Tôi đã dừng bút hơn hai tháng, không viết tiếp được một chữ nào, mặc dù trong đầu có hàng trăm câu chuyện chờ được kể, đa phần vẫn là trải nghiệm của bản thân và người quen, bạn bè trong hơn 30 năm đã qua trong cuộc đời.
Lí do về sự mất hứng đột ngột của tôi lại vô cùng đơn giản: tôi chưa tìm được một cái tên thích hợp cho những câu chuyện của mình. Một cái tên thật 'kêu' hay thật rùng rợn, thậm chí phải làm cho người ta sợ ngay từ lần đầu va phải? Nhưng bạn biết đấy, tiêu đề quan trọng nhưng câu chuyện lại đâu chỉ có như thế, với hơn 7 năm kinh nghiệm trong nghề viết báo, tôi thừa hiểu tính hai mặt của việc 'giật tít'.
Ngày qua ngày, tôi càng sốt ruột vì không tìm được cái tên thích hợp, có lúc tính đặt đại một cái tên đại loại như: truyện kinh dị dân gian, Miền Nam - những truyện ma tổng hợp hay, chuyện quỷ dị có thật,... Nhưng cái tính cứng đầu không cho tôi làm điều đó, đành phải chờ đợi một sự hữu duyên.
Rồi chiều nọ, tôi vô tình xem một trận thi đấu LOL trên Youtube, trong lúc hai bên đang giao tranh kịch liệt, người bình luận nhắc đến chiêu cuối có tên Giữa Hai Thế Giới. Thế là như một sự hữu duyên, tôi quyết định học theo cái tên vừa đơn giản vừa gợi mở đó, đặt tựa đề cho series truyện mà tôi sẽ viết ra đây.
Giữa Hai Thế Giới là series những câu chuyện được tôi ghi chép lại trong hơn 20 năm, từ trải nghiệm hạn hẹp của bản thân và lời kể của anh chị em, cô bác trong dòng họ. Quả thật cho tới tận bây giờ, tôi vẫn thích cái khung cảnh trời vừa sập tối, nhà tôi đốt đèn dầu, châm trà đón một vài người bà con ghé lại uống trà, nói chuyện trên trời dưới đất, trong đó không ít lần là kể chuyện ma. Trong phòng, trên cái giường tre cũ kĩ, tôi trùm mền kín mít, nằm im thở khẽ, nghe thật kĩ từng câu chuyện rồi tưởng tượng, đến nỗi mỗi lần mắc tiểu ban đêm, tôi phải nhờ mẹ đưa đi xả lũ.
Nhưng tôi cam đoan là, có những chuyện mình chỉ sợ ngay trong đêm đó, rồi mấy ngày sau quên mất, nghe từ tai bên trái, bay sang tai bên phải rồi tọt ra ngoài mất dạng, không một chút luyến lưu. Còn những chuyện khác, sau mười năm hơn, khi nhắc lại tên nhân vật chính, cơn nổi da gà cũng tự tìm đến. Nỗi sợ đó ăn sâu vào tiềm thức, chỉ cần một chút kích động nó sẽ bộc phát tức thì.
Đơn cử là câu chuyện về chị em họ nhà con bé Hồng, lớn hơn tôi một tuổi, nhưng đến giờ, mộ của nó đã trải qua 20 năm nằm yên dưới rặng cây bạch đàn, chỉ cách nhà tôi chưa đến 500m...
Lí do về sự mất hứng đột ngột của tôi lại vô cùng đơn giản: tôi chưa tìm được một cái tên thích hợp cho những câu chuyện của mình. Một cái tên thật 'kêu' hay thật rùng rợn, thậm chí phải làm cho người ta sợ ngay từ lần đầu va phải? Nhưng bạn biết đấy, tiêu đề quan trọng nhưng câu chuyện lại đâu chỉ có như thế, với hơn 7 năm kinh nghiệm trong nghề viết báo, tôi thừa hiểu tính hai mặt của việc 'giật tít'.
Ngày qua ngày, tôi càng sốt ruột vì không tìm được cái tên thích hợp, có lúc tính đặt đại một cái tên đại loại như: truyện kinh dị dân gian, Miền Nam - những truyện ma tổng hợp hay, chuyện quỷ dị có thật,... Nhưng cái tính cứng đầu không cho tôi làm điều đó, đành phải chờ đợi một sự hữu duyên.
Rồi chiều nọ, tôi vô tình xem một trận thi đấu LOL trên Youtube, trong lúc hai bên đang giao tranh kịch liệt, người bình luận nhắc đến chiêu cuối có tên Giữa Hai Thế Giới. Thế là như một sự hữu duyên, tôi quyết định học theo cái tên vừa đơn giản vừa gợi mở đó, đặt tựa đề cho series truyện mà tôi sẽ viết ra đây.
Giữa Hai Thế Giới là series những câu chuyện được tôi ghi chép lại trong hơn 20 năm, từ trải nghiệm hạn hẹp của bản thân và lời kể của anh chị em, cô bác trong dòng họ. Quả thật cho tới tận bây giờ, tôi vẫn thích cái khung cảnh trời vừa sập tối, nhà tôi đốt đèn dầu, châm trà đón một vài người bà con ghé lại uống trà, nói chuyện trên trời dưới đất, trong đó không ít lần là kể chuyện ma. Trong phòng, trên cái giường tre cũ kĩ, tôi trùm mền kín mít, nằm im thở khẽ, nghe thật kĩ từng câu chuyện rồi tưởng tượng, đến nỗi mỗi lần mắc tiểu ban đêm, tôi phải nhờ mẹ đưa đi xả lũ.
Nhưng tôi cam đoan là, có những chuyện mình chỉ sợ ngay trong đêm đó, rồi mấy ngày sau quên mất, nghe từ tai bên trái, bay sang tai bên phải rồi tọt ra ngoài mất dạng, không một chút luyến lưu. Còn những chuyện khác, sau mười năm hơn, khi nhắc lại tên nhân vật chính, cơn nổi da gà cũng tự tìm đến. Nỗi sợ đó ăn sâu vào tiềm thức, chỉ cần một chút kích động nó sẽ bộc phát tức thì.
Đơn cử là câu chuyện về chị em họ nhà con bé Hồng, lớn hơn tôi một tuổi, nhưng đến giờ, mộ của nó đã trải qua 20 năm nằm yên dưới rặng cây bạch đàn, chỉ cách nhà tôi chưa đến 500m...
Last edited: