Sắp xuất ngoại mà thấy buồn buồn mấy thím ạ

Có thể do các đồng chí chưa trải qua vài kinh nghiệm để thấy thực tế xã hội VN nó khác các nước thế nào thôi.

Xứ tư bản phương Tây nó đảm bảo cho anh quyền cơ bản làm người, trong khi ở VN thì ko. Quyền cơ bản là gì? sức khỏe, ăn uống, tiền bạc, học hành và tự do.

VN chỉ sướng khi các anh còn trẻ, còn sức lao động, còn làm ra đồng tiền. Nhưng mai anh bị tai nạn, cụt mất tay, chân, hay vợ con, bố mẹ các anh bị bệnh nan y, các anh mất jobs, hoặc phải bỏ jobs đi nuôi bệnh, mỗi ngày lọc thận, lọc gan, chích thuốc mất hơn vài triệu / ngày thì chất lượng cuộc sống ở VN có còn đảm bảo? Trong khi ở phương Tây thì bảo hiểm sức khỏe là miễn phí hoàn toàn, từ lúc anh vào viện cho tới lúc ra ko tốn 1 đồng bạc. Ví dụ ở Canada, hệ thống bảo hiểm chỉ có 1 tầng, nghĩa là các bệnh viện do nhà nước nắm 100%, nên từ anh nhà nghèo cho tới anh nhà giàu mỗi khi vào viện thì đều được lực lượng y bác sĩ đối xử như nhau.

Ăn uống, so với đồng lương minimum làm ra, thì giá thực phẩm của của Tây khá rẻ, dư sức mua 1 con gà quay, hoặc ăn 1 phần fastfood để no bụng. Trong khi với giá làm thêm 1 giờ ở VN thì anh chả đủ mua 1 phần ăn đàng hoàng. Hệ thống food bank, soup kitchen bên này cũng nhiều bạt ngàn, anh có thể đăng ký xếp hàng tới lấy đồ ăn về nấu ở nhà miễn phí, mà rất đầy đủ chất, từ trứng sữ, đồ hộp, cho tới rau củ. Ko có cảnh anh phải lăn lê ngoài đường chờ bố thí đồ ăn (tôi ko đề cập tới bọn homeless nghiện hút).

Tiền bạc - học hành, hệ thống giáo dục miễn phí hoàn toàn ở bậc phổ thông, anh ko cần đi tiền thầy cô, giáo dục khai phóng, tập trung vào thế mạnh của mỗi học sinh. Lên ĐH thì anh có thể tự vay tiền nhà nước mà học, nên hoàn toàn ko có chuyện nhà nghèo ko tiền vào các ĐH tốt rồi phải đâm đầu vào Sư phạm hay Quân Đội.

Hệ thống bảo hiểm xã hội tốt, khi thất nghiệp thì anh vẫn đc nhận trợ cấp trong 1 khoản thời gian để có thể tìm jobs, anh được đi phương tiện công cộng, vào các phòng gym, nhà tắm nhà cộng đồng miễn phí.

Tự do và ổn định chính trị, cái này thì cả cần bàn nhiều, vì nó là cái mà các IQ cao và triệu phú, tỷ phú ở Tàu và Đao Lồng đều luôn khao khát tìm kiếm, mặc dù ở xứ bản địa, bọn này đã sống ở thượng tầng.
Thím đang ở Canada hả? Mình đang phân Vân ko biết nên đi theo diện OWP hay ko? Vợ mình apply được nhận học MBA . Mình đang ổn đinh cv ở đây ( đang làm chủ 2 cty ) . Con gái nhỏ gần 1 tuổi. Theo như thím nói thì sẽ có được và mất khi bỏ vn đi nước ngoài . Mình cũng muốn đi đây đó để mở mang đầu óc nhưng tội ông bà thương cháu ko muốn cháu đi khi còn quá nhỏ
 
Mỗi khi mệt mỏi băn khoăn liệu Tây có thực sự tốt hơn ta, tôi chọn cách hồi tưởng lại cái lần đóng cửa đường bay, có nhà mà méo về được, đã vậy còn bị chửi "nhà đang yên ổn con đừng về", trong khi bạn bè quốc tế của mình thì nước nó cho máy bay đưa đi giải tán hết trong vòng 1 tuần. Khi sóng gió qua đi, những lúc bình thường đừng bao giờ quên những lần bị "xuống chó". Hỏi lúc ở nước ngoài tôi có nhớ Việt Nam không, xin thưa rằng nhớ chứ, nhớ cả cái mùa hè nóng chang chang, nhớ tiếng xe máy nổ lạch xạch ngoài đường từ 5h sáng, nhớ cảnh bà hàng xóm từ khi trời còn nhá nhem đã đẩy cái nồi nước lèo ra cạnh nhà, nhớ buổi sáng chỉ cần băng qua con hẻm đối diện 5m là có tô bún bò ngon lành, bữa sau thì bún măng vịt, bữa tới nữa thì mì khô bao tử tim heo, bữa nữa thì bún riêu, cốm dẹp... nhớ cảnh nằm ngửa trên võng gọt 2 trái xoài keo y như mấy bà bán xe đẩy, chấm mắm ruốc mà xuýt xoa... Hồi mới về nước đêm tôi không ngủ được, hóng trời sáng để đi càn quét mấy cái quán. Vậy chứ ở 2 tuần là nó lại chán, nó không đẹp như mình hồi tưởng đâu, ăn đi ăn lại nhiêu đó món 2 tuần lễ là sáng hết muốn dậy sớm chỉ muốn nằm nướng, hóng ngày quay lại Can à.
 
Có thể do các đồng chí chưa trải qua vài kinh nghiệm để thấy thực tế xã hội VN nó khác các nước thế nào thôi.

Xứ tư bản phương Tây nó đảm bảo cho anh quyền cơ bản làm người, trong khi ở VN thì ko. Quyền cơ bản là gì? sức khỏe, ăn uống, tiền bạc, học hành và tự do.

VN chỉ sướng khi các anh còn trẻ, còn sức lao động, còn làm ra đồng tiền. Nhưng mai anh bị tai nạn, cụt mất tay, chân, hay vợ con, bố mẹ các anh bị bệnh nan y, các anh mất jobs, hoặc phải bỏ jobs đi nuôi bệnh, mỗi ngày lọc thận, lọc gan, chích thuốc mất hơn vài triệu / ngày thì chất lượng cuộc sống ở VN có còn đảm bảo? Trong khi ở phương Tây thì bảo hiểm sức khỏe là miễn phí hoàn toàn, từ lúc anh vào viện cho tới lúc ra ko tốn 1 đồng bạc. Ví dụ ở Canada, hệ thống bảo hiểm chỉ có 1 tầng, nghĩa là các bệnh viện do nhà nước nắm 100%, nên từ anh nhà nghèo cho tới anh nhà giàu mỗi khi vào viện thì đều được lực lượng y bác sĩ đối xử như nhau.

Ăn uống, so với đồng lương minimum làm ra, thì giá thực phẩm của của Tây khá rẻ, dư sức mua 1 con gà quay, hoặc ăn 1 phần fastfood để no bụng. Trong khi với giá làm thêm 1 giờ ở VN thì anh chả đủ mua 1 phần ăn đàng hoàng. Hệ thống food bank, soup kitchen bên này cũng nhiều bạt ngàn, anh có thể đăng ký xếp hàng tới lấy đồ ăn về nấu ở nhà miễn phí, mà rất đầy đủ chất, từ trứng sữ, đồ hộp, cho tới rau củ. Ko có cảnh anh phải lăn lê ngoài đường chờ bố thí đồ ăn (tôi ko đề cập tới bọn homeless nghiện hút).

Tiền bạc - học hành, hệ thống giáo dục miễn phí hoàn toàn ở bậc phổ thông, anh ko cần đi tiền thầy cô, giáo dục khai phóng, tập trung vào thế mạnh của mỗi học sinh. Lên ĐH thì anh có thể tự vay tiền nhà nước mà học, nên hoàn toàn ko có chuyện nhà nghèo ko tiền vào các ĐH tốt rồi phải đâm đầu vào Sư phạm hay Quân Đội.

Hệ thống bảo hiểm xã hội tốt, khi thất nghiệp thì anh vẫn đc nhận trợ cấp trong 1 khoản thời gian để có thể tìm jobs, anh được đi phương tiện công cộng, vào các phòng gym, nhà tắm nhà cộng đồng miễn phí.

Tự do và ổn định chính trị, cái này thì cả cần bàn nhiều, vì nó là cái mà các IQ cao và triệu phú, tỷ phú ở Tàu và Đao Lồng đều luôn khao khát tìm kiếm, mặc dù ở xứ bản địa, bọn này đã sống ở thượng tầng.
Nhiều anh cứ ra rả là chi phí sống ở Việt Nam rẻ nhưng nhìn kỹ thì: 1) không hề rẻ so với thu nhập, 2) đi kèm bao nhiêu hệ luỵ về vệ sinh môi trường, ví dụ ăn 1 cọng rau thì tống luôn vào họng bao nhiêu thuốc trừ sâu thuốc bảo quản trong đó, ở quê bây giờ thuốc trừ sâu ngấm vào đất đầy chứ đừng nói ở quê là sạch.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Mỗi khi mệt mỏi băn khoăn liệu Tây có thực sự tốt hơn ta, tôi chọn cách hồi tưởng lại cái lần đóng cửa đường bay, có nhà mà méo về được, đã vậy còn bị chửi "nhà đang yên ổn con đừng về", trong khi bạn bè quốc tế của mình thì nước nó cho máy bay đưa đi giải tán hết trong vòng 1 tuần. Khi sóng gió qua đi, những lúc bình thường đừng bao giờ quên những lần bị "xuống chó". Hỏi lúc ở nước ngoài tôi có nhớ Việt Nam không, xin thưa rằng nhớ chứ, nhớ cả cái mùa hè nóng chang chang, nhớ tiếng xe máy nổ lạch xạch ngoài đường từ 5h sáng, nhớ cảnh bà hàng xóm từ khi trời còn nhá nhem đã đẩy cái nồi nước lèo ra cạnh nhà, nhớ buổi sáng chỉ cần băng qua con hẻm đối diện 5m là có tô bún bò ngon lành, bữa sau thì bún măng vịt, bữa tới nữa thì mì khô bao tử tim heo, bữa nữa thì bún riêu, cốm dẹp... nhớ cảnh nằm ngửa trên võng gọt 2 trái xoài keo y như mấy bà bán xe đẩy, chấm mắm ruốc mà xuýt xoa... Hồi mới về nước đêm tôi không ngủ được, hóng trời sáng để đi càn quét mấy cái quán. Vậy chứ ở 2 tuần là nó lại chán, nó không đẹp như mình hồi tưởng đâu, ăn đi ăn lại nhiêu đó món 2 tuần lễ là sáng hết muốn dậy sớm chỉ muốn nằm nướng, hóng ngày quay lại Can à.
Đừng buồn thím ạ, người đi hay người ở đều có những nỗi khổ riêng.

Mỗi cái là dân ta lại ít khi thông cảm, động viên được cho nhau, mà chủ yếu thích bới móc, soi mói.

Đọc thread này là thấy số người vào an ủi rất ít, đa phần muốn thể hiện mình hiểu biết hơn người mà phân tích ở VN hay đi hơn xong lôi chuyện đạo hiếu vào này nọ.
 
Nhiều anh cứ ra rả là chi phí sống ở Việt Nam rẻ nhưng nhìn kỹ thì: 1) không hề rẻ so với thu nhập, 2) đi kèm bao nhiêu hệ luỵ về vệ sinh môi trường, ví dụ ăn 1 cọng rau thì tống luôn vào họng bao nhiêu thuốc trừ sâu thuốc bảo quản trong đó, ở quê bây giờ thuốc trừ sâu ngấm vào đất đầy chứ đừng nói ở quê là sạch.

via theNEXTvoz for iPhone
Chi phí ở nước ngoài sống cũng vậy thôi thím, nếu tự nấu ăn, tự đi chợ mua local products thì rất rẻ, chỉ nhỉnh hơn em sống ở VN xíu thôi. Cái nào liên quan tới nhân công mới đắt, như đi ăn nhà hàng này nọ

Mỗi tội bên này toàn đồ công nghiệp, kiểu gà công nghiệp này nọ, ai ở VN ăn quen gà ta thì không thích thôi.
 
Chi phí ở nước ngoài sống cũng vậy thôi thím, nếu tự nấu ăn, tự đi chợ mua local products thì rất rẻ, chỉ nhỉnh hơn em sống ở VN xíu thôi. Cái nào liên quan tới nhân công mới đắt, như đi ăn nhà hàng này nọ

Mỗi tội bên này toàn đồ công nghiệp, kiểu gà công nghiệp này nọ, ai ở VN ăn quen gà ta thì không thích thôi.
Thì giá ở nước ngoài cao hơn đó thôi. Ở VN do sức lao động rẻ quá nên mới bị tình trạng vậy, mà sức lao động bị trả rẻ mạt nên lại dẫn tới chất lượng thực phẩm kém, 1 vòng tròn không biết bao giờ mới gỡ được.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Thím đang ở Canada hả? Mình đang phân Vân ko biết nên đi theo diện OWP hay ko? Vợ mình apply được nhận học MBA . Mình đang ổn đinh cv ở đây ( đang làm chủ 2 cty ) . Con gái nhỏ gần 1 tuổi. Theo như thím nói thì sẽ có được và mất khi bỏ vn đi nước ngoài . Mình cũng muốn đi đây đó để mở mang đầu óc nhưng tội ông bà thương cháu ko muốn cháu đi khi còn quá nhỏ
Anh đi được thì anh cứ đi ngay nếu có điều kiện. Thời thế đổi thay nhanh lắm, sau này có khi muốn anh lại chẳng còn cơ hội. Nếu vc anh có OWP, thì con cái sang được học free hết mọi thứ rồi. Chả khác gì học trường quốc tế ở VN, thậm chí tốt hơn mấy lần.
 
Đọc bài của thím mà tâm trạng quá :sad: Em dù gia đình k quá tình cảm nhưng vẫn k thể bỏ đi được, lý do chọn làm remote phần lớn là vì mẹ. Đặc biệt là trải qua giai đoạn dịch bệnh thì em càng cảm thấy sự sống mong manh, vô thường thật sự nên càng muốn tận dụng, tranh thủ thời gian ở bên mẹ. Cảm ơn remote job vô cùng :smile:

Tiếc là công việc mình chọn ko thể làm remote đc:(:(:(

Sent from Samsung SM-G965F using vozFApp
 
Thím đang ở Canada hả? Mình đang phân Vân ko biết nên đi theo diện OWP hay ko? Vợ mình apply được nhận học MBA . Mình đang ổn đinh cv ở đây ( đang làm chủ 2 cty ) . Con gái nhỏ gần 1 tuổi. Theo như thím nói thì sẽ có được và mất khi bỏ vn đi nước ngoài . Mình cũng muốn đi đây đó để mở mang đầu óc nhưng tội ông bà thương cháu ko muốn cháu đi khi còn quá nhỏ
Con nít thì đi lúc càng nhỏ càng tốt nếu có cơ hội, ông bà ko muốn cháu nó đi thôi chứ càng lớn qua mới càng khổ, đặc biệt qua lúc cấp 2 cấp 3, khác biệt văn hoá ngôn ngữ vô học còn dễ bị bully cho :confuse:
 
Có thể do các đồng chí chưa trải qua vài kinh nghiệm để thấy thực tế xã hội VN nó khác các nước thế nào thôi.

Xứ tư bản phương Tây nó đảm bảo cho anh quyền cơ bản làm người, trong khi ở VN thì ko. Quyền cơ bản là gì? sức khỏe, ăn uống, tiền bạc, học hành và tự do.

VN chỉ sướng khi các anh còn trẻ, còn sức lao động, còn làm ra đồng tiền. Nhưng mai anh bị tai nạn, cụt mất tay, chân, hay vợ con, bố mẹ các anh bị bệnh nan y, các anh mất jobs, hoặc phải bỏ jobs đi nuôi bệnh, mỗi ngày lọc thận, lọc gan, chích thuốc mất hơn vài triệu / ngày thì chất lượng cuộc sống ở VN có còn đảm bảo? Trong khi ở phương Tây thì bảo hiểm sức khỏe là miễn phí hoàn toàn, từ lúc anh vào viện cho tới lúc ra ko tốn 1 đồng bạc. Ví dụ ở Canada, hệ thống bảo hiểm chỉ có 1 tầng, nghĩa là các bệnh viện do nhà nước nắm 100%, nên từ anh nhà nghèo cho tới anh nhà giàu mỗi khi vào viện thì đều được lực lượng y bác sĩ đối xử như nhau.

Ăn uống, so với đồng lương minimum làm ra, thì giá thực phẩm của của Tây khá rẻ, dư sức mua 1 con gà quay, hoặc ăn 1 phần fastfood để no bụng. Trong khi với giá làm thêm 1 giờ ở VN thì anh chả đủ mua 1 phần ăn đàng hoàng. Hệ thống food bank, soup kitchen bên này cũng nhiều bạt ngàn, anh có thể đăng ký xếp hàng tới lấy đồ ăn về nấu ở nhà miễn phí, mà rất đầy đủ chất, từ trứng sữ, đồ hộp, cho tới rau củ. Ko có cảnh anh phải lăn lê ngoài đường chờ bố thí đồ ăn (tôi ko đề cập tới bọn homeless nghiện hút).

Tiền bạc - học hành, hệ thống giáo dục miễn phí hoàn toàn ở bậc phổ thông, anh ko cần đi tiền thầy cô, giáo dục khai phóng, tập trung vào thế mạnh của mỗi học sinh. Lên ĐH thì anh có thể tự vay tiền nhà nước mà học, nên hoàn toàn ko có chuyện nhà nghèo ko tiền vào các ĐH tốt rồi phải đâm đầu vào Sư phạm hay Quân Đội.

Hệ thống bảo hiểm xã hội tốt, khi thất nghiệp thì anh vẫn đc nhận trợ cấp trong 1 khoản thời gian để có thể tìm jobs, anh được đi phương tiện công cộng, vào các phòng gym, nhà tắm nhà cộng đồng miễn phí.

Tự do và ổn định chính trị, cái này thì cả cần bàn nhiều, vì nó là cái mà các IQ cao và triệu phú, tỷ phú ở Tàu và Đao Lồng đều luôn khao khát tìm kiếm, mặc dù ở xứ bản địa, bọn này đã sống ở thượng tầng.
Thôi anh ơi, đã đủ trình đi nước ngoài, học hành làm việc thì cơ bản gia đình kinh tế đã có đủ. Nên đừng có so sánh thực phẩm, hệ thống ăn uống này nọ nghe nó chối tai lắm. Ăn con gà, hay một phần fastfood mà phải cân đo đong đếm thì tôi xem đều là loser dù là ở VN hay có sang nước ngoài nhé (trừ trường hợp đặc biệt 1 thằng làm gánh cả họ).
Tiền bạc - học hành, thật sự chương trình của bọn Tây hay Mỹ nó chả khác Việt Nam chỉ là bằng cấp nó khác.
Tự do - ổn định chính trị: trừ khi anh tính tham gia "Việt Tân" còn lại chỉ nhìn trong khu vực ĐNA có nước nào chính trị ổn định hơn Việt Nam? (chắc được thằng Singapore).
Tóm lại đã chê thì cứ đi, còn đi so sánh ngang 1 nước như Việt Nam với Tây/Mỹ thì so sánh làm cái gì? Hơn nữa câu chuyện nó sẽ diễn ra thêm 10 năm tới, và tôi vẫn tin Việt Nam sẽ ngày càng tiến bộ hơn.
 
Thôi anh ơi, đã đủ trình đi nước ngoài, học hành làm việc thì cơ bản gia đình kinh tế đã có đủ. Nên đừng có so sánh thực phẩm, hệ thống ăn uống này nọ nghe nó chối tai lắm. Ăn con gà, hay một phần fastfood mà phải cân đo đong đếm thì tôi xem đều là loser dù là ở VN hay có sang nước ngoài nhé (trừ trường hợp đặc biệt 1 thằng làm gánh cả họ).
Tiền bạc - học hành, thật sự chương trình của bọn Tây hay Mỹ nó chả khác Việt Nam chỉ là bằng cấp nó khác.
Tự do - ổn định chính trị: trừ khi anh tính tham gia "Việt Tân" còn lại chỉ nhìn trong khu vực ĐNA có nước nào chính trị ổn định hơn Việt Nam? (chắc được thằng Singapore).
Tóm lại đã chê thì cứ đi, còn đi so sánh ngang 1 nước như Việt Nam với Tây/Mỹ thì so sánh làm cái gì? Hơn nữa câu chuyện nó sẽ diễn ra thêm 10 năm tới, và tôi vẫn tin Việt Nam sẽ ngày càng tiến bộ hơn.
Khi về Việt Nam tôi mới phát hiện máy ở đó không truy cập Pỏn húp được, có nhu cầu đọc BBC để xem cũng cái tin đó nó viết bằng tiếng Anh thế nào cũng méo được. Tôi là dân sưu tầm manga, anime, những cái đĩa, những quyển truyện tôi mua ship Fedex về Việt Nam nó giam lại có khi 1 tháng, lần gần đây nhất là 2 tháng, có khi có còn rạch cái hộp, làm mất cái hộp... để kiểm tra văn hóa ở trong, có khi còn xử phạt hành chính vì tội đọc truyện "không đúng thuần phong mỹ tục". Tại sao người lớn hết rồi mà đọc cái gì xem cái gì cũng phải cần sự cho phép của người khác? Chẳng lẽ tôi đọc truyện có cảnh nóng không được sao? Đừng có nói tôi ngu đi mua truyện làm gì, người khôn tải trên mạng về... nhé. Tôi học ngành sáng tạo nghệ thuật, tôi không muốn cướp chén cơm của người khác, tôi mua sách đĩa chính hãng về vì cái hộp nó đẹp tôi muốn gìn giữ. Đi ra đường ở Việt Nam, câu đầu tiên thay vì là chào hỏi thì hàng xóm hỏi tôi dạo này sao béo thế? Thế là chuyến đi nghỉ hè Việt Nam của tôi đáng lẽ rất vui thì nó thành 1 cơn ác mộng.

Chừng nào anh đi ra nước ngoài, sống 1 cuộc đời không bị ai kiểm soát dò xét thọc mạch cái gì, sau đó anh về Việt Nam thì sẽ hiểu những điều tôi nói. Chứ đừng bao giờ mở miệng ra nói kiểu "Ở Việt Nam có tiền là hưởng được cái A cái B cái C như ở nước ngoài, chẳng qua không có nhiều tiền nên mới phải cân đong đo đếm...". Những quyền lợi một thằng nghèo mạt rệp ở nước ngoài nó có, về Việt Nam phải cần có tiền mới có được, trở thành tiêu chuẩn để con người khè nhau sao?

Một con chim đã từng sải cánh bay trên bầu trời tự do thì sẽ không bao giờ muốn quay lại cái lồng nữa. Tôi chỉ nói thế thôi.
 
Nghe nhà gốc Đảng viên lại còn nhiều con cháu định cư nước ngoài nữa, combo này nghe kị vl luôn :beat_shot:
Sống ở Việt Nam chứng kiến cảnh Việt Nam đang dần trở thành Srilanka thì khổ quá các bác ạ :sad:
Lạc quan lên bác ơi. Chắc đang lõm CK nên nhìn mọi thứ xám hẳn hả
 
Đọc bài của chủ thớt khá buồn, năm sau nếu ko có gì mình cũng sang Úc học đại học, rồi tính lên master nữa. Mẹ mình thì không muốn mình đi cho lắm vì nhà đẻ dc 2 người chị mình thì lấy chồng rồi còn mỗi mình. Mình cũng đắn đo lắm vì nếu đi như vậy phải rất lâu nữa mới được về nhà. Nhưng mình phải đi thôi vì mình nghĩ đó là cơ hội tốt trong đời mình.
 
Thôi anh ơi, đã đủ trình đi nước ngoài, học hành làm việc thì cơ bản gia đình kinh tế đã có đủ. Nên đừng có so sánh thực phẩm, hệ thống ăn uống này nọ nghe nó chối tai lắm. Ăn con gà, hay một phần fastfood mà phải cân đo đong đếm thì tôi xem đều là loser dù là ở VN hay có sang nước ngoài nhé (trừ trường hợp đặc biệt 1 thằng làm gánh cả họ).
Tiền bạc - học hành, thật sự chương trình của bọn Tây hay Mỹ nó chả khác Việt Nam chỉ là bằng cấp nó khác.
Tự do - ổn định chính trị: trừ khi anh tính tham gia "Việt Tân" còn lại chỉ nhìn trong khu vực ĐNA có nước nào chính trị ổn định hơn Việt Nam? (chắc được thằng Singapore).
Tóm lại đã chê thì cứ đi, còn đi so sánh ngang 1 nước như Việt Nam với Tây/Mỹ thì so sánh làm cái gì? Hơn nữa câu chuyện nó sẽ diễn ra thêm 10 năm tới, và tôi vẫn tin Việt Nam sẽ ngày càng tiến bộ hơn.
Thôi anh đã thừa nhận không so sánh VN với Tây/Mỹ thì đừng có chối tai khi họ chê. Ở đây ngày càng tốt lên nhưng lâu lâu ăn vài cú đấm thép thì 100 năm nữa liệu đã tốt bằng chúng nó chưa. Người ta chọn chỗ nào tốt cho cuộc sống của họ và con cái họ có điều kiện tốt hơn.
 
Ae căng thẳng quá, em nghĩ hiện tại xu hướng mọi người đều đang trở thành công dân toàn cầu rồi. Nếu mọi người không thích Việt Nam (văn hóa/chính trị/tôn giáo/phong tục tập quán/...hoặc bất kì một lí do nào đó) thì có thể cố gắng trở thành công dân toàn cầu rồi lựa chọn một quốc gia mình cảm thấy đáng sống, đáng cống hiến cho nó thôi. Giờ xu thế là toàn cầu, anh em đừng đặt nặng những cái kiểu tinh thần hay chủ nghĩa dân tộc lên quá. Mình sinh ra tuy mang dòng máu việt nhưng không có nợ nần hay trách nhiệm gì với đất nước cả, có chăng là nợ cha mẹ cho mình sinh mạng này thôi. Nên anh nào muốn đi hay muốn ở thì tùy, mình sinh ra không được chọn quốc tịch nhưng lớn lên rồi mình đi đâu ai cấm được, đúng ko? Với nữa là cứ sống cuộc sống của mình tốt cái đã, xong đến gia đình mình tốt. Hai cái này đủ mệt rồi, anh nào đủ tầm nữa thì hãng lo chuyện đất nước.

Với có cãi nhau cũng đâu để làm gì, giờ anh A nói Việt Nam tốt, anh B nói Mỹ tốt. Cãi nhau chán xong cũng ai về nhà nấy, anh A nghe anh B khen Mỹ tốt, có thể là đồng ý, cũng ko thể bỏ gia đình vợ con theo anh B qua Mỹ sống được, mà ngược lại anh B cũng không thể bỏ công việc sự nghiệp bên này theo anh A về Việt Nam sống, vậy thì nói qua nói lại chứng minh cái nào tốt hơn làm gì đâu.
 
Last edited:
Khi về Việt Nam tôi mới phát hiện máy ở đó không truy cập Pỏn húp được, có nhu cầu đọc BBC để xem cũng cái tin đó nó viết bằng tiếng Anh thế nào cũng méo được. Tôi là dân sưu tầm manga, anime, những cái đĩa, những quyển truyện tôi mua ship Fedex về Việt Nam nó giam lại có khi 1 tháng, lần gần đây nhất là 2 tháng, có khi có còn rạch cái hộp, làm mất cái hộp... để kiểm tra văn hóa ở trong, có khi còn xử phạt hành chính vì tội đọc truyện "không đúng thuần phong mỹ tục". Tại sao người lớn hết rồi mà đọc cái gì xem cái gì cũng phải cần sự cho phép của người khác? Chẳng lẽ tôi đọc truyện có cảnh nóng không được sao? Đừng có nói tôi ngu đi mua truyện làm gì, người khôn tải trên mạng về... nhé. Tôi học ngành sáng tạo nghệ thuật, tôi không muốn cướp chén cơm của người khác, tôi mua sách đĩa chính hãng về vì cái hộp nó đẹp tôi muốn gìn giữ. Đi ra đường ở Việt Nam, câu đầu tiên thay vì là chào hỏi thì hàng xóm hỏi tôi dạo này sao béo thế? Thế là chuyến đi nghỉ hè Việt Nam của tôi đáng lẽ rất vui thì nó thành 1 cơn ác mộng.

Chừng nào anh đi ra nước ngoài, sống 1 cuộc đời không bị ai kiểm soát dò xét thọc mạch cái gì, sau đó anh về Việt Nam thì sẽ hiểu những điều tôi nói. Chứ đừng bao giờ mở miệng ra nói kiểu "Ở Việt Nam có tiền là hưởng được cái A cái B cái C như ở nước ngoài, chẳng qua không có nhiều tiền nên mới phải cân đong đo đếm...". Những quyền lợi một thằng nghèo mạt rệp ở nước ngoài nó có, về Việt Nam phải cần có tiền mới có được, trở thành tiêu chuẩn để con người khè nhau sao?

Một con chim đã từng sải cánh bay trên bầu trời tự do thì sẽ không bao giờ muốn quay lại cái lồng nữa. Tôi chỉ nói thế thôi.
À anh ơi, ở đâu chứ ở tôi cũng hít cái bầu không khí "tự do" đó cũng tầm 7 năm rồi :). Nên anh đừng đánh giá như thế. Tôi tự hiểu những hạn chế và tôi chấp nhận những việc đấy. Còn mở miệng chê bai thì ai không mở được :LOL:
 
Back
Top