thiennt90
Senior Member
Tôi thì hồi xưa ko bị bố đánh bao giờ. bị mẹ quất cho vài roi ở chân với lại bắt đứng vòng. Ko sợ bị đánh nhưng sợ đứng vòng vl, cứ bắt đứng im trong vòng, thò chân ra ngoài là bị đánh. Cứ thế tuổi thơ lớn lên ngoan ngoãn nghe lời vlTôi với ông già có một hành trình tuổi thơ không được healthy cho lắm.
Tôi hay bị ăn đòn! Mà mỗi lần ăn đòn thì ăn rất nặng. Khủng khiếp đến nỗi ám ảnh khắp xóm làng và bạn học, không đứa nào dám đến nhà tôi chơi.
2-3 tuổi, tôi còn nhớ như in, ăn chậm quá, ông già tống cái thìa vào mồm tôi chảy be bét máu rồi đập tan tành cái bát ra sàn nhà.
Lớp 2, tôi câu cá bị rớt xuống mương, xíu chết đuối. May túm được bụi cỏ nên trèo lên được. Về đến nhà ông già không đánh, mà vặn chậu nước to, tùm cổ tôi dìm xuống, thấy tôi ọc ọc gần chết thì nhấc lên. Với ông già như thế là để tôi nhớ. Nhưng điều đấy cũng chẳng thay đổi được sự tò mò của tôi. Tôi vẫn lang thang, chơi đùa với ao hồ, sông ngòi. Tôi biết bơi sớm, tôi tự học cho mình các kỹ năng sinh tồn dưới nước khi mới cấp 2 để tôi không bao giờ lo chết đuối.
Cấp 2, tôi đua đòi nghịch ngợm nhuộm tóc, ông già xách roi đến tận nhà thằng bạn tôi, lúc cả đám còn đang ở đấy, đập cho chúng nó chạy toé khói.
Sau này ra đời, đi làm, trưởng thành rồi, thỉnh thoảng tôi vẫn ngủ mơ thấy hồi nhỏ bị ông già đánh đập và bất giác có giọt nước mắt chảy khi mình đang ngủ. Để thấy rằng những vết thương vẫn còn mãi trong tiềm thức dù mình đã trưởng thành.
Giờ tôi với ông già ôn hoà, mọi thứ ổn thoả. Tuy vậy tôi cũng hiếm khi nói chuyện với cả ông già lẫn bà già. Tôi nghĩ tuổi thơ đã tạo ra một khoảng cách giao tiếp quá lớn trong gia đình. Thường thì tháng mới gọi điện 1-2 lần, mỗi lần chỉ 1-2 phút. Tết thì tôi về nói chuyện nhiều hơn. Tôi cũng nhận ra, vốn ông già cũng chẳng phải bạo lực đến thế, vì ông già cũng rất stress với cuộc sống và cô đơn. Cô đơn vì không có được sự đồng cảm từ vợ con, từ tất cả mối quan hệ xung quanh, vậy nên bạo lực coi như một sự giải toả. Cũng may là ông già không nát rượu chè cờ bạc gì.
Giờ tôi có con rồi, cũng là 1 thằng nhóc khá lì lợm, cũng có vẻ giống tôi ngày xưa. Tôi cũng rất cố gắng để không nuôi dạy con bằng sự bạo lực nhưng nhiều lúc nó bùng phát lên như bản năng nguyên thuỷ. Tôi cho nó ăn đòn khá sớm, từ mấy tháng tuổi đến giờ. Nhưng cố gắng ít nhất có thể. Đôi lúc thấy mình cũng chẳng khác gì ông già ngày xưa. Ban đầu thì tôi cũng kiểm soát bản thân khá tốt, tuy nhiên vợ tôi còn cho thằng con ăn đòn nhiều hơn. Và điều đấy cũng thôi thúc tôi làm hành động tương tự khi sự bình tình không còn giữ được. Tôi có khuyên nhủ vợ cần hạn chế bạo lực với con, nhất là trước mặt tôi, vì tôi không muốn bản năng nguyên thuỷ của tôi trỗi dậy. Tôi đã và đang cố gắng trở thành 1 con người điềm tĩnh và kiên nhẫn.
Xét cho cùng, tôi thấy trong giáo dục con cái, thằng bố cũng cần 1 ít uy từ cử chỉ bạo lực. Nhưng quan trọng hơn là đứa trẻ cần được lắng nghe và thấu hiểu cảm xúc. Nên sau mỗi lần có quát nạt hay cho con ăn đòn xong, tôi đều ngồi lại, giải thích tại sao con sai, con nên như thế nào. Mặc dù chưa biết nói nhưng tôi cảm thấy nó hiểu được và thay đổi dần, biết điều hơn. Đấy là điều tôi sẽ cố gắng cho con mình, thứ mình chưa từng có khi lớn lên. Một vài trận đòn roi chắc là sẽ vẫn cần thiết ở thời điểm cần. Nhưng chỉ đòn roi nếu biết chắc chắn con trẻ sẽ học được điều gì có ích chứ không phải để học được sự bạo lực nóng nảy của chính bố mẹ nó.

Nhớ hồi xưa còn hay chơi với đám bạn trong xóm, phá làng phá xóm, về mẹ bắt ở nhà ko cho đi, ngày đi học xong tối về nhà, chiều đi chơi đâu cũng mẹ gọi cái là có mặt, hễ đi xa tý là y rằng cả buổi đứng vòng.
Tính ra dạy con phải răn đe là chính, chứ không hẳn là bạo lực. Giờ t dạy con cũng ko được như mẹ t, vì con t nó bướng gấp đôi t và t cũng quan điểm phải >2 tuổi mới được đánh. Tính ra con t từ 2-3 tuổi đã ăn được trên dưới 5 trận roi của t rồi. Còn mỗi trận cách nhau cỡ vài tháng, vì trong quá trình đó t chỉ bắt nó đứng im, cầm roi và dọa , chỉ lỗi cho nó thôi. Cứ 1 thời gian nó lại quên, lại ương bướng, dọa ko có tác dụng lại phải đòn.