Chap1: Bén duyên
Sau những ngày thi căng thẳng của những môn thi cuối năm 3, vẻ mặt của sinh viên chia ra làm 2. 1 là mấy đứa học giỏi với vẻ mặt đăm chiêu đang suy nghĩ xem chúng nó có được điểm cao nhất hay không và 2 là vẻ mặt của bọn tôi - vẻ mặt của những đứa dở dở ương ương éo biết có qua môn không hay lại nợ thêm mấy tín và kéo dài thêm thời sinh viên.
Vẫn là những quán trà đá vỉa hè cạnh trường ở cái mùa hè như thiêu đốt da thịt của đất Hà thành. Đang nhâm nhi cốc nhân trần mát lạnh thì BỐP 1 cái, nó phun hết cả ngụm nhân trần chưa kịp trôi xuống cổ họng ra bàn. Nó đơ ra mất 3s rồi mới quay lại xem thằng ôn con chết giẫm nào vừa vỗ vào lưng nó.
- Làm được bài không con zai, hehe? –Ra là thằng Anh béo (nó tên anh và cũng hơi béo nên bọn tôi gọi nó là thế), nó là bạn thân tôi và đang làm bellman ở 1 khách sạn 3* chỗ Cầu Giấy.
- Làm cái méo gì chứ, 1 kỳ thi 4,5 môn hóa đã khó thở rồi, đây đề bài lại full English nữa mà ai đời có mấy câu trắc nghiệm để gỡ điểm cũng chơi kiểu khoanh sai thì trừ điểm, khác gì treo cổ sinh viên không.
- Ai bảo mày không chịu học, giờ khóc lóc cái mẹ gì!
- Dm phải tao không học thì không nói làm gì, đằng này cũng ôn lòi mắt cái đề cương ông thầy cho mà cuối cùng có trúng câu nào đâu, tổ sư, thấy toàn bịp sinh viên.
- Ơ dm đề của mày không giống trong đề cương à, sao của t trúng 2 câu!
- Vcl! Hay tao bốc phải cái đề không trúng câu nào trong đề cương, ô thế thì con mịa nó đen hơn chó cắn.
- Thôi giờ khóc lóc ăn c à. Nghe nói mày đang học tiếng Anh à?
- Ừ đúng, mày biết à?? –Vì hồi đó tôi học ngu tiếng Anh nên nước đến chân mới chịu nhảy, lại sợ bọn nó cười nên đi học không nói bọn nó biết.
- Tao bảo, ôn cho tốt vào, ít bữa nữa anh đây để lại cho chú chỗ làm của anh!
- Mày nghỉ à, chỗ ngon vậy sao nghỉ, hay mày kiếm được bà cô nào bao ăn ở à, haha!
- Bao cái cức! Tao chuyển sang làm phụ bếp ở đấy, tiện chỉ bảo mày vài mánh, cứ theo anh đời chú sẽ nở hoa!
- Nghe có vẻ đau ass nhỉ,haha!
- Thôi qua kia làm cốc bia, đĩa lạc với đĩa đậu lướt sóng à nhầm lướt ván thơm ngon đi, ực ực!!! –Nó vừa nói vừa phụ họa thêm cho đặc sắc, trông như thằng nghẹo.
- Ừ đi!
Tối đó tôi vẫn lên lớp tiếng Anh như bình thường, lại ngồi cạnh Hương rồi nhờ nó chỉ bài (Con bé này bằng tuổi học trường bên cạnh lại là bạn thân với con Nhung – đồng nghiệp chỗ làm cũ của tôi). Nay con bé chỉ mắc cái quần vải qua gối, cái áo phông in hình minions, khoác ngoài là cái áo sơ mi caro trông rất là …….. ngáo ngơ à nhầm dễ thương. Cả buổi học tôi thỉnh thoảng liếc sang chỗ con bé rồi khi thấy con bé sắp quay lại thì lại vội lảng đi chỗ khác. Con bé hôm nay công nhận khác quá, không giống vẻ ngây ngô thường ngày nữa và không chỉ nó để ý, xung quanh cũng mấy thằng đang âm mưu gì đó. Không hiểu sao lúc ấy tôi lại không thích mấy thằng này nhìn con bé, nói ra thì lại cũng dở hơi, tôi có phải bố mẹ con bé đâu mà quản. Thôi kệ, tôi chuyển sang cái bảng mà không hiểu sao chữ cái cứ lộn xộn kiểu gì, báo hại cả buổi chẳng học được gì. Lúc lấy xe ra về thì thấy mấy thằng kia đang quẩn quanh xin số Hương, có vẻ con bé đang ngại ngùng, tôi chỉ phóng xe vượt qua mặc kệ ánh nhìn có vẻ bất ngờ của con bé. Cũng đúng thôi, mọi ngày tôi hay đợi rồi 2 đứa về nhưng nay nó về 1 mình.
Trời đêm mùa hè thật đẹp, ánh đèn đường nhấp nháy, phía trên là những cành cây đang đung đưa theo gió, con đường cũng vắng hơn, thỉnh thoảng lại có vài anh nghẹo đang vất vưởng bên đường, bên cạnh là cái nghĩa trang Mai dịch, tất cả hòa vào thành 1 bức tranh ma mị vãi cả nồi, nó phóng vội qua chứ tận hưởng cái méo gì ở đây nữa chứ, về nhà ngủ cho lành.