Ở đây có thím nào bị trầm cảm ( thớt nghiêm túc, mình đã tới giai đoạn muộn tự tử kéo dài rồi rồi mong mấy bác ko vào trêu)

Lấy vợ đi, có đứa con líu lo cả ngày cho đỡ buồn.
Mình năm nay ăn tết bên ngoại, m1 gọi về mà bà già càm ràm riết cũng muốn bỏ cmn đi cho nhẹ đầu.
34 năm trời 1 năm ở đủ 365 ngày chứ có phải đi làm xa gì đâu, năm nay đi có 4 ngày tết mà nói này nói kia ức chế vcc.
 
Uống mấy cái thuốc trị trầm cảm này riết người càng ngu ngu đó thím. Nếu khó khăn mà để vượt qua quá thì nên dùng thuốc rồi sau đó tìm cách để hạn chế lại mà tìm lại cuộc sống thôi.
Lúc đầu dùng thuốc mà uống vô người nó uể oải lắm, buồn ngủ suốt. Được cái uống vô ko còn cảm giác buồn bả nữa.
 
Buồn gia đình thì đi chơi, ở xa ra cho khỏe. Kiếm tour nào nhẹ nhàng đi nghỉ ngơi. Bệnh quá thì đi khám lấy thuốc trầm cảm về uống tới lúc hết bệnh thì ngưng. Bệnh này là do phản ứng hóa học trong não với các hormone sinh ra mà thôi. Ăn uống nhiều rau quả bớt ăn thịt
 
Không biết có thím nào như em ko, 26t, trình độ có, ko phải winner nhưng cũng ko phải loser, đột nhiên mắc trầm cảm cái không thể làm được gì, 30 tết cãi nhau với ông bà bỏ nhà đi tới giả, bản thân ko màng tiền bạc, quan hệ, quyền lực hay tất cả các sở thích cũ nữa. Trước đây e cũng như bao vozer bình thường lên đây chửi nhau mãi ko chán và coi đó là sở thích, 2 năm lại đây đột nhiên mất đi, bản thân tưởng mình đã chín chắn bớt sân si được rồi nhưng hoá ra không. Mội lần nghĩ tới gia đình, hay ở nhà quá 1 ngày là bắt đầu tụt năng lượng, làm những thứ nhỏ nhặt nhất cũng cảm thấy kiệt sức, nằm liệt xong nghe ông bà cám ràm, bản thân thì nghĩ sẽ cố gắng nói lời hay, phụ giúp tí nhưng trong đầu nó ngược lại các thím ạ. Ai bị rồi có thể chia sẻ tình trạng giúp em vượt qua được không :cry:

P/s: E k sống phụ thuộc và nhận từ gia đình nhé, họ muốn cho e rất nhiều mà e ko muốn nhận các thím ạ
Tôi bị đủ thứ biến cố (mất hơn 3 tỏi, xém vô tù, xém chết), chưa vợ con gì, không xu dính túi, xém chút nợ nần (may mà bản thân đủ bản lĩnh), mẹ thì bỏ nhà từ nhỏ, ba thì từng bị tâm thần, phải nuôi ba, suốt ngày bị càm ràm. Bản thân đã từng nghĩ đến tự tử nhiều lần mà giờ vẫn sống đây. Tôi muốn sống để xem cuộc đời này thế nào. Vượt qua được hết tự nhiên thấy bản thân mình mạnh mẽ vô cùng. Cuộc sống giờ tôi cốc cần để ý chuyện thiên hạ, ngay cả gia đình thì giúp được phần nào thôi. Thân mình lo mình trước, buồn thì tự làm cho mình vui. Phải tự tìm cách để sinh tồn thôi. Và không được phép suy nghĩ tiêu cực dù bất kỳ tình huống nào. Nhớ lời tôi, phải sống và sống vui mỗi ngày.
 
Đi bv khám rồi bác sĩ cho thuốc uống để kiểm soát bệnh trước nhất nhé, chứ nghe lời vozer là tự tử có ngày
 
mình chưa qua chẩn đoán nhưng cũng cho rằng bản thân đang bị trầm cảm hoặc rối loạn nhân cách nhẹ. Lúc nào cũng chỉ muốn một mình và thấy cs ko còn gì ý nghĩa nữa. Luôn cảm thấy người khác đánh giá và coi thường mình,.. Bản thân cũng chả muốn reset vì dù gì cũng mắc bệnh nan y chả sống được bao lâu nữa
 
Không biết có thím nào như em ko, 26t, trình độ có, ko phải winner nhưng cũng ko phải loser, đột nhiên mắc trầm cảm cái không thể làm được gì, 30 tết cãi nhau với ông bà bỏ nhà đi tới giả, bản thân ko màng tiền bạc, quan hệ, quyền lực hay tất cả các sở thích cũ nữa. Trước đây e cũng như bao vozer bình thường lên đây chửi nhau mãi ko chán và coi đó là sở thích, 2 năm lại đây đột nhiên mất đi, bản thân tưởng mình đã chín chắn bớt sân si được rồi nhưng hoá ra không. Mội lần nghĩ tới gia đình, hay ở nhà quá 1 ngày là bắt đầu tụt năng lượng, làm những thứ nhỏ nhặt nhất cũng cảm thấy kiệt sức, nằm liệt xong nghe ông bà cám ràm, bản thân thì nghĩ sẽ cố gắng nói lời hay, phụ giúp tí nhưng trong đầu nó ngược lại các thím ạ. Ai bị rồi có thể chia sẻ tình trạng giúp em vượt qua được không :cry:

P/s: E k sống phụ thuộc và nhận từ gia đình nhé, họ muốn cho e rất nhiều mà e ko muốn nhận các thím ạ
Đi khám, điều trị đi bạn. Lên Voz cũng chỉ là giãi bày tâm sự thôi. Mỗi người một ý, có đúng có sai, chả biết đâu mà lần. Đi khám thì đi chỗ uy tín, ở miền Bắc thì cứ Bạch Mai, Đại học Y Hà Nội. Điều trị mà không đỡ thì tìm đường khác sau.
 
"tháo chuông thì tìm người buột chuông" có lẽ gia đình ko hiểu bác. Nếu có điều kiện thì ra riêng, thuê nhà trọ. Sinh viên 18t họ đã xa nhà tự lập rồi.
Nếu chưa có việc thì chạy grap hay giao hàng gì tạm.
Fen nói đúng. Như mình nếu oz không thay đổi thì giờ này mình cũng giống thớt. Từng tính bỏ cái nhà này mãi mãi không về. Nhưng giờ tháng nào mà k về là bứt rứt khó chịu.

via theNEXTvoz for iPhone
 
E sn 98, mới 25-26 thôi mà đã bị hói hết đầu r mặc dù bố mẹ ko bị hói (bố gần 60 nhưng tóc vẫn đen với dầy lắm). Mấy hnay tết ko dám đi đâu luôn vì cứ gặp ai cũng bị nói là thành giáo sư các thứ r, stress kinh khủng, mất hết động lực sống. Tuy chưa đến mức muốn t.ự t.ử nhưng cũng ko còn thiết tha gì nữa.
Có thằng bạn cũng hói. Trước cũng như bạn, sau mua đầu tóc giả mấy triệu đội vô tự tin lên hẳng. Bạn tìm mua thử xem, nên mua loại xịn gần giỗng tóc thật, tiệm nó canh chỉnh cho minh Là ok
 
Tập Gym nhé. Nếu muốn tự tử thật thì thôi ráng tập gym tầm 3 tháng đều đặn rồi quay lại nhìn tự nhiên thấy khác.
Để chữa tinh thần thì trước tiên phải chữa thể chất trước đã, muốn update software thì hardware bình thường trước. Mà nhiều khi là do hardware chứ không phải software.
 
Không biết có thím nào như em ko, 26t, trình độ có, ko phải winner nhưng cũng ko phải loser, đột nhiên mắc trầm cảm cái không thể làm được gì, 30 tết cãi nhau với ông bà bỏ nhà đi tới giả, bản thân ko màng tiền bạc, quan hệ, quyền lực hay tất cả các sở thích cũ nữa. Trước đây e cũng như bao vozer bình thường lên đây chửi nhau mãi ko chán và coi đó là sở thích, 2 năm lại đây đột nhiên mất đi, bản thân tưởng mình đã chín chắn bớt sân si được rồi nhưng hoá ra không. Mội lần nghĩ tới gia đình, hay ở nhà quá 1 ngày là bắt đầu tụt năng lượng, làm những thứ nhỏ nhặt nhất cũng cảm thấy kiệt sức, nằm liệt xong nghe ông bà cám ràm, bản thân thì nghĩ sẽ cố gắng nói lời hay, phụ giúp tí nhưng trong đầu nó ngược lại các thím ạ. Ai bị rồi có thể chia sẻ tình trạng giúp em vượt qua được không :cry:

P/s: E k sống phụ thuộc và nhận từ gia đình nhé, họ muốn cho e rất nhiều mà e ko muốn nhận các thím ạ
Fen khám chưa? Bs bảo sao?
 
Không biết có thím nào như em ko, 26t, trình độ có, ko phải winner nhưng cũng ko phải loser, đột nhiên mắc trầm cảm cái không thể làm được gì, 30 tết cãi nhau với ông bà bỏ nhà đi tới giả, bản thân ko màng tiền bạc, quan hệ, quyền lực hay tất cả các sở thích cũ nữa. Trước đây e cũng như bao vozer bình thường lên đây chửi nhau mãi ko chán và coi đó là sở thích, 2 năm lại đây đột nhiên mất đi, bản thân tưởng mình đã chín chắn bớt sân si được rồi nhưng hoá ra không. Mội lần nghĩ tới gia đình, hay ở nhà quá 1 ngày là bắt đầu tụt năng lượng, làm những thứ nhỏ nhặt nhất cũng cảm thấy kiệt sức, nằm liệt xong nghe ông bà cám ràm, bản thân thì nghĩ sẽ cố gắng nói lời hay, phụ giúp tí nhưng trong đầu nó ngược lại các thím ạ. Ai bị rồi có thể chia sẻ tình trạng giúp em vượt qua được không :cry:

P/s: E k sống phụ thuộc và nhận từ gia đình nhé, họ muốn cho e rất nhiều mà e ko muốn nhận các thím ạ
Bệnh này Tác Động Cột Sống chữa được 100% nhé. Bạn có thể tìm hiểu thêm.
E sn 98, mới 25-26 thôi mà đã bị hói hết đầu r mặc dù bố mẹ ko bị hói (bố gần 60 nhưng tóc vẫn đen với dầy lắm). Mấy hnay tết ko dám đi đâu luôn vì cứ gặp ai cũng bị nói là thành giáo sư các thứ r, stress kinh khủng, mất hết động lực sống. Tuy chưa đến mức muốn t.ự t.ử nhưng cũng ko còn thiết tha gì nữa.
Hói đầu di truyền chéo từ ông ngoại sang mẹ rồi đến mình nhé nên bố k hói là bt.
 
Dừng suy nghĩ linh tinh lại 1 thời gian, xác định nguyên nhân thật sự làm đầu óc mình thành ra như vầy, do tự ti ngoại hình, sự nghiệp, hay do mối quan hệ xung quanh không được tốt,... Tìm ra rồi thì đối mặt với nó, chứ đến cái này bản thân thím k biết thì ai giúp được :shame:
Còn thớt chưa nghĩ ra thì thử tập viết nhật ký, ghi lại mỗi ngày xảy ra những việc gì, quan điểm ra sao, "nói chuyện với chính bản thân" mình thử, có thể sẽ đào ra nguyên nhân.
Khi có ý nghĩ tt thì thớt nghĩ là "kết thúc mọi thứ", hay là "không muốn sống như thế này nữa". Nếu là vế sau thì phải tìm ra vấn đề rồi giải quyết thôi.
 
Bác nên tìm đến phật giáo, nghe kinh phật, nghe giảng pháp, hàng ngày niệm, trì chú, làm việc thiện sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn.
 
Hồi ấy em cũng có tí chuyện với gia đình, đọc cũng thấy khá giống thớt. Nhưng gọi là trầm cảm thì em nghĩ là mình không đến mức đấy đâu. Chả nhớ mình vượt qua bằng cách nào, hình như lúc đó bỏ voz, mới lướt voz lại đợt tết này thôi. Tính ra bỏ cũng mấy năm rồi ấy chứ. Dạo ấy phải dùng đến thuốc, khá là lạm dụng luôn. Nên đầu óc nó cứ sao sao, có dạo còn thấy mình bị kiểu mất trí :haha: Rồi cũng nhờ biến cố gia đình xảy ra, từ ấy em sống tích cực hơn nhiều. Rồi cũng bỏ nhà đi làm ăn mấy năm chả về. Đợt dịch năm ngoái còn tưởng chết không ai hay rồi cơ. Mà giờ vẫn ngồi đây đấy thôi, sống thì khó chứ chết thì dễ mà. Tìm kiếm cái gì có ý nghĩa với mình đi bác, em vẫn đang tìm đây. Còn gì từ bé đến giờ chưa làm, hay bị ngăn cấm không cho làm thì làm đi. À hồi ấy em chán nản nên chơi cả đá cơ mà thấy nó hôi vl nên không nghiện :LOL: Giờ thấy bản thân sống cũng khá là tích cực hơn hẳn, nhưng mà tính tình thì thành ra dở hơi, lồi lõm chả ai ưa nổi :cry:
 
E sn 98, mới 25-26 thôi mà đã bị hói hết đầu r mặc dù bố mẹ ko bị hói (bố gần 60 nhưng tóc vẫn đen với dầy lắm). Mấy hnay tết ko dám đi đâu luôn vì cứ gặp ai cũng bị nói là thành giáo sư các thứ r, stress kinh khủng, mất hết động lực sống. Tuy chưa đến mức muốn t.ự t.ử nhưng cũng ko còn thiết tha gì nữa.
K phải gen thì còn hi vọng, bố tôi hói trọc đầu rồi nên cũng k mong gì nữa. Mọi người nói tập gym cho dễ nhìn, ngặc một mỗi bị đại tràng ốm như cò ma, haiz
 
Back
Top