suzy4ever
Senior Member
Sẵn hôm nay xem bộ phim cũ đó là Split(2016). Xin nói thử về một khái niệm khá mơ hồ đó là "nhân cách khác" trong con người chúng ta.
Trong phim thì nó đã được cường điệu lên rất nhiều. Bộ phim nói về một nhân vật vì trải qua những chuyện tồi tệ mà đã tự mình tạo ra 24 nhân cách ( hội chứng DID aka rối loạn đa nhân cách) trong một con người. Có thể nói hầu như tất cả các nhân cách được tạo ra đều có chung mục đích là bảo vệ Kevin ( nhân cách gốc - một người được cho là yếu đuối, có những ký ức cực kỳ tồi tệ và luôn muốn tự sát )
Bỏ qua sự cường điệu trong phim, thì đây đc xem là 1 căn bệnh có thật và dù có thật nhưng chúng ta ít gặp và không có cơ hội được quan sát nó trong thực tế nên ta sẽ không bàn về nó.
Mình muốn nói về việc tồn tại của một con người khác trong con người của mỗi chúng ta.
Theo mình thấy thì khái niệm này có vẻ đã được đề cập từ rất lâu và có mặt trong khắp mọi nơi.
Nếu bạn yêu ai đó, nếu người đó có khóc to giữa đường khi buồn, có lắp bắp khi nói trước đám đông, có mặc một chiếc áo hơi kỳ cục ra phố, hát cho bạn nghe nơi công cộng, gặp thất bại, mắc phải sai lầm trong cuộc sống hoặc nổi nóng vì stress, đôi khi cư xử trẻ con, thì bạn có cảm thấy xấu hổ vì họ hay trách móc họ không?
Không. Bạn sẽ khóc, cười cùng người ấy. Bạn sẽ muốn cho họ những điều tốt hơn, muốn họ đạt được những ước muốn và mục tiêu. Kiên nhẫn khi họ mắc sai lầm và hướng dẫn họ trở thành 1 con người hoàn hảo hơn, chỉ cho họ điều đúng đắn. Dám nói với họ những điều mà họ không nhìn thấy được, điều mà họ chưa hoàn hảo. Tất cả đều là vì họ, giống như cha mẹ với con cái vậy.
Tuy nhiên thì tình yêu giữa hai người sẽ luôn có sự ích kỷ và đề phòng. Nên không bao giờ như tình yêu của cha mẹ.
Vậy nếu như trong chúng ta có một nhân cách khác yêu thương chúng ta như vậy? Sẽ không có sự ích kỷ.
Bản thân tôi cũng có một con người như thế trong mình. Và tôi nghĩ không phải tự nhiên nó sinh ra mà phải đạt được.
Hơi dài dòng nhưng nếu ai hiểu thì cũng đủ để hiểu mình đang nói gì.
Bỏ qua sự cường điệu trong phim, thì đây đc xem là 1 căn bệnh có thật và dù có thật nhưng chúng ta ít gặp và không có cơ hội được quan sát nó trong thực tế nên ta sẽ không bàn về nó.
Mình muốn nói về việc tồn tại của một con người khác trong con người của mỗi chúng ta.
Theo mình thấy thì khái niệm này có vẻ đã được đề cập từ rất lâu và có mặt trong khắp mọi nơi.
- Trong phật giáo có một khái niệm nói về "người quan sát". Đó là người luôn quan sát cái tôi, cái suy nghĩ của chính chúng ta mà không phán xét. Là thứ giúp chúng ta buông bỏ và tha thứ.
- Người ta thường nói rằng trong mỗi người đàn ông là đều có một đứa trẻ và khát khao được sống như những đứa trẻ. Điều này đúng. Đàn ông già trẻ, giàu nghèo đều có món "đồ chơi" của họ. Có những ông 3-40 chục vẫn thích chơi đồ chơi đó thôi. Đã gặp những người tài giỏi, kiếm tiền nhiều vẫn thường cứ tào lao và nhảm nhí theo cái cách họ muốn.
- Người ta hay nói rằng cần phải biết yêu bản thân trước khi biết yêu một người khác. Là tự ta yêu ta?
- Có rất nhiều ca sĩ, nhạc sĩ có cho mình một nhân cách khác. Có thể thấy qua những sáng tác của họ. Bởi vì nghệ sĩ là những người có tâm hồn nhạy cảm ( nhiều lắm, nếu để ý thì bạn sẽ thấy ) bài hát có thể là diss ai đó or thể hiện sự nuối tiếc, nỗi buồn vô cùng, hay niềm vui... về một con người trừu tượng trông không hề giống họ. Nhưng lời ca thì sâu sắc đủ để chạm vào tâm hồn người nghe chứ không hề qua loa sáo rỗng. Sao có thể?
Nếu bạn yêu ai đó, nếu người đó có khóc to giữa đường khi buồn, có lắp bắp khi nói trước đám đông, có mặc một chiếc áo hơi kỳ cục ra phố, hát cho bạn nghe nơi công cộng, gặp thất bại, mắc phải sai lầm trong cuộc sống hoặc nổi nóng vì stress, đôi khi cư xử trẻ con, thì bạn có cảm thấy xấu hổ vì họ hay trách móc họ không?
Không. Bạn sẽ khóc, cười cùng người ấy. Bạn sẽ muốn cho họ những điều tốt hơn, muốn họ đạt được những ước muốn và mục tiêu. Kiên nhẫn khi họ mắc sai lầm và hướng dẫn họ trở thành 1 con người hoàn hảo hơn, chỉ cho họ điều đúng đắn. Dám nói với họ những điều mà họ không nhìn thấy được, điều mà họ chưa hoàn hảo. Tất cả đều là vì họ, giống như cha mẹ với con cái vậy.
Tuy nhiên thì tình yêu giữa hai người sẽ luôn có sự ích kỷ và đề phòng. Nên không bao giờ như tình yêu của cha mẹ.
Vậy nếu như trong chúng ta có một nhân cách khác yêu thương chúng ta như vậy? Sẽ không có sự ích kỷ.
Bản thân tôi cũng có một con người như thế trong mình. Và tôi nghĩ không phải tự nhiên nó sinh ra mà phải đạt được.
Hơi dài dòng nhưng nếu ai hiểu thì cũng đủ để hiểu mình đang nói gì.