vodanh889
Senior Member
Ngày cũ
Thị xã nhỏ đìu hiu ở ven biển miền Trung luôn luôn hứng chịu những cơn bão mạnh vào dịp tháng mười trở lên. Một bầu trời nặng như chì, màu xám xịt, thấp hẳn xuống như muốn đề lên những đường phố nhỏ, tháp chuông nhà thờ, rạp hát, công s viên xơ xác cỏ cây... Thư viện nằm ven biển, có thể chìm đắm 1 trong những trang truyện ngắn đẹp như mơ của Pautopxki, Thịnh thoảng qua vai áo len của cô thủ thư nho nhỏ có thể nhìn ra mặt biển đục ngầu, xa xa những bọt sóng trắng ròn rộn đập tung tóe vào các rạn đá...
Trời như thế, biết ngồi thu tay vào đọc sách là ấm áp yên bình nhưng không thể ngồi lâu... Có cái thú của những buổi sáng gió lạnh, vắng bóng mặt trời là rủ đứa bạn đi nhấm nháp cốc cà phê đen nóng ở cái vòng cua gần rạp hát. Chủ quán cà phê là một ông già nhà quê, gầy gò thường mặc một bộ đồ pijama trắng màu cháo lòng. Pha cà phê chậm rãi, ông hay trò chuyện với khách, thỉnh thoảng nở nụ cười hết cỡ phô cả lợi. Chúng tôi ngồi xúm xít trên băng với khách, đủ loại người lao động. Có thể là vài ba anh xích lô, mấy cậu thợ mộc vừa hấp ngụm cà phê đen sánh nóng hổi vừa bàn chuyện nghề ngỗng... Tôi nhớ những bữa chỉ gom đủ tiền uống một cốc cà phê với vài điếu thuốc lẽ rẻ tiền trong buổi sáng trời lạnh, bụng đói. Khi ông già nói: “Trời này, ăn cơm với mắm quẹt cũng ngon”, tự nhiên hiện ra trong trí tưởng tượng của chúng tôi một bữa cơm trưa ăn sớm hơn với thức ăn chi là một chén mắm ruột với mấy miếng cà đĩa cắt tươi kèm mấy trái ớt hiểm cay xé lưỡi mà nước bọt cứ trào ra như chưa bao giờ được ăn....
Khi đi xa, và nhất là khi có đầy đủ tiền bạc để được ăn ngon, ăn sang, không ít khi người ta lại nhớ đến những món ăn thời cơ nhở. Thí dụ như tôi không thể nào quên được món cá chuồn nướng ở quê. Thứ cả mà không ít người có tiền của chế là “ăn ngừa nhưng nếu được rửa sạch, rạch bụng nhồi gia vị hành, ớn, nên vào rồi kẹp vú sắt nướng lên than hồng... Tiếc là không thể trở lại miền Trung thì khó được thưởng thức món cá nướng này vì nó ít khi có ở chợ Sài Gòn... Nhưng có những thứ cả khi trở lại quê, người ta cũng quay quắt vì nó đã không còn nữa. Như cái thư viện với cô thủ thư nho nhỏ đã dời đi chỗ khác, hình như ở một góc phố gần bưu điện hoặc cái quán cóc “ông già hở lợi” cũng đẹp đi mất tiêu. Cái nhà lầu đã mở tiệm vàng sáng chói, bảng hiệu nhiều màu, người mua bán tấp nập không còn những người khách xích lô, thợ mộc xúm xít uống cà phê rẻ... Tôi đi ngơ ngẩn ở đoạn cua mà cứ bứt rứt như mất một cái gì không rõ…
XUÂN TIẾN
Số 1- 99 / Ngày 3-1-1999 / TUỔI TRẺ CHỦ NHẬT
Gửi từ Xiaomi Redmi Note 7 bằng vozFApp
Thị xã nhỏ đìu hiu ở ven biển miền Trung luôn luôn hứng chịu những cơn bão mạnh vào dịp tháng mười trở lên. Một bầu trời nặng như chì, màu xám xịt, thấp hẳn xuống như muốn đề lên những đường phố nhỏ, tháp chuông nhà thờ, rạp hát, công s viên xơ xác cỏ cây... Thư viện nằm ven biển, có thể chìm đắm 1 trong những trang truyện ngắn đẹp như mơ của Pautopxki, Thịnh thoảng qua vai áo len của cô thủ thư nho nhỏ có thể nhìn ra mặt biển đục ngầu, xa xa những bọt sóng trắng ròn rộn đập tung tóe vào các rạn đá...
Trời như thế, biết ngồi thu tay vào đọc sách là ấm áp yên bình nhưng không thể ngồi lâu... Có cái thú của những buổi sáng gió lạnh, vắng bóng mặt trời là rủ đứa bạn đi nhấm nháp cốc cà phê đen nóng ở cái vòng cua gần rạp hát. Chủ quán cà phê là một ông già nhà quê, gầy gò thường mặc một bộ đồ pijama trắng màu cháo lòng. Pha cà phê chậm rãi, ông hay trò chuyện với khách, thỉnh thoảng nở nụ cười hết cỡ phô cả lợi. Chúng tôi ngồi xúm xít trên băng với khách, đủ loại người lao động. Có thể là vài ba anh xích lô, mấy cậu thợ mộc vừa hấp ngụm cà phê đen sánh nóng hổi vừa bàn chuyện nghề ngỗng... Tôi nhớ những bữa chỉ gom đủ tiền uống một cốc cà phê với vài điếu thuốc lẽ rẻ tiền trong buổi sáng trời lạnh, bụng đói. Khi ông già nói: “Trời này, ăn cơm với mắm quẹt cũng ngon”, tự nhiên hiện ra trong trí tưởng tượng của chúng tôi một bữa cơm trưa ăn sớm hơn với thức ăn chi là một chén mắm ruột với mấy miếng cà đĩa cắt tươi kèm mấy trái ớt hiểm cay xé lưỡi mà nước bọt cứ trào ra như chưa bao giờ được ăn....
Khi đi xa, và nhất là khi có đầy đủ tiền bạc để được ăn ngon, ăn sang, không ít khi người ta lại nhớ đến những món ăn thời cơ nhở. Thí dụ như tôi không thể nào quên được món cá chuồn nướng ở quê. Thứ cả mà không ít người có tiền của chế là “ăn ngừa nhưng nếu được rửa sạch, rạch bụng nhồi gia vị hành, ớn, nên vào rồi kẹp vú sắt nướng lên than hồng... Tiếc là không thể trở lại miền Trung thì khó được thưởng thức món cá nướng này vì nó ít khi có ở chợ Sài Gòn... Nhưng có những thứ cả khi trở lại quê, người ta cũng quay quắt vì nó đã không còn nữa. Như cái thư viện với cô thủ thư nho nhỏ đã dời đi chỗ khác, hình như ở một góc phố gần bưu điện hoặc cái quán cóc “ông già hở lợi” cũng đẹp đi mất tiêu. Cái nhà lầu đã mở tiệm vàng sáng chói, bảng hiệu nhiều màu, người mua bán tấp nập không còn những người khách xích lô, thợ mộc xúm xít uống cà phê rẻ... Tôi đi ngơ ngẩn ở đoạn cua mà cứ bứt rứt như mất một cái gì không rõ…
XUÂN TIẾN
Số 1- 99 / Ngày 3-1-1999 / TUỔI TRẺ CHỦ NHẬT
Gửi từ Xiaomi Redmi Note 7 bằng vozFApp