[REVIEW CÓ HÌNH] Bị lừa 2 tỷ và hành trình đi tìm công lý

Mình cũng ko hiểu sao ông này kêu đang công việc ngon lành yên ổn dính vào vụ bà Tuyết là lỡ đâm lao thì phải theo lao mà lại chuyển ngạch sang hẳn món cho vay lãi.
Chưa kể vụ bà Liên biết thằng Hậu kia nó chơi mình mà vẫn làm ăn với nó,chia % cho nó
 
Mình cũng ko hiểu sao ông này kêu đang công việc ngon lành yên ổn dính vào vụ bà Tuyết là lỡ đâm lao thì phải theo lao mà lại chuyển ngạch sang hẳn món cho vay lãi.
Chưa kể vụ bà Liên biết thằng Hậu kia nó chơi mình mà vẫn làm ăn với nó,chia % cho nó
Tâm lý khi bác có tiền thì đâu phải cho 1 bên vay, chia nhỏ giảm rủi ro lấy bên này đắp bên kia chứ bác

via theNEXTvoz for iPhone
 
Từ thớt mới, tôi mường tượng ra vị trí xã hội và địa vị của chủ thớt, mặc dù chắc chắc chưa gặp nhưng đoán được

Nếu chỉ cần ai đó tiếp xúc với thớt, đọc sẽ ra ngay. Nói chung, đi với bụt mặc cà sa, đại loại thế

Trêu thớt tí, viết tiếp nhé đọc đang cuốn
 
Mình thấy chủ thớt dùng tiền dư để cho vay ăn lãi kiếm thu nhập . Kiểu này thì chắc chắn sẽ có rủi ro , chứ nếu ngon ăn thì ngân hàng nó thầu tất . Mà nghe những clip ghi âm doạ giết doạ chặt chém thế này tự nhiên mình thấy sợ hãi thật. Có thể gặp mình thì có khi vứt bỏ tiền vì yếu thế ko mối quan hệ xã hội ở mảng này . Và cái đầu lạnh luôn hữu dụng hơn là đầu nóng
 
CHAP 11: XÂY 7 KIỂNG CHÙA

Anh Phong tắt máy, em gọi ngay lại thì đã thuê bao. Mặc dù vậy nhưng em vẫn gọi thêm 10 lần nữa, kết quả vẫn ko liên lạc được.

Ngồi bần thần cỡ khoảng 15 phút, vợ em nhìn ra, cảm thấy có biến nên ra hỏi. Quên hết tất cả những cãi vả vừa nãy, em kể hết cho vợ nghe, như cố tìm 1 chỗ để bấm víu, và hy vọng. Vợ em nghe xong thì hỏi sao em ko gọi thử cho chị Hiền, nhưng em ko có số. Vợ an ủi nói thôi chuyện gì thì cũng đã lỡ rồi, anh tranh thủ ngủ chút đi rồi sáng chạy lại nhà anh chị.

Tối hôm đó em ko thể nào chợp mắt nổi, chỉ mong trời mau sáng để chạy ngay đến nhà anh Phong.

Vừa đậu xe đến cửa, em đã thấy chị Hiền thất thiểu đi ra. Mở cửa cho em vào nhà, chị nói là tối hôm qua anh Phong nói là đi ra ngoài mua đồ. Lát sau, chị Hiền nhận được tin nhắn của anh Phong, nói anh xin lỗi về mọi việc và dặn chị ở lại chăm sóc con cho tốt. Chị hoảng loạn gọi lại thì cũng ko đc, sau đó chị có gọi cho các anh em đồng nghiệp để hỏi thăm, và báo luôn về việc anh Phong nhắn tin vậy. Ngay tối hôm đó, rất nhiều anh em làm chung đã đến nhà, động viên và chia nhau ra tìm kiếm, nhưng đều ko có kết quả. Đến sáng này thì các anh em về nhà thay đồ để chuẩn bị đến chỗ làm, còn chị thì cũng ko biết phải làm gì, cháu nhỏ thì đã mang gửi nhà ngoại.

Em nghe xong biết ko thể nào là giả được rồi, nên móc máy gọi ngay cho anh Pig. Anh Pig nghe xong, kể rằng hôm qua anh Phong còn ghé nhà anh Pig chơi, thấy cũng buồn buồn chứ ko có nói gì nhiều. Để anh hỏi thăm các anh em vòng vòng khác xem sao.

Cảm thấy vô vọng, em lúc này phải tìm đường để tự cứu mình. Thế là em gọi cho thằng Hậu gòm, kể cho nó nghe mọi việc, và nhờ nó xem giùm giấy đất xem là thật hay giả, và có giá trị bao nhiêu. Hậu gòm ngay lập tức trách móc em, sao mấy cái này ko hỏi nó từ đầu? Rồi giờ đổ bể ra vầy thì lại gọi cho nó? Xong nói giá đất khu vực này chỉ tầm 4tr/m2 thôi...

Em cũng ko buồn cãi vs nó, chỉ dặn nó là đừng kể cho mẹ em biết, em ko muốn mẹ em lo thêm nữa.

Sau này em mới biết được là ngay lập tức nó đem chuyện này kể cho mẹ em. Và mục đích cũng ko phải tốt lành gì, mà nó chỉ muốn mẹ em và em ko tự làm các kèo nào khác ngoài nó, vì như vậy nó ko nhận được tiền hoa hồng. Và tất nhiên, nó cũng chẳng thèm nhìn đến tờ giấy đất em gửi, cũng như tìm hiểu hay rao bán giúp em.

Tâm trạng chán nản, em mở lại ghi âm cuộc gọi đêm qua, cố nghe lại xem có thông tin gì để khai thác không. Sau đó, vô thức em bấm gọi thử.

Chuông reo.

Anh Phong bắt máy, em hỏi anh đang ở đâu, mọi người đang rất lo cho anh. Anh về đi, mọi việc có gì từ từ giải quyết, còn người thì còn của.

Anh Phong nói anh đang chạy lên cầu XXX, hồi hôm qua đến giờ anh đi 4, 5 cái khách sạn, nhưng ko có cái nào có đèn/quạt trần để treo cổ. Sáng nay anh định đi vào sân vận động để tự tử thì đang có hội thao gì đó, người ta tập trung đông nên ko làm gì được.

Kể thì nghe có vẻ buồn cười nhưng lúc đó em lại cực kỳ hoảng. Em vừa khuyên anh Phong, vừa chạy thật nhanh quay lại nhà chị Hiền. Em nói mình là đàn ông, phải có trách nhiệm với gia đình. Nếu có khó khăn thì phải mạnh dạn đối mặt và tìm cách giải quyết, chứ anh làm vậy là trốn tránh, xong để lại vợ con lãnh toàn bộ hậu quả như vậy thì có đáng mặt người chồng, người cha hay không? Biết bao nhiêu người còn khổ hơn anh, nợ nần nhiều hơn anh, không lẽ người ta ai cũng tìm đến các chết? Anh làm trong ngành, bản lĩnh phải hơn người khác, rồi con cái anh nữa, sau này anh muốn ngta nói về cha nó như thế nào? Rồi tình huống xấu nhất, anh ko thể trả được nợ, thì tại sao mình ko cùng vợ con mình trốn đi nơi khác, làm lại từ đầu? Có vợ có chồng, tát biển Đông cũng cạn, mắc gì anh tìm đường dễ cho anh, bỏ lại tất cả mọi rắc rối cho vợ con anh hưởng?...

Em nói nhiều lắm, cuộc gọi phải đâu gần 30 phút, em cũng chưa từng nghĩ em sẽ nói chuyện nhiều với người lạ (chưa thân) như vậy, cũng ko nghĩ là em có thể nói hay như thế :D

Anh Phong nói em nói đúng, nhưng anh giờ rối quá rồi, anh ko có suy nghĩ được gì nữa. Từ tối qua đến giờ có hàng trăm cuộc gọi và tin nhắn, từ chị Hiền, gia đình, đồng nghiệp đến cả thủ trưởng của anh (sếp hiện nay), nhưng anh đều ko trả lời. Chỉ có em gọi a mới bắt máy.

Vừa đến nhà chị Hiền, em liền kêu chị ra để nói chuyện với anh Phong, thì anh Phong cúp máy.

Ting ting, tin nhắn đến “Anh chỉ muốn tâm sự với em, cám ơn em đã chia sẻ với anh. Vĩnh biệt em”

Chị Hiền xem tin nhắn thì oà khóc. Nhưng em thì bình tĩnh hơn. Em nhận định anh Phong có ý định tự tử, nhưng vì lý do gì đó nên vẫn chưa thực hiện. Có thể vì gánh nặng vợ con, trách nhiệm, hoặc cũng có thể vì chưa đủ can đảm nữa.

Em bàn với chị Hiền, việc cần ưu tiên bây giờ là tập hợp tất cả những người có khả năng tác động được với anh Phong, để cùng nhau lên phương án. Chị Hiền ra ngoài gọi điện thoại, 30 phút sau, 4 người đàn ông mặc đồ ngành đã có mặt trước cửa nhà.

2 người là bạn thân của anh Phong, 1 người là anh Q. thủ trưởng của anh Phong. Còn người còn lại là anh Hậu mập, cũng trong ngành, nhưng ko công tác chung.

Sau khi bàn thảo, em bấm máy gọi cho anh Phong. Đúng như em dự đoán, chuông reo, và anh Phong vẫn bắt máy.

Giải pháp được đưa ra, anh Hậu mập sẽ đứng ra mua lại miếng đất cầm cho em với giá 1,2 tỷ. Trả nợ cho em 800tr, dư ra 400tr. Số tiền này ưu tiên để chuộc thẻ ngành về và lo cho cháu nhỏ, còn dư 1 ít thì để trong nhà để giải toả tâm lý.

Anh Hậu mập cũng sẽ ra mặt để nói chuyện với các bên cho anh Phong vay, xin khoanh nợ và trả từ từ.

Anh Q. thủ trưởng sẽ duyệt cho anh Phong tạm nghỉ 1 thời gian để bình tâm và giải quyết sự vụ. Hai người bạn thân cũng được duyệt nghỉ để hỗ trợ tinh thần cho anh Phong, và cùng anh Phong qua nhà ông sếp cũ để tạo áp lực buộc gia đình đó phải chịu trách nhiệm trả nợ cho thằng con.

Anh Phong im lặng nghe em trình bày giải pháp, xong lặng lẽ cúp máy.

Em và mọi người đang hoang mang ko hiểu vì sao, thì điện thoại nhận tin nhắn “Chiều anh về gặp em và anh Q.”

Đọc xong tin nhắn, mọi người thở phào nhẹ nhỏm. Xong các anh trở về đơn vị, còn chị Hiền cũng sửa soạn để đón cháu nhỏ về từ nhà ngoại.

Em ngồi quán cafe trước đơn vị anh Phong đợi, chợt nhớ ra rằng từ sáng đến giờ chưa có gì trong bụng, 1 giọt nước cũng chưa uống. Nhưng các bác phải trong tình trạng như em mới biết được, không thiết tha gì ăn uống cả, mà có ăn uống cũng ko thấy ngon.

Chiều tầm 18h, anh Phong gọi em, hẹn gặp ở đầu hẻm X. Em gọi cho anh Q. để ra cùng.

Anh Phong xuất hiện, với gương mặt thất thần, trên chiếc xe Wave cũ kỹ. Anh xin lỗi em và anh Q. vì đã làm cho mọi người lo lắng, ảnh còn mở cốp xe và chỉ cọng dây dù, nói là mua mà chưa có dịp xài. Em chụp ngay cọng dây, quăng vào đống rác kế bên “Đừng có giữ mấy cái này, xui lắm”. Anh Q. cũng động viên anh Phong vài câu, kêu về xin lỗi chị Hiền nữa, vì chị Hiền là người phải chịu đựng nhiều nhất. Xong còn yêu cầu anh Phong sáng mai đến đơn vị làm kiểm điểm, vì tự ý ca trực. Em nghe thấy hơi buồn cười, ngta đã định tự tử mà còn kêu làm kiểm điểm. Sau này em mới được biết là, dù bất cứ lý do gì, quân nhân tự ý bỏ vị trí trực đều phải bị kỷ luật, hoặc nhẹ nhất là kiểm điểm.

Vài ngày sau, anh Phong hẹn em ra để huỷ công chứng miếng đất, và chuyển qua cho anh Hậu mập. Mọi việc cũng suôn sẻ, em nhận lại được tiền, không quên dành 1 ít gửi cho anh Phong, gọi là tiền sữa cho bé.

2 năm sau, tiến hành dự án mở lộ 30m, dân trong vùng gọi là hốt bạc. Anh Hậu mập chắc là vô mánh.

Còn anh Phong, lâu lâu cũng gọi điện cho em, hỏi thăm thì ít nhưng mượn tiền thì nhiều. Tất nhiên, em từ chối khéo. 1 lần thôi tởn tới già :D

---

Kết thúc chuyện anh Phong, hôm nay sẽ ko có chap mới (cho em nghỉ tí).
Ngày mai sẽ bắt đầu chap 12, chuyển qua bà Hồng, 1 con cáo già chuyên lừa đảo chuyên nghiệp.
Ông bố mình năm 2016 cũng bị lừa mất gần chục tỉ, mới bán nhà ở Tân Phú đc 1 năm, gia đình ly tán haizz , giờ kiện cáo 3,4 năm rồi còn chưa ra gì chán!! Ngồi đọc thớt kiếm người quen lừa đảo mà chưa thấy
 
CHAP 11: XÂY 7 KIỂNG CHÙA

Anh Phong tắt máy, em gọi ngay lại thì đã thuê bao. Mặc dù vậy nhưng em vẫn gọi thêm 10 lần nữa, kết quả vẫn ko liên lạc được.

Ngồi bần thần cỡ khoảng 15 phút, vợ em nhìn ra, cảm thấy có biến nên ra hỏi. Quên hết tất cả những cãi vả vừa nãy, em kể hết cho vợ nghe, như cố tìm 1 chỗ để bấm víu, và hy vọng. Vợ em nghe xong thì hỏi sao em ko gọi thử cho chị Hiền, nhưng em ko có số. Vợ an ủi nói thôi chuyện gì thì cũng đã lỡ rồi, anh tranh thủ ngủ chút đi rồi sáng chạy lại nhà anh chị.

Tối hôm đó em ko thể nào chợp mắt nổi, chỉ mong trời mau sáng để chạy ngay đến nhà anh Phong.

Vừa đậu xe đến cửa, em đã thấy chị Hiền thất thiểu đi ra. Mở cửa cho em vào nhà, chị nói là tối hôm qua anh Phong nói là đi ra ngoài mua đồ. Lát sau, chị Hiền nhận được tin nhắn của anh Phong, nói anh xin lỗi về mọi việc và dặn chị ở lại chăm sóc con cho tốt. Chị hoảng loạn gọi lại thì cũng ko đc, sau đó chị có gọi cho các anh em đồng nghiệp để hỏi thăm, và báo luôn về việc anh Phong nhắn tin vậy. Ngay tối hôm đó, rất nhiều anh em làm chung đã đến nhà, động viên và chia nhau ra tìm kiếm, nhưng đều ko có kết quả. Đến sáng này thì các anh em về nhà thay đồ để chuẩn bị đến chỗ làm, còn chị thì cũng ko biết phải làm gì, cháu nhỏ thì đã mang gửi nhà ngoại.

Em nghe xong biết ko thể nào là giả được rồi, nên móc máy gọi ngay cho anh Pig. Anh Pig nghe xong, kể rằng hôm qua anh Phong còn ghé nhà anh Pig chơi, thấy cũng buồn buồn chứ ko có nói gì nhiều. Để anh hỏi thăm các anh em vòng vòng khác xem sao.

Cảm thấy vô vọng, em lúc này phải tìm đường để tự cứu mình. Thế là em gọi cho thằng Hậu gòm, kể cho nó nghe mọi việc, và nhờ nó xem giùm giấy đất xem là thật hay giả, và có giá trị bao nhiêu. Hậu gòm ngay lập tức trách móc em, sao mấy cái này ko hỏi nó từ đầu? Rồi giờ đổ bể ra vầy thì lại gọi cho nó? Xong nói giá đất khu vực này chỉ tầm 4tr/m2 thôi...

Em cũng ko buồn cãi vs nó, chỉ dặn nó là đừng kể cho mẹ em biết, em ko muốn mẹ em lo thêm nữa.

Sau này em mới biết được là ngay lập tức nó đem chuyện này kể cho mẹ em. Và mục đích cũng ko phải tốt lành gì, mà nó chỉ muốn mẹ em và em ko tự làm các kèo nào khác ngoài nó, vì như vậy nó ko nhận được tiền hoa hồng. Và tất nhiên, nó cũng chẳng thèm nhìn đến tờ giấy đất em gửi, cũng như tìm hiểu hay rao bán giúp em.

Tâm trạng chán nản, em mở lại ghi âm cuộc gọi đêm qua, cố nghe lại xem có thông tin gì để khai thác không. Sau đó, vô thức em bấm gọi thử.

Chuông reo.

Anh Phong bắt máy, em hỏi anh đang ở đâu, mọi người đang rất lo cho anh. Anh về đi, mọi việc có gì từ từ giải quyết, còn người thì còn của.

Anh Phong nói anh đang chạy lên cầu XXX, hồi hôm qua đến giờ anh đi 4, 5 cái khách sạn, nhưng ko có cái nào có đèn/quạt trần để treo cổ. Sáng nay anh định đi vào sân vận động để tự tử thì đang có hội thao gì đó, người ta tập trung đông nên ko làm gì được.

Kể thì nghe có vẻ buồn cười nhưng lúc đó em lại cực kỳ hoảng. Em vừa khuyên anh Phong, vừa chạy thật nhanh quay lại nhà chị Hiền. Em nói mình là đàn ông, phải có trách nhiệm với gia đình. Nếu có khó khăn thì phải mạnh dạn đối mặt và tìm cách giải quyết, chứ anh làm vậy là trốn tránh, xong để lại vợ con lãnh toàn bộ hậu quả như vậy thì có đáng mặt người chồng, người cha hay không? Biết bao nhiêu người còn khổ hơn anh, nợ nần nhiều hơn anh, không lẽ người ta ai cũng tìm đến các chết? Anh làm trong ngành, bản lĩnh phải hơn người khác, rồi con cái anh nữa, sau này anh muốn ngta nói về cha nó như thế nào? Rồi tình huống xấu nhất, anh ko thể trả được nợ, thì tại sao mình ko cùng vợ con mình trốn đi nơi khác, làm lại từ đầu? Có vợ có chồng, tát biển Đông cũng cạn, mắc gì anh tìm đường dễ cho anh, bỏ lại tất cả mọi rắc rối cho vợ con anh hưởng?...

Em nói nhiều lắm, cuộc gọi phải đâu gần 30 phút, em cũng chưa từng nghĩ em sẽ nói chuyện nhiều với người lạ (chưa thân) như vậy, cũng ko nghĩ là em có thể nói hay như thế :D

Anh Phong nói em nói đúng, nhưng anh giờ rối quá rồi, anh ko có suy nghĩ được gì nữa. Từ tối qua đến giờ có hàng trăm cuộc gọi và tin nhắn, từ chị Hiền, gia đình, đồng nghiệp đến cả thủ trưởng của anh (sếp hiện nay), nhưng anh đều ko trả lời. Chỉ có em gọi a mới bắt máy.

Vừa đến nhà chị Hiền, em liền kêu chị ra để nói chuyện với anh Phong, thì anh Phong cúp máy.

Ting ting, tin nhắn đến “Anh chỉ muốn tâm sự với em, cám ơn em đã chia sẻ với anh. Vĩnh biệt em”

Chị Hiền xem tin nhắn thì oà khóc. Nhưng em thì bình tĩnh hơn. Em nhận định anh Phong có ý định tự tử, nhưng vì lý do gì đó nên vẫn chưa thực hiện. Có thể vì gánh nặng vợ con, trách nhiệm, hoặc cũng có thể vì chưa đủ can đảm nữa.

Em bàn với chị Hiền, việc cần ưu tiên bây giờ là tập hợp tất cả những người có khả năng tác động được với anh Phong, để cùng nhau lên phương án. Chị Hiền ra ngoài gọi điện thoại, 30 phút sau, 4 người đàn ông mặc đồ ngành đã có mặt trước cửa nhà.

2 người là bạn thân của anh Phong, 1 người là anh Q. thủ trưởng của anh Phong. Còn người còn lại là anh Hậu mập, cũng trong ngành, nhưng ko công tác chung.

Sau khi bàn thảo, em bấm máy gọi cho anh Phong. Đúng như em dự đoán, chuông reo, và anh Phong vẫn bắt máy.

Giải pháp được đưa ra, anh Hậu mập sẽ đứng ra mua lại miếng đất cầm cho em với giá 1,2 tỷ. Trả nợ cho em 800tr, dư ra 400tr. Số tiền này ưu tiên để chuộc thẻ ngành về và lo cho cháu nhỏ, còn dư 1 ít thì để trong nhà để giải toả tâm lý.

Anh Hậu mập cũng sẽ ra mặt để nói chuyện với các bên cho anh Phong vay, xin khoanh nợ và trả từ từ.

Anh Q. thủ trưởng sẽ duyệt cho anh Phong tạm nghỉ 1 thời gian để bình tâm và giải quyết sự vụ. Hai người bạn thân cũng được duyệt nghỉ để hỗ trợ tinh thần cho anh Phong, và cùng anh Phong qua nhà ông sếp cũ để tạo áp lực buộc gia đình đó phải chịu trách nhiệm trả nợ cho thằng con.

Anh Phong im lặng nghe em trình bày giải pháp, xong lặng lẽ cúp máy.

Em và mọi người đang hoang mang ko hiểu vì sao, thì điện thoại nhận tin nhắn “Chiều anh về gặp em và anh Q.”

Đọc xong tin nhắn, mọi người thở phào nhẹ nhỏm. Xong các anh trở về đơn vị, còn chị Hiền cũng sửa soạn để đón cháu nhỏ về từ nhà ngoại.

Em ngồi quán cafe trước đơn vị anh Phong đợi, chợt nhớ ra rằng từ sáng đến giờ chưa có gì trong bụng, 1 giọt nước cũng chưa uống. Nhưng các bác phải trong tình trạng như em mới biết được, không thiết tha gì ăn uống cả, mà có ăn uống cũng ko thấy ngon.

Chiều tầm 18h, anh Phong gọi em, hẹn gặp ở đầu hẻm X. Em gọi cho anh Q. để ra cùng.

Anh Phong xuất hiện, với gương mặt thất thần, trên chiếc xe Wave cũ kỹ. Anh xin lỗi em và anh Q. vì đã làm cho mọi người lo lắng, ảnh còn mở cốp xe và chỉ cọng dây dù, nói là mua mà chưa có dịp xài. Em chụp ngay cọng dây, quăng vào đống rác kế bên “Đừng có giữ mấy cái này, xui lắm”. Anh Q. cũng động viên anh Phong vài câu, kêu về xin lỗi chị Hiền nữa, vì chị Hiền là người phải chịu đựng nhiều nhất. Xong còn yêu cầu anh Phong sáng mai đến đơn vị làm kiểm điểm, vì tự ý ca trực. Em nghe thấy hơi buồn cười, ngta đã định tự tử mà còn kêu làm kiểm điểm. Sau này em mới được biết là, dù bất cứ lý do gì, quân nhân tự ý bỏ vị trí trực đều phải bị kỷ luật, hoặc nhẹ nhất là kiểm điểm.

Vài ngày sau, anh Phong hẹn em ra để huỷ công chứng miếng đất, và chuyển qua cho anh Hậu mập. Mọi việc cũng suôn sẻ, em nhận lại được tiền, không quên dành 1 ít gửi cho anh Phong, gọi là tiền sữa cho bé.

2 năm sau, tiến hành dự án mở lộ 30m, dân trong vùng gọi là hốt bạc. Anh Hậu mập chắc là vô mánh.

Còn anh Phong, lâu lâu cũng gọi điện cho em, hỏi thăm thì ít nhưng mượn tiền thì nhiều. Tất nhiên, em từ chối khéo. 1 lần thôi tởn tới già :D

---

Kết thúc chuyện anh Phong, hôm nay sẽ ko có chap mới (cho em nghỉ tí).
Ngày mai sẽ bắt đầu chap 12, chuyển qua bà Hồng, 1 con cáo già chuyên lừa đảo chuyên nghiệp.

Vậy là từ 1 người lơ ngơ ít va chạm giờ đây bác đã là người có kinh nghiệm và trải đời phong phú. Mong mọi thứ tốt đẹp may mắn sẽ đến với bác cùng gđ.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Mình thắc mắc 1 điều, từ vụ bà Liên như vậy mà thớt ko sợ hay sao mà vẫn làm mấy vụ sau đó
Thím đọc lướt à? Rõ ràng bác thớt có giải thích là Review Theo Từng Vụ Việc chứ không phải Review Theo Dòng Thời Gian , tức là các sự việc đều diễn ra đồng thời, song song với nhau, trong 1 khoảng thời gian cho nhiều người vay chứ không phải cho mỗi bà Liên vay 2018, anh Phong 2019, bà Hồng 2020,... mà là cho N người đó vay trong 2018 nhé thím.
 
Đưa bằng chứng "ở kế nhà thằng Hậu gòm" gì đó ra đây, cho anh tới 23h59 tối mai, ko đưa được ban never nick này nhé. Tôi rất cần nói có sách mách có chứng, đây là topic tự sự của 1 người rút kinh nghiệm cho anh em vozer chứ ko phải là chỗ để nhảy vào nói mồm suông như mấy đứa hay tung tin giả trên FB rồi phắn mất!

via theNEXTvoz for iPhone
Bạn ban thằng kia chưa? Thằng đó chuyên cmt lảm nhảm với thả bait trên này.
Cho nó 1 lần cho chừa đi bạn.
 
Ông bố mình năm 2016 cũng bị lừa mất gần chục tỉ, mới bán nhà ở Tân Phú đc 1 năm, gia đình ly tán haizz , giờ kiện cáo 3,4 năm rồi còn chưa ra gì chán!! Ngồi đọc thớt kiếm người quen lừa đảo mà chưa thấy

Review sơ sơ về sự vụ của bố thím cho mọi người nghe rút kinh nghiệm với thím :love:
 
CHAP 7: LẦN ĐẦU TỐ TỤNG ĐÌNH & CÁI KẾT

Lần đầu làm việc với giang hồ, đã mang đến cho em 1 sự hụt hẫng ko hề nhẹ. Nhưng lúc đó vẫn còn ngây thơ, chắc là mình chưa gặp đúng người đúng việc nên thôi cho qua, tìm phương án khác.

Thế là em bắt đầu tìm hiểu, thông qua internet, mấy người bạn làm ngân hàng, tài chính,… thì trường hợp này ko thể quy ra tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản, mà chỉ có thể thưa ra toà để:
1, là giữ nguyên bản chất sự việc, thưa nó vay tiền thế chấp tài sản nhưng ko trả. Toà án sẽ xét xử và buộc nó phải phát mãi tài sản để trả cho em.

2, là căn theo giấy tờ, thưa nó bán nhà mà ko giao nhà. Toà án sẽ xét xử và buộc nó phải giao nhà cho em.

Vì đang nóng hừng hực, lại mang tâm lý trả đũa nên em đã chọn phương án 2.

Em lại liên hệ ông trưởng khu vực và được tư vấn quy trình như sau:

1, Nộp đơn yêu cầu hoà giải tại khu vực (các bác note giúp em đoạn này)

2, Hoà giải tại khu vực


3, Hoà giải ko thành, khu vực đưa đơn lên toà án.

4, Toà án thụ lý, và thông báo đóng án phí

5, Toà gọi lên hoà giải 3 lần

6, Đưa ra xét xử

7, Đưa ra quyết định, chuyển qua thi hành án

8, Thi hành án lại hoà giải cho 2 bên tự thoả thuận và khắc phục

9, Hoà giải ko thành thì cưỡng chế và đưa tài sản ra bán đấu giá phát mãi

10, Liên hệ nguyên đơn để tiến hành giải ngân.

Đọc xong các bác rối hết phải ko ạ? Với 1 thằng nhân viên mới ra đời như em thì lại càng rối, nhưng vẫn làm theo, coi như cũng là 1 phương án để lấy lại tài sản.

Nhưng mà sự đời nào đâu được gọn gàng như 10 cái gạch đầu dòng kia. Và em đã mất thêm hơn 1 năm vô ích.

Khi trưởng khu vực gửi thư mời hẹn hoà giải, ông Tám và bà Liên ra, tụi con trai ko ai xuất hiện. Tại buổi hoà giải, giữa các cán bộ khu vực, 2 ông bà thi nhau kể tội em cho vay lãi cao, rồi kêu người lên quậy phá nhà cửa, trong khi mới chỉ trễ có 2,3 tháng. Ban hoà giải ko ai lạ gì 2 vợ chồng này nên đều lắc đầu ngán ngẫm, nhanh nhanh ghi lời khai và đề nghị 2 bên ký vào để kết thúc buổi hoà giải. Đến lúc này thì 2 vợ chồng bà Liên ko ký vào, nói ko đồng ý gì hết nên ko ký. Và lên xe về.

Em cầm về cái biên bản với xác nhận của trưởng khu vực là đương sự không đồng ý ký (chứ ko phải vắng mặt), cùng với hướng dẫn đem đi nộp lên toà cùng đơn khởi kiện. Vụ việc này mất của em 1 tháng.

Em nộp hồ sơ lên toà thì cầm giấy xác nhận về. 1 tháng sau, toà mời lên thông báo thụ lý đơn và yêu cầu em đóng tạm ứng án phí. Em tranh thủ đi đóng ngay trong ngày để nộp liền phiếu thu. Và tiếp tục chờ đợi.

Khoảng 2 tháng sau, toà mời lên. Em cứ tưởng mời cả bên bà Liên, nhưng không phải. Tiếp em là 1 anh thư ký trẻ măng, tạm gọi là anh X. (thư mời là thẩm phán), kêu em điền bản tờ khai. Xong vào trình bày 1 lần nữa cho anh X. nghe, xong anh kêu về đi, đợi thư mời tiếp.

Lần lượt mỗi 1,5 tháng sau, 2 lần anh X. gửi thư mời lên hoà giải nhưng chỉ có em đến, bên gia đình bà Liên ko đến. Nên em lên toà ghi tờ khai xong r đợi, đợi chán chê rồi về. Em có hỏi anh X là bộ mình ko có phương án gì sao chứ phải mất thời gian như vậy? Anh X. bình thản nói quy định nó là như vậy, phải làm đúng quy trình tố tụng là hoà giải 3 lần mới đưa ra xét xử.

Lần mời thứ 3 là 2 tháng sau, lần này thì ông Tám bà Liên xuất hiện. Vẫn 2 bộ mặt khinh khỉnh và có phần đắc ý khi gặp em, nhưng em thấy sâu trong đó là 1 sự bất an, lo sợ.

Vào buổi hoà giải, anh X. đã phải nhắc nhở bà Liên vì bả ngồi gác chân lên ghế, và nhai kẹo cao su. Xong tới phần trình bày thì bà Liên chối bay biến tất cả. Thậm chí khi em đưa ra ghi âm thì bả còn phán là ko phải giọng của bả. Và liên tục nhấn mạnh rằng em cho vay tiền nặng lãi, và kéo người đến quậy nhà bả. Nhưng bả đã nói hớ 1 câu là Không ngờ sự việc lại lên đến toà án.

Theo lời anh X, em đã chép các đoạn ghi âm vào 2 cái USB để gửi toà, nhưng đó chưa là bằng chứng do bà Liên không thừa nhận. Toà án phải gửi ra Viện khoa học hình sự ngoài Hà Nội để giám định. Khi có kết quả giám định thì mới đưa vào làm chứng cứ. Và chi phí này là 40 triệu, bên em phải ứng trước. Khi xét xử có kết quả, bên nào thua thì phải chịu chi phí này. Em đồng ý. Anh X kêu em về gõ ra thành văn bản, từng lời nói của 2 bên để Viện KHHS làm cơ sở giám định.

Sau buổi hoà giải, 2 vợ chồng bả sấn đến đe nẹt em, nhưng em nghe lời 1 người anh làm tài chính dạy rằng, “Chó sủa là chó ko cắn, mình sực nó mà cho người ta biết là mình dở. Cái hay là mình cho nó lên bờ xuống ruộng mà nó ko biết là ai” (các bác nhớ giùm em thêm đoạn này, nó có liên quan đến cái kết của chap về bà Liên), cho nên em ngó lơ rồi lên xe về.

2 lần hoà giải tiếp theo mất của em thêm 5 tháng nữa, vẫn làm những công việc cũ và gặp 2 khuôn mặt đáng ghét.

Xong đến 1 hôm, anh X. gọi cho em nói ngày xx lên gặp anh. Em hỏi có cần mang theo gì ko, hay có mang tiền đóng tiền giám định giọng nói trong 2 cái USB ko, thì anh X nói ko.

Lên đến nơi, anh X. vẫn phong thái từ từ chậm rãi, lấy hồ sơ ra và nói với em rằng vụ án của em sẽ bị đình chỉ do sai quy trình tố tụng. Đáng lẽ em thưa để lấy đất thì em phải gửi đơn hoà giải cho Phó chủ tịch UBND phường, đằng này em gửi cho trưởng khu vực hoà giải thì coi như đã sai ngay từ đầu.

Em nghe xong muốn phát cuồng lên, vậy hơn 1 năm qua của em đã ra công cốc rồi hay sao? Và lỗi này là của ai. Anh X. từ tốn nói thì lỗi trước là bên em sai quy trình, sao ko thuê luật sư người ta tư vấn cho, rồi anh cũng sơ xuất ko kiểm tra kỹ hồ sơ, cho nên thôi em rút hồ sơ về làm lại đi, rồi anh thụ lý nhanh cho.

Cái cảm giác của em các bác chắc cũng hiểu. Chán nản, tức giận, bất lực và vô vọng. Em cũng ko nói gì thêm nữa mà nhận tờ biên bản rồi ra về. Buồn cười là biên bản lại ghi rằng lý do đình chỉ: Nguyên đơn yêu cầu đình chỉ để bổ sung chứng cứ.

Thế là mất toi hơn 1 năm thanh xuân của em, và hơn ai hết, vợ chồng bà Liên là người hả hê nhất vì tưởng rằng đã nắm trong tay chiến thắng.

Nhưng bả đâu biết rằng, luật nhân quả thường đến muộn nên đôi khi người ta nghĩ rằng ko có.
Ông tranh chấp hợp đồng chuyển nhượng vì bên kia đá bán nhà và đất cho ông mà, đâu phải tranh chấp đất đai đâu mà phải hòa giải tại UBND xã, phường, thị trấn theo Điều 202 Luật Đất đai và Nghị định 43/2013/NĐ-CP.
Khoản 2 Điều 3 Nghị quyết 04/2017/NQ-HĐTP của HĐTP Tòa án nhân dân tối cao quy định:
Đối với tranh chấp ai là người có quyền sử dụng đất mà chưa được hòa giải tại Ủy ban nhân dân xã, phường, thị trấn nơi có đất tranh chấp theo quy định tại Điều 202 Luật đất đai năm 2013 thì được xác định là chưa có đủ điều kiện khởi kiện quy định tại điểm b khoản 1 Điều 192 Bộ luật tố tụng dân sự năm 2015.

Đối với tranh chấp khác liên quan đến quyền sử dụng đất như: tranh chấp về giao dịch liên quan đến quyền sử dụng đất, tranh chấp về thừa kế quyền sử dụng đất, chia tài sản chung của vợ chng là quyền sử dụng đất,... thì thủ tục hòa giải tại Ủy ban nhân dân xã, phường, thị trấn nơi có đất tranh chấp không phải là điều kiện khởi kiện vụ án.
Cũng chẳng có điều luật nào của Bộ luật Tố tụng dân sự và các văn bản hướng dẫn nghiệp vụ của Tòa án nhân dân tối cao yêu cầu phải hòa giải 3 lần mới được đưa ra xét xử cả. Theo quy định của tố tụng dân sự, trường hợp mở phiên họp kiểm tra việc giao nộp tiếp cận công khai chứng cứ và hòa giải mà có đương sự vắng mặt, nếu không đảm bảo quyền và lợi ích hợp pháp của người vắng mặt thì phải hoãn 1 lần, lần thứ 2 tiếp tục vắng mặt thì tiếp tục phiên họp công khai chứng cứ, còn hòa giải thì lập biên bản không tiến hành hòa giải được rồi đưa ra xét xử.
Nói chung cách ông theo vụ này là sai hướng :D
 
Thím đọc lướt à? Rõ ràng bác thớt có giải thích là Review Theo Từng Vụ Việc chứ không phải Review Theo Dòng Thời Gian , tức là các sự việc đều diễn ra đồng thời, song song với nhau, trong 1 khoảng thời gian cho nhiều người vay chứ không phải cho mỗi bà Liên vay 2018, anh Phong 2019, bà Hồng 2020,... mà là cho N người đó vay trong 2018 nhé thím.
Em có đọc đoạn giải thích đó, nhưng ko nhớ có nói là sự kiện diễn ra song song. Ví dụ bà Liên cho mượn 1 tháng ko trả tiền lời, thì lúc đó có mùi rồi. Ko lẽ 2 sự kiện cùng cho mượn tiền diễn ra cùng 1 tháng. Nếu vậy thì chủ thớt quá giàu. Cho bà liên mượn 400tr, a Phong 800tr. Và còn những ai nữa
 
Ông tranh chấp hợp đồng chuyển nhượng vì bên kia đá bán nhà và đất cho ông mà, đâu phải tranh chấp đất đai đâu mà phải hòa giải tại UBND xã, phường, thị trấn theo Điều 202 Luật Đất đai và Nghị định 43/2013/NĐ-CP.
Khoản 2 Điều 3 Nghị quyết 04/2017/NQ-HĐTP của HĐTP Tòa án nhân dân tối cao quy định:

Cũng chẳng có điều luật nào của Bộ luật Tố tụng dân sự và các văn bản hướng dẫn nghiệp vụ của Tòa án nhân dân tối cao yêu cầu phải hòa giải 3 lần mới được đưa ra xét xử cả. Theo quy định của tố tụng dân sự, trường hợp mở phiên họp kiểm tra việc giao nộp tiếp cận công khai chứng cứ và hòa giải mà có đương sự vắng mặt, nếu không đảm bảo quyền và lợi ích hợp pháp của người vắng mặt thì phải hoãn 1 lần, lần thứ 2 tiếp tục vắng mặt thì tiếp tục phiên họp công khai chứng cứ, còn hòa giải thì lập biên bản không tiến hành hòa giải được rồi đưa ra xét xử.
Nói chung cách ông theo vụ này là sai hướng :D
Em có nói rõ là ban đầu em thưa ra toà tranh chấp đất đai nên hoà giải tại Trưởng khu vực, và Toà nói là sai nên em đã mất cả 1 năm vô ích.
Khúc sau Luật sư tư vấn nên kiện tranh chấp hợp đồng vay tài sản, căn cứ vào giấy nhận nợ, xác định hợp đồng chuyển nhượng là hợp đồng giả cách. Còn các bước tiếp theo thì luật sư nhận uỷ quyền của em và tiến hành, em ko theo trực tiếp nên ko review chi tiết.

Ngoài ra, bác có đề cập đến Bộ luật Tố tụng dân sự và các văn bản hướng dẫn nghiệp vụ của Tòa án nhân dân tối cao về các lần hoà giải, thì xin thưa với bác rằng, phép vua thua lệ làng. Em đang theo 1 vụ, mà toà án mời lên cả hoà giải và tiếp cận công khai chứng cứ cả thảy 6 lần. Vâng. chính xác là 6 lần. Sắp đưa ra xét xử thì bùng dịch.
Em cũng vẫn tham gia đầy đủ các buổi theo thư mời, và giữ tất cả các thư mời lẫn biên bản làm việc, sau này em sẽ tung ra 1 lượt để bảo vệ quyền lợi cho mình.
 
Cũng chẳng có điều luật nào của Bộ luật Tố tụng dân sự và các văn bản hướng dẫn nghiệp vụ của Tòa án nhân dân tối cao yêu cầu phải hòa giải 3 lần mới được đưa ra xét xử cả. Theo quy định của tố tụng dân sự, trường hợp mở phiên họp kiểm tra việc giao nộp tiếp cận công khai chứng cứ và hòa giải mà có đương sự vắng mặt, nếu không đảm bảo quyền và lợi ích hợp pháp của người vắng mặt thì phải hoãn 1 lần, lần thứ 2 tiếp tục vắng mặt thì tiếp tục phiên họp công khai chứng cứ, còn hòa giải thì lập biên bản không tiến hành hòa giải được rồi đưa ra xét xử.
Nói chung cách ông theo vụ này là sai hướng :D
Đoạn này thì thớt đúng, tôi confirm vụ hòa giải. Ở chỗ tôi làm có bà chị, gia đình cũng tranh chấp đất đai, thông tin có đến giờ là hòa giải đủ nơi, từ xã chán chê, lên tòa lại hòa giải cũng 3 lần có thừa. Xong sơ thẩm tại tỉnh rồi, giờ lên tiếp đến tòa cấp cao, có tí tẹo mà vòng vèo 2 năm rồi chưa xong.

Nên người ta nói vô phước đáo tụng đình, không muốn ra tòa vì vậy, và đó cũng là lý do vì sao xã hội đen đỏ sống khỏe, thậm chí ngày càng phát triển vì hệ thống tư pháp không theo kịp cuộc sống, hay không muốn theo!
 
Em có nói rõ là ban đầu em thưa ra toà tranh chấp đất đai nên hoà giải tại Trưởng khu vực, và Toà nói là sai nên em đã mất cả 1 năm vô ích.
Khúc sau Luật sư tư vấn nên kiện tranh chấp hợp đồng vay tài sản, căn cứ vào giấy nhận nợ, xác định hợp đồng chuyển nhượng là hợp đồng giả cách. Còn các bước tiếp theo thì luật sư nhận uỷ quyền của em và tiến hành, em ko theo trực tiếp nên ko review chi tiết.

Ngoài ra, bác có đề cập đến Bộ luật Tố tụng dân sự và các văn bản hướng dẫn nghiệp vụ của Tòa án nhân dân tối cao về các lần hoà giải, thì xin thưa với bác rằng, phép vua thua lệ làng. Em đang theo 1 vụ, mà toà án mời lên cả hoà giải và tiếp cận công khai chứng cứ cả thảy 6 lần. Vâng. chính xác là 6 lần. Sắp đưa ra xét xử thì bùng dịch.
Em cũng vẫn tham gia đầy đủ các buổi theo thư mời, và giữ tất cả các thư mời lẫn biên bản làm việc, sau này em sẽ tung ra 1 lượt để bảo vệ quyền lợi cho mình.
Chả có phép vua với lệ làng đây đâu bác ạ, em chỉ nói ông Thư ký Tòa án nói như vậy là không đúng, bởi lẽ chả có quy định nào buộc phải hòa giải 3 lần thì mới được xử cả. Nhưng pháp luật không giới hạn lần hòa giải. Nếu bác không muốn hòa giải nữa thì làm đơn đề nghị Tòa án không tiến hành hòa giải theo khoản 4 Điều 207 Bộ luật Tố tụng dân sự, trong trường hợp này vụ án sẽ không tiến hành hành hòa giải được, Tòa án chỉ tiến hành công khai chứng cứ thôi.
 
Đoạn này thì thớt đúng, tôi confirm vụ hòa giải. Ở chỗ tôi làm có bà chị, gia đình cũng tranh chấp đất đai, thông tin có đến giờ là hòa giải đủ nơi, từ xã chán chê, lên tòa lại hòa giải cũng 3 lần có thừa. Xong sơ thẩm tại tỉnh rồi, giờ lên tiếp đến tòa cấp cao, có tí tẹo mà vòng vèo 2 năm rồi chưa xong.

Nên người ta nói vô phước đáo tụng đình, không muốn ra tòa vì vậy, và đó cũng là lý do vì sao xã hội đen đỏ sống khỏe, thậm chí ngày càng phát triển vì hệ thống tư pháp không theo kịp cuộc sống, hay không muốn theo!
Tôi cũng có tham gia một vài vụ án với Tòa án, và khẳng định với bác luôn là nếu vụ án không thuộc trường hợp không được hòa giải hoặc không tiến hành hòa giải được theo quy định tại Điều 206, 207 Bộ luật Tố tụng dân sự thì Tòa án phải tiến hành hòa giải, pháp luật không ấn định hòa giải bao nhiêu lần nên có những vụ đơn giản như tranh chấp hợp đồng vay, có Thẩm phán chỉ hòa giải 1 lần, ko được thì mang ra xử, mời tới mời lui tốn giấy, tốn mực, chả giải quyết được gì. Việc hòa giải bao nhiêu lần, tùy thuộc vào từng vụ án và kỹ năng nghiệp vụ của Thẩm phán.

Sơ thẩm ở tỉnh là gia đình ông thắng hay thua đấy :D lên cấp phúc thẩm họ mà hủy án thì gia đình ông lại đi lại từ đầu, có những vụ đất đai phức tạp vòng vèo sơ thẩm, phúc thẩm, giám đốc thẩm tới mười mấy năm chưa xong, đến khi xong lại câu chuyện thi hành án nữa. Đậu phộng, vướng vô mấy cái tranh chấp này oải lắm!
 
Em có đọc đoạn giải thích đó, nhưng ko nhớ có nói là sự kiện diễn ra song song. Ví dụ bà Liên cho mượn 1 tháng ko trả tiền lời, thì lúc đó có mùi rồi. Ko lẽ 2 sự kiện cùng cho mượn tiền diễn ra cùng 1 tháng. Nếu vậy thì chủ thớt quá giàu. Cho bà liên mượn 400tr, a Phong 800tr. Và còn những ai nữa
Ông ko thấy tiêu đề của thớt là 2 tỉ à, thớt nhiều tiền là cái tắt nhiên. 2 vụ này diễn ra chênh nhau khoảng 1 đến vài tháng. Vụ bà Liên có mùi thì có liên quan gì vụ thằng Phong, vì trường hợp của thằng Phong thì vợ chồng nó là công an, có người quen giới thiệu. Trường hợp này thì có đến 90% người nếu có tiền sẽ mắc phải thôi. Cái thằng công an giả ở Bình Dương còn đi lừa được mấy tỉ kia kìa, nói gì đây là công an thật.
 
Back
Top