Lý_Thị_Năm
Senior Member
May là bọn Malaysia nó đuổi, chứ không lại bị lũng đoạn như bọn Thái và Philippines, ngàn năm cũng không ngóc đầu lên nổi.Thằng Malaysia củng k ngờ đc
năm đó Malay đuổi Singapore ra khỏi liên bang malaysia
Lý Quang Dịêu còn lên TV khóc vì bị đuổi
vậy mà giờ....
Chính Quyền trung ương Malaysia năm đó lo ngại sự lớn mạnh của PAP, sợ sao này PAP lên cầm quyền luôn Malaysia, thế là Malaysia đuổi PAP ( singapore ) ra khỏi nhà nc liên bang malaysia
Thằng Malaysia hiện nay vẫn thi hành chính sách phân biệt chủng tộc, ko cho ng gốc Ấn và gốc Hoa nắm giữ vị trí cao cã hội
Ông Diệu này giỏi, nhưng rất láo. Chẳng qua tụi này nằm ở vị trí đắc địa, nhà nước quy hoạch phóng đường qua đất nên giàu lên nhanh chóng thành ra hỗn. Đất đai, nhân lực, thậm chí không bằng cái Thanh-Nghệ thui mà lên giọng bố đời. Lịch sử rồi sẽ trả lại hết, đâu rồi sẽ vào đó thôi.
Tôi trích nguyên văn trong hồi ký của Diệu về Việt Nam
"THỦ TƯỚNG PHẠM VĂN ĐỒNG ĐẾN SINGAPORE 1978
(Trích từ hồi ký của Lý Quang Diệu)
*
"Phạm Văn Đồng đến Singapore vào ngày 16/10/1978. Tôi cảm thấy ông kiêu ngạo và khó ưa. Người Việt Nam là những nhà đạo diễn sân khấu xuất sắc. Đầu tiên là Phan Hiền đến phô diễn một khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Việt Nam cộng sản. Giờ đây Phạm Văn Đồng, một ông già 72 tuổi, cho thấy ông cứng rắn như đinh."
"Ông Đồng tuyên bố Việt Nam là một nước XHCN và ông là một người cộng sản. Học thuyết của ông là chủ nghĩa Mác–Lênin. Ông đến Singapore để nói chuyện với tư cách Thủ tướng nước CHXHCNVN. Việt Nam phải đóng góp vào sự nghiệp cách mạng và hòa bình của Đông Nam Á và thế giới."
"Sau đó ông (Phạm Văn Đồng) quay sang các quan hệ kinh tế với một đề nghị gây bất ngờ là Singapore có thể đóng góp vào việc tái xây dựng Việt Nam. Tôi phản đối một cách lịch sự rằng chúng tôi phải có được sự đáp trả cho hàng hóa và dịch vụ của mình, ông nói thẳng thừng rằng nền kinh tế Việt Nam không phát triển và các khả năng thương mại bị giới hạn. Đêm đó trong khi tôi đi bộ với ông (PVĐ) đến tiệc chiêu đãi, ông (PVĐ) lại nói một lần nữa rằng Việt Nam không thể trao đổi mậu dịch nhưng cần giúp đỡ; Singapore đã thu lợi từ chiến tranh Việt Nam, bán vật liệu chiến tranh cho người Mỹ, do đó trách nhiệm của chúng tôi là phải giúp đỡ họ.
Tôi lặng người bởi thái độ ngạo mạn và hung hăng này.
Khi chúng tôi trên xe chạy dọc khu cảng vào ngày hôm sau, ông (PVĐ) thấy nhiều tàu bỏ neo. Một lần nữa ông buộc tội chúng tôi đã thu lợi vô cùng lớn từ chiến tranh Việt Nam và phát triển Singapore trên sự mất mát của họ vì thế trách nhiệm của chúng tôi là giúp đỡ họ. Tôi hoài nghi. Tôi không thể hiểu tại sao chúng tôi lại buộc phải giúp đỡ họ trong khi họ bị kiệt quệ bởi một cuộc chiến mà chúng tôi không gây ra và chúng tôi không hề đóng bất cứ vai trò nào trong cuộc chiến ấy. Tôi nói những nguyên liệu chiến tranh chính yếu chúng tôi cung cấp cho các lực lượng Mỹ ở Việt Nam là POL (xăng, dầu và chất bôi trơn) xuất phát từ các công ty dầu của Anh và Mỹ. Lợi nhuận cho Singapore là không đáng kể. Trông ông có vẻ ngờ vực. Tôi nói chúng tôi chuẩn bị để giao dịch kinh tế chứ không phải để viện trợ không hoàn lại. Ông không hài lòng. Chúng tôi chia tay lịch sự nhưng lạnh lùng."
Nguồn:
Bí quyết hóa rồng: Lịch sử Singapore 1965 - 2000/ From Third World to First: The Singapore Story - 1965-2000