Thật ra cũng chẳng phải họ hàng máu mủ gì, chỉ là cùng một xóm với nhau, ông anh hơn mình có 4 tuổi, kinh tế cũng thuộc loại khá giả, tiền nong không thừa thãi nhưng chẳng bao giờ chịu thua kém ai cái gì. Bố ông này ngày xưa chuyên mổ lợn, đánh bả chó, tính tình cục cằn chả chơi với ai được bao giờ, có mỗi bà vợ với thằng con duy nhất là ông anh đây nên từ bé chiều chuộng con lắm, nhưng lại hay đánh vợ, cứ uống rượu vào là lại lôi vợ ra đánh, nhiều khi chỉ đánh cho vui, đánh vì không có việc gì làm. Ông anh này cao to nhưng lại hiền, cũng tốt bụng nhưng vì ông bố mà ai cũng ghét, bố buộc mẹ vào cột bên ngoài cầm roi đánh mà vẫn thản nhiên ngồi ăn cơm như chẳng có chuyện gì xảy ra, bà mẹ bị đánh suốt hai mươi mấy năm trời như thế nhưng chẳng bao giờ bênh vực hay mở mồm nói gì cả, chính vì lẽ này nên chẳng chơi được với ai cả.
Ông anh tán trước tán mãi một chị cùng lớp cấp 3, người ta không ưng, tốt nghiệp xong chị đấy lấy chồng luôn mà ông này vẫn quyết theo đuổi đến cùng, vẫn cứ đơn phương đợi tận 6 năm, đến lúc chị ly hôn rồi thì quay lại tán, lần này có tiền, có sự nghiệp rồi nên người ta cũng ưng, chịu tái giá. Lấy nhau rồi mới lòi ra chuyện là ông anh này cũng học được cái thói đánh vợ, lúc đầu chỉ mắng chửi, xong tát, đến một hôm còn vác cả chổi đi tìm quanh làng để đánh, bị nhà ngoại quây vào chém đứt mất hai ngón tay, vợ bỏ đi, đòi ly dị khi vừa mới cưới được có vài tháng. Ông anh ngày nào cũng ngồi khóc lóc kêu gào nhớ vợ, xin lỗi này nọ nhưng chị quyết không về. Đến tầm tuần trước mẹ ông này mất, ông này nghĩ quẩn cũng đi tự tử theo, may được người ta nhìn thấy lúc nhảy xuống sông, vớt lên vẫn còn cứu được, đến lúc vào viện chẳng có ai chăm cả, bạn bè không có, người thân còn mỗi ông bố già, xóm làng thì ai cũng ghét.
Đúng là đời người khổ, nhưng mà tôi thấy thế cũng đáng lắm.