sau mỗi lần cãi vã.
Tuy nhiên thì chuyện đâu cũng vào đó, mấu chốt cũng từ sự vô tâm, vô trách nhiệm của bố.
Trong mắt mẹ lẫn cả tôi thì bố chưa phải là 1 người hoàn thành vai trò của 1 người chồng, người cha trong gia đình. Khi mà mọi chuyện chăm lo, nuôi dạy con cái lẫn gánh vác cả gia đình nều do một mình mẹ chịu. Bố tôi vẫn có những điểm tốt nhưng khó mà bù lại những khuyết điểm lớn kia.
Rất nhiều lần tôi nói chuyện thẳng thắn với ông nhưng có vẻ ở cái tuổi gần 60 thì khó mà thay đổi được cả một con người.
Mọi người thường nói gia đình là nền tảng của xã hội, anh em bọn tôi mong rằng mình cũng có 1 gia đình vui vẻ như nhiều gia đình khác.
Tuy nhiên tới thời điểm hiện tại khó có thể thực hiện được, hoặc có thì chỉ có thể vun vén cho gia đình nhỏ của riêng mình, mong rằng con mình sẽ không phải chịu đựng như những gì mình đã trải qua.
Đôi chút chạnh lòng và cảm thấy ganh tỵ với các bạn được lớn lên trong 1 gia đình văn minh.