[ZHIHU ASK] Hiện nay người trẻ tự s.át ngày càng nhiều, là do họ yếu đuối, hay người lớn coi nhẹ nỗi khổ của con trẻ?
______________
Lược dịch bởi: Pan | Bài viết thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải duy nhất tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost!
______________
[+31k likes]
Lúc trước, 95% cha mẹ không học đủ văn hóa, giận lên thì mắng chửi con cái. Cha mẹ mắng bạn một câu, bạn cảm thấy cũng quen rồi.
Hiện nay, 80% cha mẹ được ăn học đầy đủ, nhìn cha mẹ của người khác dịu dàng khích lệ con cái họ, chỉ có mỗi cha mẹ bạn là mắng chửi bạn mà thôi, bạn cảm thấy thế nào?
Lúc trước, 95% cha mẹ giáo dục con cái bằng đòn roi, đánh con rát da chảy máu. Mẹ bạn vả bạn một bạt tai, bạn ngoan ngoãn tự mình hối lỗi.
Hiện nay, 60% cha mẹ phản đối giáo dục bằng đòn roi. Cha mẹ người khác nhẫn nại hướng dẫn con cái họ sửa lỗi sai. Trong khi đó, mẹ bạn tức lên cho bạn cái bạt tai, bạn cảm thấy thế nào?
Lúc trước, cha mẹ bận bịu kiếm tiền, trong nhà cả mười mấy đứa con, không có thời gian tâm sự cùng con cái. Một tháng, bạn và cha mẹ nói chuyện với nhau được dăm ba câu, những đứa trẻ khác cũng giống bạn, thế là bạn cảm thấy nên nỗ lực hơn nữa, để cha mẹ phải tự hào vì bạn.
Cuộc sống của bậc cha mẹ thời nay đã có quy luật hơn. Buổi tối đều cùng nói chuyện với con cái, chỉ có bố bạn ngày nào cũng không về nhà, chưa bao giờ hỏi han cuộc sống học hành của bạn ra sao. Nghe bạn bè kể lại bố mẹ chúng nó đã cùng chia sẻ những chuyện thế này thế kia, bạn nghĩ lại bản thân cả một tháng trời còn không thấy mặt bố, bạn cảm thấy thế nào?
Không phải con trẻ quá yếu đuối, mà là xã hội đang tiến bộ, mọi người hầu hết đều có sự nâng cao tri thức, chất lượng giáo dục trong gia đình cũng được đề cao.
Nhưng, một vài bậc phụ huynh không theo kịp bước tiến đó. Họ cảm thấy họ không làm sai, vì thời bé họ cũng trải qua như thế, không có chuyện gì xảy ra cả. Thời đại đã thay đổi, khuôn mẫu trưởng thành của họ đã bị xã hội đào thải từ sớm. Vậy nên, từ đó gây ra những hệ lụy về sau cho con cái. Con trẻ bắt đầu nghĩ không thông, “Tại sao chỉ có tôi là thế này? Tại sao chỉ có tôi không may mắn như vậy? Có phải tôi sinh ra là sai lầm? Có nên sống tiếp hay không?”
…
Những điều trên là một số ý kiến được suy xét đối chiếu từ góc độ môi trường hoàn cảnh thôi, thực sự thì còn rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng “tự hủy hoại” bản thân ở giới trẻ nữa. Tôi bổ sung thêm vài ý kiến trong sự giáo dục ở gia đình:
Thời trước, xã hội thiếu văn minh thiếu pháp chế. Ra đường gặp cái gì không vừa ý là chửi người đánh người. Mỗi ngày, bạn đều đánh nhau với mấy đứa cùng trang lứa trong xóm, về nhà lại bị ba mẹ cho thêm một trận vì tội đánh nhau. Bạn cảm thấy bình thường.
Xã hội bây giờ đầy đủ văn minh pháp chế. Hô hào cổ vũ đánh nhau lập tức bị chú cảnh sát gọi lên kiểm điểm, tham gia đánh nhau gây thương tích bị gọi lên phường uống trà. Ở trường, bạn mắng đứa bạn học một câu liền bị giáo viên phạt đứng. Mỗi ngày đều được giáo dục làm một người văn minh. Nhưng về đến nhà lại bị mắng chửi liên hồi, bị đánh tới tấp. Cha mẹ nghĩ rằng đó là vì tốt cho bạn, nhưng bạn lại cảm thấy không hợp lí.
Thời trước, xã hội truyền thông khép kín, chưa phát triển, chưa có quá nhiều áp lực cạnh tranh. Cha mẹ thời ấy chỉ có thể so sánh bạn với mấy đứa hàng xóm, yêu cầu con cái phải có thành tích tốt. Con mình học được một câu thơ văn là cảm thấy rất hãnh diện lắm rồi. Thế là bạn thường nhận được sự khen ngợi, cảm thấy bản thân có ưu điểm, bạn tiếp tục cố gắng hơn nữa để mang lại cho bố mẹ niềm tự hào.
Thời nay, công nghệ số phát triển, sự lưu động trong xã hội chuyển biến nhanh, áp lực cạnh tranh vô cùng lớn. Cha mẹ thấy trên mạng có biết bao thần đồng thông minh, trên những dòng trạng thái mạng xã hội đầy những buổi học phụ đạo. Họ cảm thấy con cái người khác giỏi giang hơn bạn, mù quáng đăng kí hết tất cả những lớp học, chiếm dụng hết toàn bộ thời gian của bạn. Thế mà ngày nào bạn cũng bị mắng là chưa đủ cố gắng, nói bạn làm thứ gì cũng không được. Bạn cảm thấy dù có cố gắng nữa thì cùng không bằng người khác, bố mẹ sẽ không bao giờ hài lòng, thậm chí còn bắt đầu nảy sinh tư tưởng cha mẹ không thương bạn.
Ngày trước, xã hội còn lạc hậu, đa phần nhà nhà đều từ bàn tay trắng đi lên. Hiện tại bạn thấy rất khổ cực, nhưng bạn luôn có niềm tin vào tương lai. Bạn cảm thấy chịu khổ chút cũng không sao, sau này nhất định sẽ giàu có, cho ba mẹ cơm no áo ấm.
Ngày nay, xã hội đã phát triển ổn định, cơ hội thì phải tranh đấu nhau mới có được, những người có điều kiện đã ở ngay vạch đích. Bạn mơ tưởng về những ngày tháng tốt đẹp sau này, nhưng phát hiện ai cũng nói bạn chỉ có thể sống như vậy thôi, không thể đổi đời, cuộc đời không có bước chuyển ngoặc. Bạn nhìn lại gương mặt ai oán vì mưu sinh của cha mẹ, cảm thấy sống không còn ý nghĩa. Cũng không phải chịu không được thử thách, nhưng nếu có vượt qua được thì đã làm sao?
Vậy nên, khuynh hướng tự s.át ở giới trẻ có liên quan đến sự giáo dục trong gia đình. Tất nhiên có rất nhiều trường hợp xảy ra từ nguyên nhân áp lực xã hội hoặc trường lớp, nhưng cha mẹ mới là cái ô cuối cùng bảo vệ cho con cái. Bạn sẽ không bao giờ khống chế được những thử thách mà chúng gặp phải khi bước vào đời, cũng không thể thay đổi những điều xấu xa của xã hội đối với con bạn, nhưng bạn có thể nói với chúng rằng bạn luôn ở bên cạnh bảo vệ chúng, có khó khăn gì lập tức chia sẻ với ba mẹ. Một đứa trẻ bị ăn hiếp về nhà nói cho bố mẹ nghe, chỉ khi nào chúng phát hiện không còn ai bảo vệ mình nữa, ngay cả bố mẹ còn không đứng về phía mình, thì khi đó chúng mới có tư tưởng bước sang thế giới bên kia.
…
______________
Nguồn:
https://www.zhihu.com/question/455753315/answer/1856667762