đánh giá [Rì viu] Một vòng quanh Gruzia, phía bên kia Kavkaz có gì?

adamantan

Senior Member
Chapter 2: Tbilisi (part 1) - Giat, Valera và Bernard
Chapter 2.5: Vài điều nho nhỏ
Chapter 3: Tbilisi (part 2)- Những ấn tượng ban đầu.
Chapter 4: Tbilisi (part 3) - Mua vé tàu, chữa sim và dạo phố
Chapter 5: Tbilisi (part 4) - Phố cổ Tbilisi. Tìm quán ăn Shova Lomi.
Chapter 6: Tbilisi (part 5) - Nhà hàng Salobie Bia. Review đồ ăn (1)
Chapter 7: Tbilisi (part 6) - Nhà hàng Salobie Bia. Review đồ ăn (2)
Chapter 8: Tbilisi (part 7) - Gặp hạn.
Chapter 9: Batumi (part 1) - Chào những ngày mưa.
Chapter 10: Batumi (part 2) - Cắt tóc. Mua đồ nấu phở ))
Chapter 10.5: Mấy clip về Batumi (p1) - Batumi Boulevard.
Bản đồ toàn bộ hành trình:
20223dd89c06-21e8-452c-b18d-5ddae4d550e2.jpg

Đầu năm 2020, mình từ Belarus trở về, Covid lúc đó vẫn như 1 thứ gì đó xa lạ tận đẩu tận đâu. Càng vào năm, mọi thứ trầm trọng dần, nhưng mọi người ở Việt Nam khi đó vẫn hồ hởi yên tâm, và mình cũng chỉ ngồi tiếc khi những lời mời từ Italia hay Séc bị cancel vì Covid. Chán nản, quyết định trả lời bên Hàn, không ngờ rằng lên đường đi khi đó rồi sau không biết ngày nào mới về được...
Tua nhanh, cuối 2021, Nga và châu Âu bắt đầu mở cửa dần, bạn bè bên Nga bắt đầu khoe những chuyến du lịch: Cu Ba, Thổ, Ai Cập, Maldives,... mình cũng chỉ biết hóng theo thèm thuồng. Được rồi, có lẽ mình cũng phải đi. Nói thực, ở Hàn đi lại khá dễ dàng, nhưng vòng vèo hết từ Bắc chí Nam cái đất nước nhỏ xíu này, vẫn thấy thiếu thứ gì đó không thể nào thỏa mãn cơn khát được. Vì nhiều lý do, Gruzia là đích đến mình lựa chọn.
Sau nhiều pha thương lượng vật vã với sếp, cùng những đòn tâm lý cân não, kết quả cuối cùng vẫn là: "Được rồi, tao có thể cho mày nghỉ 1 tháng" - "Không tính cả 10 ngày self-isolation khi về chứ?" - Không tính - "Cám ơn rất nhiều, tui sẽ cố gắng gói gọn mọi thứ trong 1 tháng, yên tâm, tui không bỏ chạy đâu" - "Ờ, nhớ sống sót nhé, bọn tao mong mày trở về".

Rồi ngày đi cũng đã đến, mặc dù lên kế hoạch khá chi tiết nhưng đến lúc cuối cũng không tránh khỏi lóng ngóng, vội vã, rồi không kịp gọt cả cái đầu 2 tháng không cắt. Mặc dù ngày thường thậm chí mình còn chưa tự đi tàu điện ngầm ở Hàn 1 mình bao giờ, nhưng đến ngày đi, tự nhiên bản năng lang thang trỗi dậy, đi 1 lèo gần 100 km, chuyển mấy tuyến cả bus lẫn tàu từ nhà ra đến sân bay trơn tru không một khúc mắc gì. Sân bay Incheon bình thường đông đúc là thế, nhưng mùa Covid này vắng lặng, lèo tèo vài bóng người ở ga đi.Đã check in online trước ở nhà nên em nhân viên người Hàn lười biếng xem qua hộ chiếu, rồi hỏi dăm ba câu lấy lệ:
  • Anh đi Gruzia à? (Bộ không thấy boarding card tao in à?)
  • Ừ.
  • Visa của anh đâu?
  • Tui không cần (đưa cái công văn miễn visa có trường hợp của mình vào). Ẻm soi đi soi lại cái công văn tiếng Anh, gọi điện, 1 lúc sau 1 em khác có lẽ là sếp chạy xuống xua tay: Ma chài ồ, ma chài ồ (đồng ý, đồng ý). Okay.
  • Bảo hiểm? Giấy chứng nhận tiêm vaccine? Test PCR? Giấy phép tái nhập cảnh?...
  • Ok, ok - Mình lấy hết mớ giấy đã chuẩn bị ra. - Test PCR bên ấy không yêu cầu.
Vậy là xong, đổi boarding card khác và cứ thế là ra chỗ xuất cảnh, mọi chuyện nhẹ nhàng như không. À, lần đầu tiên soi chiếu xong hành lý thấy an ninh cửa khẩu cầm bộ quicktest thuốc nổ ra quệt hành lý mình và soi. Chắc ít khách nên chúng nó rảnh )). 30 phút check in xong , trong khi bọn Qatar Airways mail mình bảo ra sớm từ 3 tiếng rưỡi - 4 tiếng. BTS, chúng mày lừa tao.

Sân bay Incheon vắng lặng, lèo tèo vài bóng người.

20219eca4cf9-3914-4cca-9f90-3c7eeb1a01dd.jpg


11 tiếng bay đến Doha cũng chỉ tương đương 1 bộ phim và 1 giấc ngủ. Máy bay vắng hoe, mỗi khách eco được hẳn 1 hàng ghế, tha hồ kéo chăn duỗi chân ngủ. Lần đầu tiên bay mà được thoải mái như vậy. Đồ ăn Qatar Airlines vẫn ngon như ngày nào. 2 bữa, 1 bữa thịt bò hầm với khoai tây bỏ lò, 1 bữa cừu nấu với cái gì đó, ăn với khoai tây nghiền... Tạm quên đi nỗi lo về Covid, về công việc ngập đầu. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

Trái ngược với Incheon, sân bay Hamad ở Doha vẫn khá sôi động. Dù gì đây cũng là hub trung chuyển lớn nhất nối giữa 2 nửa Đông - Tây thế giới. Đây là lần thứ 3 mình qua sân bay này, nhưng không khí thì cũng chả thay đổi gì cả, dù cho là đâu đó vẫn có những biển cảnh báo Covid, ghế đợi vẫn bị chặn mọi người phải ngồi cách nhau. Nhưng nhìn cái cách uể oải của mấy tay an ninh sân bay, với khẩu trang kéo trễ xuống cổ ngồi xe điện qua thì có lẽ mọi người đã chán những thứ này lắm rồi.

20211db10a48-e41c-42dc-a8e7-f5be28c7d2eb.jpg


Rồi thì cũng đến lúc bay đến Tbilisi. Thêm 1 giấc ngủ dở nữa, vậy là đến nơi. Ánh đèn thành phố Tbilisi mờ ảo giữa những triền đồi đã hiện ra. Có lẽ so sánh view từ trên cao nhìn xuống thì Tbilisi cũng khá giống với Đà Lạt của Việt Nam (tất nhiên là Đà Lạt trong trí nhớ của mình khi còn làm trong đó, năm 2009, chứ Đà Lạt bây giờ thì mình không biết). Từ máy bay đến cửa nhập cảnh chỉ khoảng 200 mét, sân bay bé xíu.
Hầu như không phải đợi, mình đến trước cửa nhập cảnh 1 bạn trung niên xử lý. Đưa hộ chiếu. Vẫn câu hỏi quen thuộc (tiếng Anh):
  • Visa đâu?
  • Tui không cần visa. Theo luật Gruzia quy định tui được free visa 90 ngày (đưa công văn).
  • Ồ. - Chắc chưa gặp trường hợp này mấy, bả quay ra gọi điện cho cấp trên. 1 tay trẻ tuổi đi ra gọi mình vào phòng làm việc của hắn.
  • Mục đích anh đến đây là gì?
  • Làm gián điệp cho Nga chứ còn làm gì.
.
.
.
Đùa đấy, tui đến du lịch (vỗ vào túi máy ảnh).
  • Anh định ở đây bao lâu? Vé về đâu?
  • 1 tháng. Vé về tui không in, lúc đi in có boarding card thôi. Cho xin tí wifi tôi show mail cho.
Hắn lấy điện thoại ra phát wifi, thấy Realme9, chắc tay này là Gozer rồi :v . Xong khoản vé.
  • Giấy chứng nhận tiêm vaccine đâu? Booking khách sạn đâu? Tiền anh mang theo đâu, cho xem được không?
  • Đây - Rồi show hết.
  • Sao thẻ cư trú ở Hàn của anh lại là "Registration card", không phải "Residence card"?
  • Vì bọn Hàn nó thích viết như thế, ô kìa.

Hắn nhíu mày, lại gọi điện, 1 lúc sau có 1 chị khác có vẻ lớn tuổi xuống. Chị khó nhọc hỏi = tiếng Anh kiểu mày làm gì ở Hàn? Sống = visa gì? etc...
  • Này bà chị, chị nói tiếng Nga không, làm việc cho nhanh.
  • Ô, tốt quá - Thoáng ngạc nhiên, bà chị chuyển ngay sang mod tiếng Nga sõi như chưa từng sõi hơn. Các câu hỏi được lặp lại.
Trả lời xong, mặt bả giãn ra, trả giấy tờ và dẫn ra 1 quầy nhập cảnh khác với 2 em police xinh tươi ngồi đó.
Các em lại xem lại 1 lượt, lấy kính lúp ra soi hộ chiếu cùng các trang visa khác. Cộp, dấu đóng xong.
- Chào mừng tới Gruzia...
Tay đẹp đấy.
- Ồ, tư takaia milaia (em thật dễ thương) - Mình trả lời như phản xạ quên cả dùng formality. 2 em cười rúc rích.
Kẹt 30 phút ở cửa xuất nhập cảnh, ra đã thấy ba lô đồ ký gửi của mình được xếp ngay ngắn cạnh băng chuyền. Khoác ba lô lên, đi thôi ^^

Một tấm biển báo ở sân bay Shota Rustaveli, Tbilisi:
"Mỗi một người khách là món quà từ Chúa. Câu này là đủ hiểu sự hiếu khách của dân Gruzia rồi đúng không?"

20213c87e8ba-87cc-451a-8047-dcc10f47d65f.jpg
 
Last edited:
Back
Top