review cuộc sống của 1 người trầm cảm đang ở nước ngoài 1 mình

Đó cũng là thiền đấy bác. Mình hay làm kiểu như trong video này:

Không phải đâu. Thiền Samatha thì có đến 40 đề mục, nếu bạn đang làm như clip thì là đề mục niệm hơi thở, nhưng không phải nín thở rồi đếm số mà nhận biết hơi thở ra vô, dài ngắn
 
Bác phải tìm mọi cách cải thiện giấc ngủ nhé.
Cứ thiếu ngủ là suy nghĩ em nó tiêu cực hẳn đi. Suy nghĩ không còn được thấu đáo nữa, nhìn ai cũng kiểu sợ nc và cứ nghĩ người ta có thái độ vs mình.
 
Những bác nào kêu việc này nhỏ, không có gì
Rồi ra ngoài nói chuyện, chơi thể thao, giao tiếp bla bla các kiểu

Nó đúng, không sai, nhưng tùy vào mực độ bệnh của người đang cần giúp đỡ. Gặp mấy người đang trầm cảm nặng, mấy lời trên vô dụng. Không phải tự dưng mà số lượng Phụ nữ gặp vấn đề trầm cảm gấp 4 lần nam (có lẽ vì họ dễ nhận ra + đi khám?)
Nhưng tỉ lệ nam tự tử > nữ phải x2 :sweat:

Nên đừng coi thường mấy vấn đề tâm lý, bệnh tâm lý nó còn nặng hơn cả bệnh vật lý đó mấy bác.

Cuốn sách này có nói về việc tâm lý lại gây nên bệnh vật lý khá hay :beauty:
1732258027426.png
 
Tôi ko biết trầm cảm thật là gì. Cơ bản mindset của tôi là khổ đau xuất phát từ bản thân mình thôi. Trách là trách do fence íu đuối, không gạt được cái cần gạt. Ở lại thì vật vờ, về VN thì cũng trầm cảm :oh: Tất cả xuất phát từ bản thân fence ko dám đối đầu thôi :shot:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Tôi ko biết trầm cảm thật là gì. Cơ bản mindset của tôi là khổ đau xuất phát từ bản thân mình thôi. Trách là trách do fence íu đuối, không gạt được cái cần gạt. Ở lại thì vật vờ, về VN thì cũng trầm cảm :oh: Tất cả xuất phát từ bản thân fence ko dám đối đầu thôi :shot:

via theNEXTvoz for iPhone
Bác làm mình nhớ tới clip thằng bé cấp 3 trường Amsterdam ngoài HN. Đã vào trường này thì mindset cũng thông mình sáng dạ, vậy mà... Nửa đêm ngồi học bài, viết xong thư tuyệt mệnh rồi mà cứ phân vân, đi ra ngoài ban công lại đi vào. Cuối cùng ông bố cứ chì chiết, tiếng ra tiếng vào mãi. Lúc đó là lúc nó dừng hy vọng sống. Khi mà cảm giác nhảy xuống nó lại nhẹ nhàng hơn là đứng đó nghe ông bố chì chiết.

Ngoài ra 1 số clip khác của nước ngoài cũng làm mình suy nghĩ

Ví dụ clip này: Bị mẹ chỉ trích vì cãi nhau với bạn, nam sinh lao khỏi xe nhảy cầu tự tử (https://vietnamnet.vn/bi-me-chi-trich-vi-cai-nhau-voi-ban-nam-sinh-lao-khoi-xe-nhay-cau-tu-tu-V80148.html)

Chỉ khi người mẹ thấy con mình thật sự rơi xuống thì mới đấm xuống đất để tỏ rõ sự hối hận, bình thường cũng chửi rủa chì chiết có sao đâu? Đơn giản là khi lượng đã đủ thì chất sẽ thay đổi. Lúc đó mới học được bài học là lời nói cũng sẽ giết người được như thường.

Cũng không trách mấy bác trên này nặng lời chửi rủa chủ thớt hay là đổ lỗi cho chủ thớt. Chỉ ai từng tiếp xúc hoặc người nhà có ai stress nặng, cứ phải phân vân giữa trầm cảm, mỗi sáng thức dậy mà thấy nặng nề với suy nghĩ phải chi chết trong lúc ngủ còn hơn... Lúc đó mới thông cảm phần nào với họ. :sweat:


Ps: còn clip mình sợ nhất chắc là 1 ông bố làm cảnh sát, chửi thằng con, rồi rút súng của mình ra, đặt trước mặt nó, kêu nó ngon thì bắn tao nè. Cuối cùng nó rút súng đặt ngay thái dương rồi GONE
 
Nên gặp bác sỹ cho thêm thuốc nếu không tự điều chỉnh trạng thái được.
Bạn đang có vấn đề về thần kinh rồi, giống y bạn tôi. Nhạy cảm quá mức cần thiết, do não nó tiết quá nhiều chất gì đó làm bạn nhạy cảm với môi trường xung quanh.
 
ai đó làm ơn cứu mình. Mình đang trong tình trạng quá tải về mặt tinh thần lẫn thể xác. Mình muốn chết nhưng vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng cảm giác giờ chỉ cần 1 đòn bấy nào đó là mình sẽ reset luôn. Lúc nào cũng lủi thủi và đơn độc. Mình bị mất kết nối với xh này hoàn toàn rồi.

Sơ qua...
27 tuổi, facebook chỉ có 14 người bạn cả thảy, chưa từng yêu ai, bỏ dở đh, hiện đang sống hơn 2 năm bên Đức và đang dhn đầu bếp. Không 1 người thân thích bên xứ người.

điểm mạnh> đầy đủ chân tay, không bênh tật, tệ nạn hay nợ nần gì cả.
điểm yếu> yếu đuối, hay để ngoại cảnh tác động vì chưa làm chủ được trí tuệ cảm xúc. Tính tình hướng nội nên không có bạn bè, trình độ tiếng trung bình khá nên vẫn chưa hòa nhập đc.
tình trạng hiện tại> trầm cảm 8 tháng nay, mất ngủ nên sinh suy nghĩ tiêu cực, mất hứng thú với các sở thích, thường xuyên nghĩ về cái chết vì cho rằng sống chả có gì vui cả vì nó thật lạnh lẽo...

Về việc đi học>2 buổi 1 tuần, là thằng da vàng duy nhất trong lớp, nên bị pbct khá thường xuyên, dù có cố gắng thân thiện đến đâu nhưng vẫn là mục tiêu của việc pbct. Đi học lúc nào cũng lủi thủi và lạnh lẽo.

về việc đi làm> 4 buổi 1 tuần, cũng là thằng da vàng duy nhất ở chỗ làm. Công việc stress vô cùng cực nhưng vấn đề lớn nhất là thường xuyên bị sếp chửi dù cho có cố gắng đến đâu. Cũng lủi thủi và lạnh lẽo vô cùng cực

về tình cảm> rất thích 1 người trong lớp học nhưng bị né như tà vậy. Dù đã xác định tinh thần ngay từ đầu nhưng vẫn đau quá. Giờ nhìn người ấy hùa theo đám pbct kia chả thấy buồn, chỉ biết cười trừ vì nó thật phũ phàng và lạnh lẽo, dù trước đó người này cũng là 1 đối tượng bị pbct và mình cũng cố gắng tâm sự lẫn giúp đỡ bạn ấy..

Về gia đình> bố mẹ li dị, bị bố đuổi khỏi nhà vì bỏ dỡ đh. Đợt rồi tháng 7 về VN để chữa lành nhưng chợt nhận ra là mình chả còn nhà để về nữa rồi. Còn mqh với mẹ, mình yêu bà rất nhiều và bà là lí do duy nhất để mình cố gắng tiếp tục sống

Về bạn bè> không có ai cả. Mình không biết tại sao lại vậy, có thể là do tính tình mình lập dị chăng nhưng mình chả có ai cả
  • Đi tập gym đi, sức khỏe về thể chất ổn thì sức khỏe tinh thần mới tốt được. Hãy để những buổi tập nó sản sinh ra cho bạn adrenaline cần thiết để bạn có thể phát tiết được những cái stress đang có. Tưởng tượng đến một con thú bị nghịch cảnh dồn đến chân tường, thì liệu nó sẽ nhồng lên fight back hay là ủy mị lên voz tìm kiếm sự giúp đỡ nào? để có một cái tinh thần sắt đá thì trước tiên phải có một cơ thể khỏe mạnh đã.
  • Thời gian rảnh nghe postcast, về stoic, selfhelp 1 tí cũng được, bằng tiếng anh or tiếng đức đi cho luyện được tiếng luôn.
  • Chưa có bạn bè thì bạn tự tìm niềm vui qua những thứ khác đi: chơi game, nuôi pet, chơi thể thao, chạy bộ, đọc sách. Bạn nghĩ bạn không cảm thấy ổn và tự enjoy khi một mình thì bạn sẽ hòa đồng được với đám đông sao? Phải đổi xử với mình tốt thì người khác mới đối xử tốt với bạn được
Quan trọng nhất là tôi thấy bạn nên bỏ cái tâm lí nạn nhân, rằng mọi thứ đều đang chống lại mình, không cho mình được sống. Phải cảm thấy là mình có sức khỏe, lành lặn, có mẹ vẫn yêu thương mình đã là một cái may mắn. Thấy khó thì mình phải đấu tranh lại chứ đừng đừng có ủy mị bỏ chạy. Trầm cảm nó chỉ là một cái khái niệm mơ hồ thôi, bạn đừng có mạnh dạn gắn cái mác trầm cảm cho cảm xúc bây h của bạn, càng như thế bạn lại càng đắm chìm vào sự tuyệt vọng thôi. Mình là đàn ông sức dài vai rộng, hãy để cho cái "trầm cảm" đấy vào một dịp xứng đáng hơn đi, khi mà mẹ mình ốm bệnh mà mình không có kinh tế chữa trị, là khi vợ bầu, con ốm, tiền trả góp nhà hàng tháng đến hạn nộp mà bạn vừa bị layoff... Trước tôi cũng giống bạn lắm, mà sau thông ra thì mới thấy những cái mình trải qua nó chỉ là cái bé xíu thôi à, không đáng kể. Tích cực lên bạn!
-
 
Bị trầm cảm mà lên voz tìm lời khuyên là sai lầm rồi, chỉ tổ trầm cảm thêm.

Khi đã bị trầm cảm thì việc đầu tiên là cần dứt khỏi cái lý do khiến bạn bị. Nếu bạn không rời khỏi nguồn thì tất cả những gì bạn làm để cố gắng chữa đều là vô nghĩa. Còn làm thế nào thì bạn tự tính. Tính cố học thêm 1 năm nữa thì trong 1 năm đấy bạn 44 thì bạn cũng tự chịu thôi chứ ai chịu được thay.

Sau khi làm được bước 1 rồi thì hẵng tính việc theo các lời khuyên khác. Thể dục thể thao luôn tốt. Thiền cũng tốt, ngoài ra còn 1 kiểu thiền thụ động, đó là đi nhà thờ hoặc đi chùa nghe giảng đạo, giảng kinh. Việc này cũng có thể xem qua video tuy ko hiệu quả bằng.

Ngoài ra việc tự chữa ko đến chuyên gia là rất khó, nhưng bản có thể bắt đầu từ việc này: tạo ra những thói quen cho mình. Từng cái 1, từ những cái nhỏ nhất. Có những người trầm cảm thậm chí còn ko muốn ra khỏi giường, thì họ cố tạo thói quen ra khỏi giường mỗi sáng. Đánh răng buổi sáng. Pha 1 tách trà chả hạn. Lên tầm cao hơn thì có thể chống đẩy 5 cái, squat 10 cái gì đó. Bắt đầu từ những cái gì nhỏ nhất, và lấy hết sức bình sinh của mình để tạo thành thói quen. Từng cái 1, xong cái này thì đến cái kia. Khi bạn có được tầm 2 chục, 3 chục cái như thế thì đảm bảo bạn sẽ thấy khá hơn nhiều.

Nhưng nhớ là việc quan trọng nhất vẫn là đi khỏi cái nguồn. Chứ ko có cái đó thì ko có gì giúp được tận gốc đâu.
 
cảm ơn những lời khuyên của mọi người ạ. Hiện tại thì e đã đỡ ốm, vừa xách mông lên dọn phòng và đi mua đồ ăn. Vừa ra khỏi cửa thì giật mình nhận ra tuyết đang rơi các bác ạ. Nhìn thấy tuyết rơi đầu mùa nó vẫn là 1 cái cảm giác gì đó khó tả...cho dù tâm trạng hiện tại vẫn sầu nẫu ruột..
View attachment 2790861
Thím phải như idol Trump : fight fight fight. Ra nước ngoài, thân cô thế cô, phải nuốt nỗi buồn vô trong và chiến đấu tới cùng, Mà buổi thuyết trình ra sao rồi Fen?
 
Last edited:
Đi nước ngoài người bình thường, tâm lí vững nhiều khi còn bị lung lay suy sụp. Biết nhận thức đc bản thân tâm lý yếu thì nên lên kế hoạch về nước thôi.
 
Thím phải như idol Trump : fight fight fight. Ra nước ngoài, thân cô thế cô, phải nuốt nỗi buồn vô trong và chiến đấu tới cùng, Mà buổi thuyết trình ra sao rồi Fen?
Xàm :) lấy cái ví dụ gì cho thực tế tí đi, viển vong :)
 
ai đó làm ơn cứu mình. Mình đang trong tình trạng quá tải về mặt tinh thần lẫn thể xác. Mình muốn chết nhưng vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng cảm giác giờ chỉ cần 1 đòn bấy nào đó là mình sẽ reset luôn. Lúc nào cũng lủi thủi và đơn độc. Mình bị mất kết nối với xh này hoàn toàn rồi.

Sơ qua...
27 tuổi, facebook chỉ có 14 người bạn cả thảy, chưa từng yêu ai, bỏ dở đh, hiện đang sống hơn 2 năm bên Đức và đang dhn đầu bếp. Không 1 người thân thích bên xứ người.

điểm mạnh> đầy đủ chân tay, không bênh tật, tệ nạn hay nợ nần gì cả.
điểm yếu> yếu đuối, hay để ngoại cảnh tác động vì chưa làm chủ được trí tuệ cảm xúc. Tính tình hướng nội nên không có bạn bè, trình độ tiếng trung bình khá nên vẫn chưa hòa nhập đc.
tình trạng hiện tại> trầm cảm 8 tháng nay, mất ngủ nên sinh suy nghĩ tiêu cực, mất hứng thú với các sở thích, thường xuyên nghĩ về cái chết vì cho rằng sống chả có gì vui cả vì nó thật lạnh lẽo...

Về việc đi học>2 buổi 1 tuần, là thằng da vàng duy nhất trong lớp, nên bị pbct khá thường xuyên, dù có cố gắng thân thiện đến đâu nhưng vẫn là mục tiêu của việc pbct. Đi học lúc nào cũng lủi thủi và lạnh lẽo.

về việc đi làm> 4 buổi 1 tuần, cũng là thằng da vàng duy nhất ở chỗ làm. Công việc stress vô cùng cực nhưng vấn đề lớn nhất là thường xuyên bị sếp chửi dù cho có cố gắng đến đâu. Cũng lủi thủi và lạnh lẽo vô cùng cực

về tình cảm> rất thích 1 người trong lớp học nhưng bị né như tà vậy. Dù đã xác định tinh thần ngay từ đầu nhưng vẫn đau quá. Giờ nhìn người ấy hùa theo đám pbct kia chả thấy buồn, chỉ biết cười trừ vì nó thật phũ phàng và lạnh lẽo, dù trước đó người này cũng là 1 đối tượng bị pbct và mình cũng cố gắng tâm sự lẫn giúp đỡ bạn ấy..

Về gia đình> bố mẹ li dị, bị bố đuổi khỏi nhà vì bỏ dỡ đh. Đợt rồi tháng 7 về VN để chữa lành nhưng chợt nhận ra là mình chả còn nhà để về nữa rồi. Còn mqh với mẹ, mình yêu bà rất nhiều và bà là lí do duy nhất để mình cố gắng tiếp tục sống

Về bạn bè> không có ai cả. Mình không biết tại sao lại vậy, có thể là do tính tình mình lập dị chăng nhưng mình chả có ai cả
Đầu tiên là đi bác sĩ đã nhé, ra kê thuốc, nghe tư vấn xem sao.
À tiện ra thú cưng kiếm nuôi 1 con gì đó làm bạn cho khuây khỏa, nuôi động vật cũng là 1 ý hay.
Bạn biết hài ở chỗ nào không, đó là chỗ khoai Tây ấy không phải mình làm. Một ai đó đã gọt mà không rửa và bếp trưởng đã thẳng thừng chỉ mặt mình nói luôn dù mình đã phủ nhận.
Mình biết là mình cũng có lí do để bị ăn chửi chứ, đó là tiếng Đức của mình không thực sự tốt, thế nên mình đã bỏ ra 600e ra cho khoá 2 tháng giao tiếp, đi làm mình cũng lấy cái chăm chỉ, cần cù của mình ra để bù đắp cho cái sự thiếu sót, nhưng mà mỗi lần mình ko hiểu sếp nói gì là mình lại ăn chửi😄
đấm bỏ mẹ thằng sếp rồi nghỉ thôi, sống thì hiên ngang ngẩng cao đầu chứ sợ con mẹ thằng nào, mạnh mẽ lên.
Nói vậy thôi chứ hãy học cách mềm nắn rắn buông. Nếu mình sai, mình bị chửi thì mình nhịn chấp nhận nghe và khắc phục. Nếu mình đúng, mình bị chửi thì mình nhịn, nhưng đặt ra quy tắc 3 lần, vượt 3 lần thì vùng lên mà đấu tranh cho quyền lợi của mình chứ.

Để tôi kể cho fen nghe về tôi hiện tại.
ko vợ, ko con cái.
bà má báo thủ.
nợ nần khoảng nửa tỉ.
bệnh tật.
công việc trông cửa hàng 30/30 ngày, chán vlz đang chuẩn bị nghỉ rồi - tính ra là chuẩn bị thất nghiệp.
bạn bè lấy vk ck hết, cả năm gặp đếm trên đầu ngón tay.
facebook 200 friends nhưng nói chuyện chỉ 1-2%/ số đó.

1 ngày chỉ xoay quanh sáng 7h dậy đánh răng rửa mặt, ra quán làm cốc trà đá, đi làm, việc nhàn bome, bán hàng và chơi điện tử, 6h chiều cắp đít đi về, ra quán làm cốc trà đá, tối ăn cơm tắm rửa rồi đi ngủ, hết ngày. Vật vờ như 1 con zombie đúng nghĩa đen.

Vậy điều gì khiến tôi trụ lại được?
1. Công việc mà tôi mong muốn là trở thành 1 trader chuyên nghiệp. Có thể nhiều anh ở đây đọc xong sẽ nghĩ thằng này là con bạc vs điên cmnr, nhưng ko sao, tôi có đức tin của tôi và tôi tin 1 ngày nào đó tôi sẽ làm đc. Tôi chơi bằng tiền tích cóp nhỏ lẻ, mỗi tháng bỏ ra 1 ít chơi lấy exp nhé chứ ko phải vay mượn để đập all in đâu, tiền nợ kia là vay mượn trả cho bà má.
Ngoài ra thì tôi còn làm order, việc ko nhiều, nhỏ lẻ thôi, chủ yếu là order LEGO, đang tính cóp tiền mở 1 shop online nhỏ nhỏ bán hàng.
2. Gia đình, tôi may mắn là có đủ ba má và e gái, tuy bà má hơi báo, có 1 thời gian tôi chả muốn nc vs bà má, nhưng ông ba kêu làm thế là ko đc, nên tôi cũng dần chấp nhận sự thật nhà mình có báo thủ, giờ cũng chả trách chỉ thấy thương.
3. Những cái gì khiến tôi bực bội hay chán ghét, tôi sẽ cố gắng thoát ra khỏi nó.
ví dụ:
  • bán hàng, bị chôn chân 1 chỗ, công việc nhàm chán, tôi quyết định nghỉ để về tập trung vào làm order.
  • ba má mắng, im lặng và xách xe né đi chỗ khác, đợi nguôi nguôi thì về.
  • ko có tiền thì đi kiếm tiền.
  • ko có bạn thì chơi game, đọc truyện, xem phim, chơi theo sở thích, kiếm bạn theo sở thích, ko ai chơi thì ta chơi 1 mình.
4. Xem bác Trump và a Musk MAGA trong những năm tới.
5. Đàn chó, hê hê, nhà tôi có 3 con, khôn lanh nên cưng lắm.
6. Đéo hiểu chắc đầu óc tôi đc thiết kế là phải luôn lạc quan hay sao ấy, có bao giờ bi quan ko thì chắc chắn là có lúc tôi có, nhưng mà tôi cứ ngủ 1 giấc rồi sáng dậy là lại hết. hihe

Lời khuyên cho fen
1. Nuôi 1 con vật để làm bạn, mà nên nuôi 2 cháu ko nuôi 1 cháu nhỡ tèo cái, tâm lí ko ổn định lại trầm cảm x2. Trồng cây cũng đc, chăm bón cắt tỉa hàng ngày.
2. Làm 1 việc gì đó thì hãy tập trung vào việc đó. hãy nhớ câu chó cứ sủa và đàn người cứ đi.
3. Mạnh mẽ lên, hãy làm 1 pro Trump, đảng CH là cái nôi của những người mạnh mẽ, hãy quan sát và học theo họ.
4. Kiếm 1 cái làm theo sở thích, ví dụ như sưu tầm đồ chơi, sưu tầm hoa cỏ, hay sưu tầm xe tank, tên lửa chẳng hạn. Thực ra ko phải ai cũng có sở thích ngay từ ban đầu, chỉ là họ bắt gặp nó trong 1 tình huống nào đó, cảm thấy nó hay ho, và họ bắt đầu suy nghĩ "cái gì đây, cái này hoạt động ra sao, cái này dùng ra sao, nó thật là đẹp, nó thật là magic" và sự tò mò thúc đẩy họ đi tìm hiểu rồi từ đó mới hình thành nên sở thích cá nhân, chứ giờ kêu fen thích ngay 1 cái gì đó thì hơi khó nên cứ từ từ, hãy đi dạo, ngó nghiêng xem có gì đó hay ho ko.
5. Thường xuyên gọi điện về nhà và nói chuyện với mẹ, hãy kể những thứ fen gặp trong cuộc sống, về công việc, về bạn bè, về hòn đá fen đá trên đường vào ngày hôm đó. Đừng ngại, hãy mở lòng mình ra, hãy trút hết tâm sự đi, tôi chắc chắn 100% mặc dù điều đó chẳng giúp đc gì cho fen về những thứ fen phải tiếp xúc hàng ngày nhưng về mặt tinh thần sẽ giúp fen giải tỏa đc nỗi ấm ức trong lòng.
6. Hãy tiếp xúc với ca nhạc, những bài nhạc sôi động, phim ảnh, những bộ phim hoạt hình, hài hước, sách báo, truyện tranh, ví dụ như gintama, người bà vùng kansai, thám tử sơ lốc hôm, ma thổi đèn, he ri pót tơ, rô bin sơn cờ ru sô... Nhất là nhạc nhé, thứ 1 là sẽ giúp fen xua cảm giác im lặng đáng sợ mỗi tối nó ùa về, 2 là cải thiện tâm trạng.
Nói thiệt chứ mình 3x rồi nhưng đêm lúc đi ngủ là mình lại bật hoạt hình chip and dale, larva, shark and shako, lúc ki lắc...rồi chìm vào giấc ngủ thôi.

Chúc fen sớm vượt qua đc kiếp nạn này, đời là bể khổ, chỉ có đóng hòm mới hết khổ. Cuộc sống là phải có lúc thăng trầm, nếu ko thăng trầm thì con người đã ko tồn tại. :ah:
1732413779459.png
 
ai đó làm ơn cứu mình. Mình đang trong tình trạng quá tải về mặt tinh thần lẫn thể xác. Mình muốn chết nhưng vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng cảm giác giờ chỉ cần 1 đòn bấy nào đó là mình sẽ reset luôn. Lúc nào cũng lủi thủi và đơn độc. Mình bị mất kết nối với xh này hoàn toàn rồi.

Sơ qua...
27 tuổi, facebook chỉ có 14 người bạn cả thảy, chưa từng yêu ai, bỏ dở đh, hiện đang sống hơn 2 năm bên Đức và đang dhn đầu bếp. Không 1 người thân thích bên xứ người.

điểm mạnh> đầy đủ chân tay, không bênh tật, tệ nạn hay nợ nần gì cả.
điểm yếu> yếu đuối, hay để ngoại cảnh tác động vì chưa làm chủ được trí tuệ cảm xúc. Tính tình hướng nội nên không có bạn bè, trình độ tiếng trung bình khá nên vẫn chưa hòa nhập đc.
tình trạng hiện tại> trầm cảm 8 tháng nay, mất ngủ nên sinh suy nghĩ tiêu cực, mất hứng thú với các sở thích, thường xuyên nghĩ về cái chết vì cho rằng sống chả có gì vui cả vì nó thật lạnh lẽo...

Về việc đi học>2 buổi 1 tuần, là thằng da vàng duy nhất trong lớp, nên bị pbct khá thường xuyên, dù có cố gắng thân thiện đến đâu nhưng vẫn là mục tiêu của việc pbct. Đi học lúc nào cũng lủi thủi và lạnh lẽo.

về việc đi làm> 4 buổi 1 tuần, cũng là thằng da vàng duy nhất ở chỗ làm. Công việc stress vô cùng cực nhưng vấn đề lớn nhất là thường xuyên bị sếp chửi dù cho có cố gắng đến đâu. Cũng lủi thủi và lạnh lẽo vô cùng cực

về tình cảm> rất thích 1 người trong lớp học nhưng bị né như tà vậy. Dù đã xác định tinh thần ngay từ đầu nhưng vẫn đau quá. Giờ nhìn người ấy hùa theo đám pbct kia chả thấy buồn, chỉ biết cười trừ vì nó thật phũ phàng và lạnh lẽo, dù trước đó người này cũng là 1 đối tượng bị pbct và mình cũng cố gắng tâm sự lẫn giúp đỡ bạn ấy..

Về gia đình> bố mẹ li dị, bị bố đuổi khỏi nhà vì bỏ dỡ đh. Đợt rồi tháng 7 về VN để chữa lành nhưng chợt nhận ra là mình chả còn nhà để về nữa rồi. Còn mqh với mẹ, mình yêu bà rất nhiều và bà là lí do duy nhất để mình cố gắng tiếp tục sống

Về bạn bè> không có ai cả. Mình không biết tại sao lại vậy, có thể là do tính tình mình lập dị chăng nhưng mình chả có ai cả

Gọi cho bố mẹ video, nói rõ tình hình và xin cho về VN ở tạm 3 tuần. Nói rõ công việc khi có bằng và ra trường thì được bao nhiêu một năm.

Xin nghỉ ba tuần khỏi trường, bảo giáo viên em bị đột xuất, xin lecture notes từ họ

Bỏ việc, bay về VN ba tuần ở với bố hoặc mẹ, nói rằng bạn đang tìm cơ hội báo hiếu và cần họ giúp

dạo quanh phố kiếm gái mà xả
 
Thế giờ thớt có thích gì ko. Hồi t mới ra nước ngoài cũng cảm thấy oải lắm. Cảm giác cũng như trầm cảm.
Nếu thớt thích cái gì đó mà mua đc thì cứ mua về đi như: đồ điện tử, máy ảnh, điện thoại, pc nói chung là thứ mình thích. Sẽ làm cuộc sống bớt chán.
Đang ở VN vui vẻ phải sang 1 đất nước khác thật sự là khó khăn. T thì hơn thớt cái là có vợ con. Nhưng vẫn sốc nhiều lắm.
 
Căn bệnh này chỉ có một cách giải quyết là hãy để tâm trí bận rộn, không có thời gian trống để suy nghĩ, bằng cách này hay cách khác hãy duy trì công việc liên tục trong 1 ngày.
 
Mình cảm ơn lời tư vấn của bạn. Về việc đổi chỗ làm lẫn chỗ học thì mình cũng đã tham khảo, nhưng vì nhiều hệ lụy đi kèm như phải kiếm chỗ ở mới( mình phải mất 3 tháng trời mới kiếm đc chỗ ở hiện tại) , trường mới, chỗ làm mới( mà ko biết là môi trường ở đó có tốt hơn ko) thật sự rất tốn rất nhiều thời gian lẫn tiền bạc.

về Vn thì càng ko, vì mình không muốn quay lại cái máng lợn cũ nữa đâu. Thế nên mình chọn ở lại chiến đấu và chịu đựng vì mình chỉ còn 1 năm nữa thôi là tốt nghiệp. Chỉ còn cách bơ đi mà sống nhưng thực sự khó quá. Nhất là buổi sáng mỗi khi tỉnh giấc, cái cảm giác nặng nề nó ùa về làm mình chỉ muốn reset để giải thoát cho rồi
Phải biết buông bỏ và mặc kệ phen à. Tốt nghiệp rồi kiếm việc ở nhà hàng Việt mà làm. Mà fen ở đâu? Tui đang Berlin nè.
 

Thread statistics

Created
di ung voi tom,
Last reply from
bingggo,
Replies
235
Views
19,577
Back
Top