Nỗi sợ và tật xấu của một thằng thất bại ở độ tuổi 20

NHQ Khải

Senior Member
Việt Nam, 02:59 AM ngày 06 tháng 04 năm 2025

Xin chào các bác.
Em đang là sinh viên năm 2 (genz 205), đang học CNTT. Hiện tại đang học xa nhà, năm nhất về khá nhiều, nhưng đến năm 2 thì lại về rất ít, mỗi lần về thì cũng về nhiều lắm là 3-5 ngày là phải quay trở lại tp để học( chắc phải 1 tháng mới về 1 lần ). Cảm giác của e nói thẳng ra là lười về nhà (chỗ này chắc chắn là e sai, thấy hơi nông cạn nhưng mà đúng là vậy ) ( mỗi lần về thì hay bị sai vặt hoặc là trốn trong phòng để chạy deadline ) và rất khi đi ra ngoài và giao tiếp với ai đó, em rất ngại nói chuyện với mọi người kể cả là với người thân. Em sống khá khép kín từ nhỏ đến giờ, rất ít khi chia sẽ với người nhà mà em hay giấu trong lòng. Từ bé đến cấp 2 thì e lại rất gần gũi với người nhà, lên cấp 3 lại là câu chuyện khác, em lại xa cách và ít gần gũi hơn với mọi người hơn, em sống khép kín và cô lập, mỗi bữa ăn e rất sợ, vì khi ăn e lại không nói nhiều( thật ra e ghét nghe nhiều trong bữa ăn ) , và chỉ cúi đầu và ăn thật nhanh để trốn, từ đó e hay chờ mọi người ăn xong rồi mới xuống ăn. Khi lên đại học thì em lại thay đổi và xuống ăn chung nhưng vẫn cúi đầu ăn và không nói năng gì, mỗi lần nghe trò chuyện trong bữa ăn là e cảm giác rất khó chịu... ( thật sự là e viết đến đây thì e cũng trách bản thân e nhưng em không làm được gì ngoài thói quen đó ). Lên đại học thì e sống khá tiết kiệm, e cũng cởi mở và làm quen được nhiều bạn hơn, phần nhiều là qua mạng là chủ yếu, chứ ra ngoài gặp thì chã nói được gì. Gpa hiện tại năm 2 vẫn ở mức giỏi, e sống khá tiết kiệm vì chưa có thời gian nhiều để có thể đi làm thêm ở ngoài và vẫn phải dùng tiền phụ huynh để sinh hoạt và đóng học phí ( mà nếu em muốn có thời gian đi làm thêm là e phải học dồn các môn trong kì học đó để có 2-3 tháng rảnh để làm thêm ) mà học dồn thì ít có thời gian được về nhà lâu hơn, mà học dồn xong đi làm thêm thì cũng chã có thời gian để về nhà. Nay nghỉ lễ e được về nhà 5 ngày, thời gian trôi rất nhanh quanh quẩn đó đã gần đến ngày lên tp để đi học lại, lịch học dồn cũng dày nên 1 tháng e tranh thủ về quê một lần, lần này về thì e chỉ phụ rửa bát, quét nhà, ... còn lại là e phải gấp rút chạy deadline các môn, phụ huynh bảo lâu ngày về mà ít quan tâm nên e cũng thấy khó chịu và cảm giác hơi buồn nhưng không biết làm gì ngoài việc cố gắng chạy deadline cho xong. Vì biết mình thất bại, nhút nhát và sợ sệt như vậy nên việc yêu đương hay nghĩ đến mình sẽ có 1 mqh tình cảm thì e dường như không muốn hoặc không muốn có.
Thứ hai là e thấy phụ huynh cũng có tuổi nên nếu em làm xa nhà thì ít khi được về nhà lắm (ngay cả khi hiện tại em đg học đh mà lâu ngày về như vậy tâm trạng phụ huynh đã rầu rồi thì lúc e đi làm xa nhà thì không biết sẽ như nào nữa) , hoặc option thứ 2 là về quê làm nhưng mà lương thì sẽ không bằng làm trên thành phố nhưng mà được cái ở với phụ huynh được nhiều hơn ( tầm tuổi đó thì chắc e có thể nhận thức và quan tâm đến người nhà nhiều hơn ), em nghĩ là vậy nhưng mà tính cách hiện tại của em vẫn là sống nội tâm khép kín. Mà e nghĩ thêm thì lương cao thì đóng chi phí sinh hoạt vs trọ này kia các thứ khéo còn thấp hơn lương khi làm ở quê chỉ đóng mỗi tiền sinh hoạt ( nếu e làm trên tp thì e sẽ có thể là lập trình viên web hay có thể là AI j j đó bla bla , còn nếu e về quê làm thì có thể e sẽ phải học thêm văn bằng chứng chỉ sư phạm để về quê dạy này nọ, ... hi vọng là có thể)
E nghĩ là mình có thể tỉnh táo hoặc không, vì em nghĩ những cái em nói trên bị lặp từ với nông cạn nên các bác có thể góp ý và chia sẽ quan điểm của mình thêm giúp em để e học hỏi và có những lời khuyên sau này và sửa đổi hơn, cảm mơn các bác đã dành thời gian đọc và thank
1ab398e9c9c409cc8fcc4a1b39652eeb.jpg
các bác nhiều!
 
Việt Nam, 02:59 AM ngày 06 tháng 04 năm 2025

Xin chào các bác.
Em đang là sinh viên năm 2 (genz 205), đang học CNTT. Hiện tại đang học xa nhà, năm nhất về khá nhiều, nhưng đến năm 2 thì lại về rất ít, mỗi lần về thì cũng về nhiều lắm là 3-5 ngày là phải quay trở lại tp để học( chắc phải 1 tháng mới về 1 lần ). Cảm giác của e nói thẳng ra là lười về nhà (chỗ này chắc chắn là e sai, thấy hơi nông cạn nhưng mà đúng là vậy ) ( mỗi lần về thì hay bị sai vặt hoặc là trốn trong phòng để chạy deadline ) và rất khi đi ra ngoài và giao tiếp với ai đó, em rất ngại nói chuyện với mọi người kể cả là với người thân. Em sống khá khép kín từ nhỏ đến giờ, rất ít khi chia sẽ với người nhà mà em hay giấu trong lòng. Từ bé đến cấp 2 thì e lại rất gần gũi với người nhà, lên cấp 3 lại là câu chuyện khác, em lại xa cách và ít gần gũi hơn với mọi người hơn, em sống khép kín và cô lập, mỗi bữa ăn e rất sợ, vì khi ăn e lại không nói nhiều( thật ra e ghét nghe nhiều trong bữa ăn ) , và chỉ cúi đầu và ăn thật nhanh để trốn, từ đó e hay chờ mọi người ăn xong rồi mới xuống ăn. Khi lên đại học thì em lại thay đổi và xuống ăn chung nhưng vẫn cúi đầu ăn và không nói năng gì, mỗi lần nghe trò chuyện trong bữa ăn là e cảm giác rất khó chịu... ( thật sự là e viết đến đây thì e cũng trách bản thân e nhưng em không làm được gì ngoài thói quen đó ). Lên đại học thì e sống khá tiết kiệm, e cũng cởi mở và làm quen được nhiều bạn hơn, phần nhiều là qua mạng là chủ yếu, chứ ra ngoài gặp thì chã nói được gì. Gpa hiện tại năm 2 vẫn ở mức giỏi, e sống khá tiết kiệm vì chưa có thời gian nhiều để có thể đi làm thêm ở ngoài và vẫn phải dùng tiền phụ huynh để sinh hoạt và đóng học phí ( mà nếu em muốn có thời gian đi làm thêm là e phải học dồn các môn trong kì học đó để có 2-3 tháng rảnh để làm thêm ) mà học dồn thì ít có thời gian được về nhà lâu hơn, mà học dồn xong đi làm thêm thì cũng chã có thời gian để về nhà. Nay nghỉ lễ e được về nhà 5 ngày, thời gian trôi rất nhanh quanh quẩn đó đã gần đến ngày lên tp để đi học lại, lịch học dồn cũng dày nên 1 tháng e tranh thủ về quê một lần, lần này về thì e chỉ phụ rửa bát, quét nhà, ... còn lại là e phải gấp rút chạy deadline các môn, phụ huynh bảo lâu ngày về mà ít quan tâm nên e cũng thấy khó chịu và cảm giác hơi buồn nhưng không biết làm gì ngoài việc cố gắng chạy deadline cho xong. Vì biết mình thất bại, nhút nhát và sợ sệt như vậy nên việc yêu đương hay nghĩ đến mình sẽ có 1 mqh tình cảm thì e dường như không muốn hoặc không muốn có.
Thứ hai là e thấy phụ huynh cũng có tuổi nên nếu em làm xa nhà thì ít khi được về nhà lắm (ngay cả khi hiện tại em đg học đh mà lâu ngày về như vậy tâm trạng phụ huynh đã rầu rồi thì lúc e đi làm xa nhà thì không biết sẽ như nào nữa) , hoặc option thứ 2 là về quê làm nhưng mà lương thì sẽ không bằng làm trên thành phố nhưng mà được cái ở với phụ huynh được nhiều hơn ( tầm tuổi đó thì chắc e có thể nhận thức và quan tâm đến người nhà nhiều hơn ), em nghĩ là vậy nhưng mà tính cách hiện tại của em vẫn là sống nội tâm khép kín. Mà e nghĩ thêm thì lương cao thì đóng chi phí sinh hoạt vs trọ này kia các thứ khéo còn thấp hơn lương khi làm ở quê chỉ đóng mỗi tiền sinh hoạt ( nếu e làm trên tp thì e sẽ có thể là lập trình viên web hay có thể là AI j j đó bla bla , còn nếu e về quê làm thì có thể e sẽ phải học thêm văn bằng chứng chỉ sư phạm để về quê dạy này nọ, ... hi vọng là có thể)
E nghĩ là mình có thể tỉnh táo hoặc không, vì em nghĩ những cái em nói trên bị lặp từ với nông cạn nên các bác có thể góp ý và chia sẽ quan điểm của mình thêm giúp em để e học hỏi và có những lời khuyên sau này và sửa đổi hơn, cảm mơn các bác đã dành thời gian đọc và thankView attachment 2995053 các bác nhiều!
Giờ em cố cầm cái bằng ra trường đã rồi tính tiếp.
 
20t sv năm 2 đã tự nhận là thất bại? Chưa hiểu thất bại cái gì?
Tư duy này ra trường xong đời nó vả cho chắc trầm cảm 44 mất.
Do định kiến của mình hay thực sự thế hệ trẻ giờ nhiều người tâm lý yếu thế nhỉ?
cảm mơn bác đã góp ý, em chỉ nghĩ và nhắn những dòng như thế thôi ạ
 
20 tuổi, sinh viên năm 2, chạy dead line các môn ko có tgian

vl
một phần là cũng muốn gpa cao để có học bổng nên cũng try hard lắm ạ + thêm học dồn môn trong 1 kì nữa nên lịch học cũng dày cả tuần, học cả đêm 20h mới về lận ạ
 
cảm mơn bác đã góp ý, em chỉ nghĩ và nhắn những dòng như thế thôi ạ
Ngoài vụ ko thích giao tiếp ra chưa thấy bạn thất bại ở điểm nào? Hay nói cách khác cái thất bại của bạn chính là tư duy lúc nào cũng nghĩ bạn thất bại.
Nếu chỉ là không thích nch thôi thì nên sửa, thử lắng nghe nhiều hơn. Còn thực sự thấy kiểu khó chịu bứt rứt thậm chí đau đầu khi giao tiếp với người khác thì nên đi khám đi.
Còn mới năm 2 thì đời còn dài, còn nhiều cơ hội và cũng còn nhiều cú vả mặt nữa nên giờ đã nói thất bại hay thành công là quá sớm.
 
Ngoài vụ ko thích giao tiếp ra chưa thấy bạn thất bại ở điểm nào? Hay nói cách khác cái thất bại của bạn chính là tư duy lúc nào cũng nghĩ bạn thất bại.
Nếu chỉ là không thích nch thôi thì nên sửa, thử lắng nghe nhiều hơn. Còn thực sự thấy kiểu khó chịu bứt rứt thậm chí đau đầu khi giao tiếp với người khác thì nên đi khám đi.
Còn mới năm 2 thì đời còn dài, còn nhiều cơ hội và cũng còn nhiều cú vả mặt nữa nên giờ đã nói thất bại hay thành công là quá sớm.
dạ em cảm ơn ạ
 
Thằng em ngược với anh, anh cũng học IT cơ mà mồm lúc nào cũng tía lia. :byebye: Gặp ai cũng ngồi tán nhảm, thích nhậu nhẹt, tuần về thăm ba mẹ 1 lần. Thôi cứ nghĩ là mốt 30t làm có tiền rồi đón ông bà lên thành phố ở. Còn vụ ít nói ngại giao tiếp thì là sở thích cá nhân thôi, nó còn chả phải tật xấu.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Bên cạnh kĩ năng chuyên môn thì em còn cần rèn luyện thêm kĩ năng mềm nữa. Cái này rất cần thiết và cũng sẽ giúp em rất nhiều trong cuộc sống cũng như công việc. Việc em cắm đầu cả ngày vào cái deadline anh nghĩ là do em ngại giao tiếp với mọi người nên dùng "deadline" làm một cái cớ hoàn hảo để trốn tránh việc đó. Nhưng mà em có nghĩ là mình đang lãng phí thời gian với cái gọi là "chạy deadline" không. Em thử ngồi ngẫm lại xem có những giai đoạn nào trong lúc "chạy deadline" mà mình thấy không cần thiết, thử cắt nó đi, dành thời gian đó để rèn luyện kĩ năng mềm, cụ thể ở đây là học cách quan tâm gia đình. Luyện tập từ từ anh nghĩ sẽ tiến bộ thôi, đừng ép bản thân phải giỏi thật nhanh trong việc giao tiếp, đó là một quá trình gian nan đấy. Giờ thử luyện tập, mỗi lần ngồi ăn cơm với gia đình, em cũng chưa cần phải nói gì nhiều lúc này, chỉ đóng vai người nghe, nhưng là nghe 1 cách có quan tâm, có chủ đích, thử đặt câu hỏi cho những vấn đề, câu chuyện mà ba mẹ nói xem.
Rồi thời gian rãnh thì tìm thêm sách về kĩ năng mềm mà đọc, đọc để có đc cái lí thuyết, để định hình lại cái tư tưởng đang bị sai trong đầu e (ngại giai tiếp, thấy mình là thằng thất bại)
Mà tin anh đi, cái thời gian mình đang đốt vào cái gọi là deadline không phải lúc nào cũng dc sử dụng hiểu quả đâu, anh đoán là e cầu toàn sợ sai sót, sợ sai sót, sợ thất bại, nên đang dành hết thời gian vào nó, để tự tạo cảm giác an toàn cho bản thân thôi.
Cho nên nếu đúng là như vậy thì làm ơn bớt cầu toàn, bớt mong đợi sự hoàn hảo lại. Học cách quản lí thời gian, bên cạnh lịch học của trường thì cần phải có kế hoạch riêng cho bản thân mình nữa, vì sau này đi làm rồi sẽ ko còn ai đưa thời khoá biểu cho em, bảo em sẽ học môn nào môn nào, mà em sẽ là giáo viên cho chính mình, tự lên lịch học, tự chọn cái để học. Nên rèn luyện từ bây giờ là vừa rồi
Hồi đại học a đọc sách nào quên mất r, nhưng có học dc 1 câu và a hay nhẩm trong đầu là mình dành nhiều thời gian cho điều gì đó thì mình sẽ giỏi, mình dành ít thời gian thì mình sẽ dỡ, thế thôi
 
Việt Nam, 02:59 AM ngày 06 tháng 04 năm 2025

Xin chào các bác.
Em đang là sinh viên năm 2 (genz 205), đang học CNTT. Hiện tại đang học xa nhà, năm nhất về khá nhiều, nhưng đến năm 2 thì lại về rất ít, mỗi lần về thì cũng về nhiều lắm là 3-5 ngày là phải quay trở lại tp để học( chắc phải 1 tháng mới về 1 lần ). Cảm giác của e nói thẳng ra là lười về nhà (chỗ này chắc chắn là e sai, thấy hơi nông cạn nhưng mà đúng là vậy ) ( mỗi lần về thì hay bị sai vặt hoặc là trốn trong phòng để chạy deadline ) và rất khi đi ra ngoài và giao tiếp với ai đó, em rất ngại nói chuyện với mọi người kể cả là với người thân. Em sống khá khép kín từ nhỏ đến giờ, rất ít khi chia sẽ với người nhà mà em hay giấu trong lòng. Từ bé đến cấp 2 thì e lại rất gần gũi với người nhà, lên cấp 3 lại là câu chuyện khác, em lại xa cách và ít gần gũi hơn với mọi người hơn, em sống khép kín và cô lập, mỗi bữa ăn e rất sợ, vì khi ăn e lại không nói nhiều( thật ra e ghét nghe nhiều trong bữa ăn ) , và chỉ cúi đầu và ăn thật nhanh để trốn, từ đó e hay chờ mọi người ăn xong rồi mới xuống ăn. Khi lên đại học thì em lại thay đổi và xuống ăn chung nhưng vẫn cúi đầu ăn và không nói năng gì, mỗi lần nghe trò chuyện trong bữa ăn là e cảm giác rất khó chịu... ( thật sự là e viết đến đây thì e cũng trách bản thân e nhưng em không làm được gì ngoài thói quen đó ). Lên đại học thì e sống khá tiết kiệm, e cũng cởi mở và làm quen được nhiều bạn hơn, phần nhiều là qua mạng là chủ yếu, chứ ra ngoài gặp thì chã nói được gì. Gpa hiện tại năm 2 vẫn ở mức giỏi, e sống khá tiết kiệm vì chưa có thời gian nhiều để có thể đi làm thêm ở ngoài và vẫn phải dùng tiền phụ huynh để sinh hoạt và đóng học phí ( mà nếu em muốn có thời gian đi làm thêm là e phải học dồn các môn trong kì học đó để có 2-3 tháng rảnh để làm thêm ) mà học dồn thì ít có thời gian được về nhà lâu hơn, mà học dồn xong đi làm thêm thì cũng chã có thời gian để về nhà. Nay nghỉ lễ e được về nhà 5 ngày, thời gian trôi rất nhanh quanh quẩn đó đã gần đến ngày lên tp để đi học lại, lịch học dồn cũng dày nên 1 tháng e tranh thủ về quê một lần, lần này về thì e chỉ phụ rửa bát, quét nhà, ... còn lại là e phải gấp rút chạy deadline các môn, phụ huynh bảo lâu ngày về mà ít quan tâm nên e cũng thấy khó chịu và cảm giác hơi buồn nhưng không biết làm gì ngoài việc cố gắng chạy deadline cho xong. Vì biết mình thất bại, nhút nhát và sợ sệt như vậy nên việc yêu đương hay nghĩ đến mình sẽ có 1 mqh tình cảm thì e dường như không muốn hoặc không muốn có.
Thứ hai là e thấy phụ huynh cũng có tuổi nên nếu em làm xa nhà thì ít khi được về nhà lắm (ngay cả khi hiện tại em đg học đh mà lâu ngày về như vậy tâm trạng phụ huynh đã rầu rồi thì lúc e đi làm xa nhà thì không biết sẽ như nào nữa) , hoặc option thứ 2 là về quê làm nhưng mà lương thì sẽ không bằng làm trên thành phố nhưng mà được cái ở với phụ huynh được nhiều hơn ( tầm tuổi đó thì chắc e có thể nhận thức và quan tâm đến người nhà nhiều hơn ), em nghĩ là vậy nhưng mà tính cách hiện tại của em vẫn là sống nội tâm khép kín. Mà e nghĩ thêm thì lương cao thì đóng chi phí sinh hoạt vs trọ này kia các thứ khéo còn thấp hơn lương khi làm ở quê chỉ đóng mỗi tiền sinh hoạt ( nếu e làm trên tp thì e sẽ có thể là lập trình viên web hay có thể là AI j j đó bla bla , còn nếu e về quê làm thì có thể e sẽ phải học thêm văn bằng chứng chỉ sư phạm để về quê dạy này nọ, ... hi vọng là có thể)
E nghĩ là mình có thể tỉnh táo hoặc không, vì em nghĩ những cái em nói trên bị lặp từ với nông cạn nên các bác có thể góp ý và chia sẽ quan điểm của mình thêm giúp em để e học hỏi và có những lời khuyên sau này và sửa đổi hơn, cảm mơn các bác đã dành thời gian đọc và thankView attachment 2995053 các bác nhiều!
em nghe anh này, anh 23t rồi mà vẩn phải học lại ca đẳng đây
anh thất bại rất nhiều, làm mn thất vọng vô kể
như em thì chỉ tính là quá trình trưởng thành bình thường thôi, a chưa thấy có gì đáng để gọi là thất bại cả đâu
nên nhớ là có rất nhiều người có hoàn cảnh còn tệ hơn cả mình
đừng tiêu cực quá như vậy
:big_smile:
 
Bác nghĩ thoáng lên, đừng tạo áp lực cho mình làm gì. Mình 25t và bị đủ thứ bệnh thì thấy thất bại lớn nhất của đời người là không biết giữ sức khỏe, còn dăm ba cái khác thì lấy lại mấy hồi.
Bác sống khép kín này kia là do gì vậy? Thật ra trc mình cũng sống khép kín, nhma dần mình nhận thấy chẳng qua do bản thân tự cho như vậy là đúng, dẫn đến tự bó buộc bản thân vào cái khuôn đó, lâu ngày càng củng cố cái khuôn đó hơn và mãi ko thoát ra được. Bản thân mình bị vấn đề về thần kinh nên có nhiều cái muốn thay đổi mà chưa được ấy chớ.
 
đang tuổi tâm sinh lý bất ổn nên nó thế thôi, ai rồi cũng phải trãi qua. Tuổi này là tuổi mà cái tôi cao, lúc nào cũng nghĩ ng ta nghĩ này nọ về mình, nghĩ mình là nhất này nọ... nói chung cố gắng ra trường đi làm là hết thôi, à tranh thủ thời sinh viên có bồ đi, ko là sau tiếc lắm, có bồ thời sinh viên nó nhiều kỹ niệm, vừa hoang dại, vừa dục vọng, sau nhiều kỹ niệm.
 
20t thì cố gắng mà học tập chứ thất với bại cái gì thím, 36 tuổi phá sản mấy lần đây mới gọi là thất bại này.
 
giờ các bạn được nuôi ăn học sướng vcd nên đâm ra tâm lí bao bọc nhiều quá. tôi ngày xưa học xong 12 xách cái dé khô lên hn học, tự kiếm tiền học tiền ăn, ở không xin gia đình, tự sắp xếp lịch học tự cân đối thời gian đi làm. thế vẫn có cái bằng đh trong tay. không phấn đấu thì bốc shit bỏ mồm. nhà giàu thì về bm nuôi, chấm hết
 
Mình 23t và cũng CNTT, đang đợi bằng. Mình chỉ muốn nói là ngành này thì bạn nên đi làm nữa thì sẽ tuyệt vời hơn, đồng nghiệp mình BK bằng giỏi, xuất sắc cũng đã đi làm từ năm 2. Khi bạn đi làm thì sẽ phải giao tiếp nhiều hơn, có tiền thì có thể lo cho phụ huynh.

Trước mình năm 2 cũng khá ít về quê tầm 2 tháng mới về 1 lần do học, đi làm , cũng ít gọi video call luôn. Nhưng đến năm 3 bố mình bị tai nạn và mất, nhà thì làm nông còn mỗi mẹ, chị thì lấy chồng. May hồi đó mình đi làm nên cũng lo được hết, nhưng mình tự hỏi nếu ko có tiền thì không biết lúc đó mình có tiếp tục học được không nữa. Và sau đó thì cứ 2 tuần mình lại về 1 lần, gia đình là thứ quan trọng nhất.
 
em nghe anh này, anh 23t rồi mà vẩn phải học lại ca đẳng đây
anh thất bại rất nhiều, làm mn thất vọng vô kể
như em thì chỉ tính là quá trình trưởng thành bình thường thôi, a chưa thấy có gì đáng để gọi là thất bại cả đâu
nên nhớ là có rất nhiều người có hoàn cảnh còn tệ hơn cả mình
đừng tiêu cực quá như vậy
:big_smile:
dạ e cảm ơn
 

Thread statistics

Created
NHQ Khải,
Last reply from
JustATime,
Replies
111
Views
12,031
Back
Top