[Sinh tồn][Drama] Độc hành – Hành trình vào cõi chết (end)

Status: chương 28 - HỒI KẾT (END)
__________________________
photo-1-15924740755191326645855.jpg
photo-17-1592474073939276482140.jpg
Hình minh họa (nguồn internet)

***
Giới thiệu nội dung

Dù là queener hay lesor, thì cũng có lúc chúng ta mệt mỏi chán nản cái thế giới tàn nhẫn đầy áp lực này. Mỗi lúc như thế mong bạn đừng nản lỏng, mà hãy thử chìm vào thế giới của Độc Hành. Ở đây bạn có thể tìm thấy một thế giới mới cho mình, không luật lệ, không rào cản, chỉ có tự do. Bạn sẽ được hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ, những con suối mát lành, những cánh đồng bát ngát và một khu rừng tối tăm đầy bí ẩn. Và hơn hết, biết đâu đó ở nơi này, bạn tìm lại được bản ngã của mình.
“Tôi khao khát tự do, cho đến khi không còn gì khác ngoài nó.”

Độc hành là câu chuyện kể về hành trình tìm lại gia đình của một thanh niên hai mươi lăm tuổi ở một thế giới đầy nghiệt ngã. Chỉ sau một đêm như bao đêm bình thường khác, nhân vật chính tỉnh dậy và phát hiện ra rằng thành phố mà mình đang sống gần như đã sụp đổ, nhà cửa tan hoang, loài người biến mất, để lại cậu trơ trọi một mình với hàng ngàn câu hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người đã đi đâu? Tại sao mình bị bỏ lại?... :too_sad:

Vừa phải học cách sinh tồn trong một thế giới mới, nửa thân quen nửa lạ lẫm đầy bí ẩn, vừa phải cố gắng tìm kiếm những người thân và giải đáp câu hỏi lớn nhất: Sự thật đằng sau tất cả là gì? Nhân vật chính sẽ phải xoay xở như thế nào?:confident: Cùng theo dõi nhé

*
Tuy truyện đã kết thúc, nhưng mình vẫn trong quá trình chỉnh sửa để cho ra phiên bản hoàn thiện nhất (hiện tại thấy hơi dài dòng), nên mong mọi người góp ý nhé.
ĐỘC HÀNH

Chương 1a - THỨC TỈNH
Chương 1b
---
Chương 2a - THỰC TẠI * Phụ lục 1 - Thông tin địa lý
Chương 2b
Chương 2c
Chương 2d
---
Chương 3a - DẠ KHÚC * Phụ lục 2 - Thông tin địa lý (thành phố Biên Hòa)
Chương 3b
Chương 3c
Chương 3d
---
Chương 4a - ĐỘNG QUỶ
Chương 4b
---
Chương 5a - LẶNG LẼ
Chương 5b
Chương 5c
---
Chương 6a - ĐỘC HÀNH
Chương 6b
Chương 6c
---
Chương 7a - CUỘC SỐNG
Chương 7b
---
Chương 8a - TỬ THẦN
Chương 8b
Chương 8c
---
Chương 9a - NGHĨA ĐỊA
Chương 9b
---
Chương 10a - TƯƠNG LAI
Chương 10b
---
Chương 11a - SINH MỆNH
Chương 11b
---
Chương 12a - NHIÊN LIỆU
Chương 12b
---
Chương 13a - NHẬT KÝ
Chương 13b
---
Chương 14a - HOA TRẮNG * Phụ lục
Chương 14b
---
Chương 15a - BÃO SÉT
Chương 15b
---
Chương 16a - BIỂN LỬA
Chương 16b
---
Chương 17a - CON MỒI
Chương 17b
Chương 17c * Bản đồ chương 17
---
Chương 18a - MA LỰC
Chương 18b
Chương 18c
---
Chương 19a - TÒA THÁP * Phụ lục
Chương 19b
---
Chương 20a - GIÁ RÉT * Phụ lục
Chương 20b
---
Chương 21a - LỘ DIỆN
Chương 21b
---
Chương 22a - LIMBO
Chương 22b
---
Chương 23a - TRỞ VỀ
Chương 23b
---
Chương 24a - ĐÔI MẮT
Chương 24b
---
Chương 25a - CÔ GÁI
Chương 25b
Chương 25c
---
Chương 26a - NHIỆM VỤ
Chương 26b
---
Chương 27a - NHÂN LOẠI
Chương 27b
Chương 27c
Chương 27d
---
Chương 28 - HỒI KẾT
 
Last edited:
Còn tôi nghĩ nó sẽ thay đổi nhanh chóng mặt thôi. Như những năm 2000, lúc đó ai có tiền mới sắm được chiếc điện thoại có GPRS, chưa ai dám nghĩ người ta có thể nhét cái máy tính siêu mạnh vào được một thiết bị bằng bàn tay. Thế mà giờ đây smart phone đã phổ cập đến tận từng nhà
1wi66Fj.gif
Hiện giờ hạn chế về công nghệ còn quá nhiều thím à, cái faceid có thể tạm thay thế bằng cảm biến vân tay dưới màn hình, nhưng camera và các cảm biến khác thì vẫn chưa thể thay thế được. Nhìn mấy cái máy củ chuối đặt camera dưới màn hình là biết, thằng google vẽ ra cái kính thông minh gì đó cũng chết sặc gạch. Apple thì sẽ hút máu fan bằng những thiết kế cũ tầm chục năm nữa
 
Chương 11b


Mặc dù đêm đó bầu trời nhiều mây nhưng tôi vẫn chọn ngủ cạnh đống lửa vì dự cảm trời sẽ không mưa, cũng là để trông coi mớ thịt đang hun trên bếp. Rút kinh nghiệm đêm trước, lần này mỗi lần đi đâu tôi đều mang theo một cây đuốc nhỏ. Nó được thiết kế đơn giản, là một khúc cây có đường kính chừng nửa gang tay, được khoét một miệng lỗ trên đỉnh để nhét đầy bọc ni lông - vốn là thứ thừa mứa và dễ kiếm nhất ở đây. Miệng đuốc tuy không quá lớn, nhưng lại chứa được nhiều nhựa hơn tưởng tượng của tôi, bởi lẽ những chiếc bọc khi bị đốt nóng đều teo nhỏ lại cả chục lần kích thước ban đầu. Điểm yếu khá lớn của nó là tôi luôn phải giữ cây đuốc thẳng đúng, nếu không chất cháy sẽ văng hết ra ngoài.


Để chắc ăn hơn, tôi còn đốt thêm ba đống lửa nhỏ khác ở xung quanh như một hàng rào bảo vệ. Vùng sáng càng rộng, tôi càng an toàn. Để tránh cảnh phơi sương phơi gió ngoài trời, tôi đã dựng tạm một túp lều chữ A nhỏ bằng những tấm bạt nhựa chấp vá và lá cây thu nhặt được. Dưới đất thì tôi đặt hẳn một chiếc ghế gỗ để làm chỗ ngủ cho an toàn.


Tôi xếp thêm củi vào các đống lửa rồi chui vào lều, lòng thầm cầu nguyện cho đêm nay mưa đừng rơi. Đây đã là đêm thứ ba tôi ngủ ngoài trời, tiếng vo ve của đám ruồi muỗi cũng không còn là vấn đề quá lớn, tôi đã bắt đầu quen với giấc ngủ núi rừng. Nhưng vẫn còn thứ khiến tôi lo ngại: những giấc mộng kỳ lạ, liệu chúng có lại đến?


Ngay khi vừa nhắm mắt, hình ảnh của cô gái trong giấc mơ đêm qua lại hiện lên, và cứ lởn vởn mãi trong tâm trí chẳng chịu rời đi. Tuy viễn cảnh mộng mị đó đã mờ nhạt phần nào, nhưng tôi vẫn có thể hình dung lại khuôn mặt của cô ta một cách rõ ràng nhất. Đó hoàn toàn là một người xa lạ, nhưng lại khiến tôi có cảm giác quen thuộc, như thể đã từng gặp đâu đó trước đây rồi. Đáng tiếc thay, dù có cố gắng đến mấy tôi cũng không tài nào nhớ ra được.


"Cú cú!" - tiếng chim săn đêm lại vọng lên như báo hiệu đã đến giờ tôi phải nhường khu rừng lại cho nó.


Đêm nay nực hơn đêm trước, bầu khí nóng khiến tôi trằn trọc mãi không ngủ được, đầu óc lởn vởn mãi những câu hỏi không lời đáp. Càng nhận ra nhiều sự thật, hy vọng lại càng vơi đi. Có những lúc tôi phải tự phân tán suy nghĩ của bản thân để xua đi cảm giác chơi vơi vì phải một thân một mình cô độc đối mặt với thế giới nghiệt ngã này. Những ý tưởng tiêu cực vẫn lẩn khuất đâu đó rồi thỉnh thoảng lại nhảy ra ám ảnh cái tâm trí đầy mệt mỏi: "Nếu như tất cả mọi người đều đã chết, thì tôi tiếp tục để làm gì?" Rồi tôi lại tự phản biện "sống phải thấy người, chết phải thấy xác", vì chưa thấy cái xác nào, tôi sẽ vẫn tiếp tục.

"Cú cú", tiếng con chim gọi hồn lại kêu vang. Còn tôi thì lờ mờ chìm dần vào giấc ngủ.

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, và tôi đã ngủ hay chưa, nhưng giờ đây tôi lại thấy mình đang đứng ở ngưỡng cửa một ngôi nhà nhỏ, trên lưng là một chiếc ba lô chắc nịch. Xa xa ở phía dưới bếp là một cô gái xinh đẹp quen thuộc đang đùa giỡn cùng một đứa bé lém lỉnh.


"Ba về rồi kìa." - Bạn gái, giờ đã là vợ tôi nói với đứa trẻ một cách đầy hào hứng khi nhận ra tôi, kèm theo sau là một nụ cười dịu dàng khiến con tim tôi lạc nhịp.

Đứa trẻ reo lên "ba ba" rồi chạy một mạch về phía tôi bằng những bước chân lóng ngóng.

"Ba nhớ con quá." - Tôi hỏi sau khi ôm chầm lấy đứa bé. "Ba có quà cho con trai của ba nè."

"Hạo!", vợ tôi vỗ vào mông đứa trẻ và nói, "nói cho ba nghe con có nhớ ba không nè?"

Một giọt nước lạnh rơi bộp vào mặt khiến tôi tỉnh dậy. Bằng cách nào đó mà tôi đã lăn ra khỏi lều khi trời mới tờ mờ sáng, và bị những giọt mưa đầu tiên của ngày mới đánh thức. Tôi nhanh chóng đứng dậy để kiểm tra và thu dọn những miếng thịt đang hong khô trên vỉ nướng, chúng vẫn an toàn và đang khô đi đúng tiến độ. Giọt nước rơi vừa rồi thực ra chỉ là những giọt sương đêm đọng lại trên rặng liễu, rồi bị một cơn gió nhẹ xua rơi lả tả xuống mặt đất.


Một giấc mơ thật đẹp, vậy mà tôi luôn tỉnh dậy vào những lúc quan trọng nhất.

Hạo, cái tên mà tôi luôn muốn đặt cho đứa trẻ của mình, nếu nó là một bé trai. Tôi luôn muốn con trai mình có một cái tên ngắn gọn, không màu mè hoa mỹ, cũng không nặng ẩn ý, để đứa trẻ không phải bận tâm về những kỳ vọng mà cha mẹ gửi gắm trong cái tên của mình. Hạo, tôi không biết thực sự nó có nghĩa gì không, nhưng người ta sẽ chú ý đến âm tiết của nó hơn là ngữ nghĩa. Sẽ chỉ có hai chữ, họ và tên, không tên đệm, ngắn gọn và đơn giản nhất có thể. Nhưng giờ đây, mong muốn nhỏ nhoi này đó có thể mãi mãi chỉ là một mộng tưởng hão huyền.


Thịt nai đã gần khô hoàn toàn, tôi lấy vài miếng ăn chung với khoai nướng, phần còn lại thì cất vào những bịch ny lông đã rửa sạch và nhét vào ba lô. Những miếng thịt mỏng đã khô hoàn toàn, nhưng miếng lớn và dày hơn vẫn còn chút ẩm, nhưng tôi không cần hong dưới lửa nửa, chỉ cần thêm một ngày nắng ráo là chúng sẽ hoàn hảo.​
 
Tới giờ mới có hai nhân vật nữ xuất hiện thoáng qua, vậy cái ảnh minh họa ở trang đầu là minh họa cho em nào thế tác giả
 
Tới giờ mới có hai nhân vật nữ xuất hiện thoáng qua, vậy cái ảnh minh họa ở trang đầu là minh họa cho em nào thế tác giả
Chừng nào xuất hiện là thím sẽ biết ngay thôi, cũng có chút liên quan đến những nhân vật đã biết đấy.
 
Mới tới chương 11 thôi à, thấy nhân vật cô bạn gái khá thú vị đấy, hy vọng sau này thớt phát triển được nhân vật này
 
Mới tới chương 11 thôi à, thấy nhân vật cô bạn gái khá thú vị đấy, hy vọng sau này thớt phát triển được nhân vật này
Mong mọi người tiếp tục theo dõi đến cuối để mở khoá được hết các nhân vật :adore:
 
Đá lên cái, mình khá thích những đoạn miêu tả kỹ năng sinh tồn của thớt. Không biết thực tế ra sao, có áp dụng được không, nhưng qua lời dẫn truyện thì thấy nó rất thật
 
Chương 12a - NHIÊN LIỆU


Như kế hoạch, sau khi sắp gọn đồ đạc vào trong nhà thờ, chất những vật dụng cần thiết lên xe đẩy rồi lên đường, với mục tiêu tối thiểu là tìm được chút chất đốt. Đoạn đường tôi chọn là dọc theo đường Phạm Văn Thuận, hướng về phía quảng trường trung tâm.


Quang cảnh dọc đường đi cũng không quá khác biệt xung quanh, cây cối to cao nhưng không quá nhiều, mặt đất và các ngôi nhà đa phần bị phủ bởi cỏ nhỏ và một số loại dây leo. Cỏ tuy nhiều nhưng cũng không lấn át hoàn toàn những loại khác, các loại hoa vừa lạ vừa quen vẫn đua nhau khoe sắc.


Đi được một đoạn khá xa là tôi đến được một con suối nhỏ cắt ngang mạch đường chính. Ở đây tôi có thể lấp đầy nước những chiếc bình rỗng mang theo. Ở đây có những bụi tre rất lớn mọc hai bên bờ, chúng xanh ngắt và cao vút, vươn cao tỏa bóng hết cả con suối lẫn cây cầu nhỏ. Những chiếc lá tre nắm tay nhau nhảy múa mỗi khi trời đổ gió, để rồi cùng nhau nổi lên khúc nhạc của lá rừng, mê hồn những lữ khách vô tình ghé thăm. Tôi đã đứng ở đó rất lâu chỉ để nghe tiếng lá lao xao trong gió, như lời ru trong trẻo của người mẹ vỗ về đứa con bé bỏng chìm dần vào giấc ngủ.


Chắc hẳn những câu chuyện dọa dẫm trẻ con rằng ma nữ thường đưa võng ru con trong những bụi tre xuất phát từ những âm thanh này. Vì thỉnh thoảng chèn giữa âm vang xào xạc của lá là tiếng kẽo kẹt của những thân tre bị cạ vào nhau, nghe giống hệt tiếng đưa võng.


Nước ở đây cũng vẫn lạnh ngắt, hệt như ở hai con suối trước. Dòng nước ở đây khá cạn, lực chảy yếu, chứng tỏ vị trí này đang thuộc khu vực thượng lưu, nơi lượng nước tụ về chưa quá nhiều. Nếu tận dụng điều này, tôi có thể lần theo dòng chảy tìm về đầu nguồn của con suối để kiểm tra thực hư nguồn gốc gây nên dòng chảy lạnh. Nhưng cuối cùng tôi lại không làm, vì có cảm giác rằng sẽ không tìm thấy gì ở đó cả.


Bỏ khá nhiều công sức lục lọi các ngôi nhà, cuối cùng tôi cũng tìm được một thanh mã tấu hữu dụng. Tuy nó đã bị han rỉ nhưng sau khi được vệ sinh sạch sẽ bằng nước và đá mài thì trông vẫn còn sáng bóng, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều cây rựa tôi đang mang. Phần lưỡi và cán dao đều được gia công từ một thanh sắt nguyên khối, không hề có dấu vết của đường hàn, lại có một độ nặng rất hoàn hảo, vậy nên chẳng có lý do nào để tôi phải sử dụng chiếc rựa cũ kỹ lúc nào cũng lo bung cán kia cả.



Tôi chú ý đến những chiếc xe máy hư hỏng đổ ngã chỏng chơ trong các ngôi nhà, và nảy ra một suy nghĩ sẽ cố tìm một chiếc xe đạp với hy vọng rằng loại động cơ chạy cơm vẫn còn có thể hoạt động được. Nhưng tôi đã lầm. Ngay cả khi đến được một cửa hàng bán xe đạp chuyên nghiệp, tôi cũng không thể tìm ra được chiếc xe nào vận hành nên hồn. Những khung xe han rỉ, các trục quay và dây xích bị phong hóa cứng ngắc khiến việc chuyển động là vô cùng khó khăn. Nhưng đó chưa phải điều tệ nhất, bởi tôi có thể khắc phục bằng cách tìm dầu nhớt để bôi trơn các khớp chuyển động. Thứ khó nhằn nhất là việc nạp hơi cho những bánh xe xẹp lép, hoàn toàn bất khả thi. Tôi đã thử đủ cách, đến cả việc nhét mỏ vào thổi cũng đã làm, nhưng vô ích, không có một cách nào thực sự hiểu quả để nhồi hơi cho các bánh xe.



Bánh xe không hơi khiến việc di chuyển tốn nhiều sức lực hơn bình thường rất nhiều, đặc biệt khi mặt đường bị phủ một lớp đất mềm nhão sau trận mưa. Hai bánh xe như bị dính chặt xuống lớp đất mềm, rất mất sức để di chuyển và điều khiển, đặc biệt khi phải kéo theo một đống hàng hóa. Đó là lúc tôi nhận ra đạp xe còn cực hơn cuốc bộ. Thế nên tôi đã sớm bỏ chiếc xe đạp của nợ đó lại trên đường, và tiếp tục cuộc hành trình.


Trên đường đi tôi có ghé vào hai trạm xăng. Trạm đầu tiên rất gần chỗ tôi đóng trại, có hiện trạng khá giống với trạm ở Amata nhưng nhỏ hơn, nó nằm lọt thỏm vào trong, cách xa mặt đường và khuất sau hai căn biệt thự lớn ở hai bên, nếu không chủ ý tìm chắc hẳn rất khó để trông thấy. Tôi đã tìm thấy vị trí của hầm xăng chôn ngầm dưới mặt đất, nhưng cũng bất lực vì không thể làm gì hơn.


Trạm thứ thì hoang tàn hơn rất nhiều, có thể do đất bị xói mòn mà hầm xăng đã bị trồi lên mặt đất chừng nửa gang tay. Có một kẽ nứt ở ngay mép hầm bằng kim loại, đủ lớn để có thể nhìn vào bên trong và nhận ra rằng xăng đã cạn không còn một giọt. Có một vấn đề rất nan giải là nếu hầm đủ kiên cố để bảo quan nhiên liệu bên trong thì lại không có cách nào để lấy nó ra ngoài, còn nếu bình xăng hở thì nhiên liệu đã bay hơi từ đời nào rồi.​
 
Last edited:
Thế giới đã hoang tàn từ lâu nhưng khá lạ là ban ngày nhân vật chính gần như không gặp các loài động vật ( ngoại trừ lũ cá), chúng chỉ hoạt động khi đêm về? ban ngày không đi kiếm ăn sao?
Khúc lotte mart có điểm vô lý là hàng trăm con mèo trốn núp trên lầu 2 nhưng không đổ ra chung quanh kiếm ăn? chúng sợ điều gì? Tại sao không có chuột bọ khắp nơi? tại sao có hàng trăm con mèo nhưng không có tiếng chó sủa nào?
Khúc ở nhà thờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao nhân vật chính không kê bàn ghế làm chướng ngại vật và ngủ bên trong mà lại chọn đốt lửa và ngủ bên ngoài sân? quá nguy hiểm! tác giả cho là anh ta muốn quan sát mọi vật theo góc nhìn 360 độ nhưng liệu có làm được điều này khi anh ta đã ngủ? hơn nữa đốt lửa sẽ thu hút con người và các loài động vật cấp cao khác tượng tự nếu có, điều này càng nguy hiểm hơn so với các loài động vật.
Nhân vật chính mộng mỵ, tự sự, hồi tưởng... quá nhiều làm đứt mạch cảm xúc người đọc trong khi các yếu tố sinh tồn, phiêu lưu, hành động còn cần được làm gay cấn thêm. Việc tác giả đem 1 con nai to bự khổng lồ ném vào mặt nhân vật chính liệu có quá gượng ép? Thà cho anh ta ăn 1 con chuột còn hợp lý hơn.
Và cuối cùng là tác giả cho biết truyện đã đi được 1/2 quãng đường tức là sẽ kết thúc vào chương thứ 20-25, tuy nhiên theo diễn biến và nội dung thì truyện này còn tiềm năng viết được rất dài, ít nhất khoảng 100 chương.
 
Thế giới đã hoang tàn từ lâu nhưng khá lạ là ban ngày nhân vật chính gần như không gặp các loài động vật ( ngoại trừ lũ cá), chúng chỉ hoạt động khi đêm về? ban ngày không đi kiếm ăn sao?
Khúc lotte mart có điểm vô lý là hàng trăm con mèo trốn núp trên lầu 2 nhưng không đổ ra chung quanh kiếm ăn? chúng sợ điều gì? Tại sao không có chuột bọ khắp nơi? tại sao có hàng trăm con mèo nhưng không có tiếng chó sủa nào?
Khúc ở nhà thờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao nhân vật chính không kê bàn ghế làm chướng ngại vật và ngủ bên trong mà lại chọn đốt lửa và ngủ bên ngoài sân? quá nguy hiểm! tác giả cho là anh ta muốn quan sát mọi vật theo góc nhìn 360 độ nhưng liệu có làm được điều này khi anh ta đã ngủ? hơn nữa đốt lửa sẽ thu hút con người và các loài động vật cấp cao khác tượng tự nếu có, điều này càng nguy hiểm hơn so với các loài động vật.
Nhân vật chính mộng mỵ, tự sự, hồi tưởng... quá nhiều làm đứt mạch cảm xúc người đọc trong khi các yếu tố sinh tồn, phiêu lưu, hành động còn cần được làm gay cấn thêm. Việc tác giả đem 1 con nai to bự khổng lồ ném vào mặt nhân vật chính liệu có quá gượng ép? Thà cho anh ta ăn 1 con chuột còn hợp lý hơn.
Và cuối cùng là tác giả cho biết truyện đã đi được 1/2 quãng đường tức là sẽ kết thúc vào chương thứ 20-25, tuy nhiên theo diễn biến và nội dung thì truyện này còn tiềm năng viết được rất dài, ít nhất khoảng 100 chương.
Cám ơn thím vì những review hết sức chi tiết. Nhờ những nhận xét như vầy mình mới có cơ hội nhìn lại những gì mình đã viết. Phải công nhận là khi viết một tác phẩm giả tưởng như vầy mình đã để lại sai sót như thím đã nói. Do mình cũng đoán sẽ có nhiều thiếu sót nên chọn cách kể theo ngôi thứ nhất để cố gắng khắc phục (che lấp) những khuyết điểm này. Mình sẽ cố gắng khắc phục những điểm này (nếu được) trong các chương sắp tới

Về các điểm thím đã nếu, mình xin thảo luận như bên dưới:

Thế giới đã hoang tàn từ lâu nhưng khá lạ là ban ngày nhân vật chính gần như không gặp các loài động vật ( ngoại trừ lũ cá), chúng chỉ hoạt động khi đêm về? ban ngày không đi kiếm ăn sao?-> Khu rừng mình xây trên nền một thành phố nên khi vẽ ra không muốn nó giống một khu rừng rậm nguyên sơ, nên lượng thú vật cũng không dám đưa vào quá nhiều.

Đám mèo -> Cái này đúng là thiếu sót lớn khi không để bọn mèo tràn ra ngoài, mình cũng loáng thoáng nhận ra có gì đó không ổn ở cảnh này, nhưng đã quá trễ, do lúc đó đã đi tới những chương sau mất rồi. Do cách chọn ngôi kể thứ nhất, nên tạm thời mình sẽ lươn lẹo thế này nhé: do nvc là người thường với những kỹ năng sinh tồn không quá tốt, do đó anh ta không nhận ra sự hiện diện của các con mèo chạy bên ngoài, vì loài mèo vốn là loại sinh vật săn đêm và di chuyển rất cẩn thận. Nhìn chung, thế giới hiện ra trong truyện là thực tại chủ quan qua cái nhìn của nhân vật chính, nên nhiều khi nó không được thể hiện trọn vẹn (cái này cho mình tạm lươn một chút)
Cũng còn một mối nguy khác khiến lũ mèo ko dám ra ngoài mà mình chưa tiết lộ được, mà thực ra cũng chỉ là lý do phụ thôi. Cái chính vẫn do mình thiếu

Về phần ngủ trong nhà thờ -> thím nói hoàn toàn đúng, do nhân vật chính khá ngu nên mới chọn ngủ ở ngoài, cái này bởi lý do cá nhân là anh ta sợ phải ngủ trong môi trường kín thôi. Cái này là lý do cá nhân của nhân vật, chứ không thực sự là cách sinh tồn tốt

Về việc hồi tưởng quá nhiều -> Cái này thì đúng là ko cần bàn cãi nữa rồi, vì nhiều người cũng đã có ý kiến. Mình sẽ cố gắng cân bằng sao cho độc giả ko chán mà mình vẫn giữ được ý đồ gốc.

Một lần nữa cám ơn thím vì những nhận xét rất cụ thể :sweet_kiss:
 
Last edited:
Back
Top