[Sinh tồn][Drama] Độc hành – Hành trình vào cõi chết (end)

Status: chương 28 - HỒI KẾT (END)
__________________________
photo-1-15924740755191326645855.jpg
photo-17-1592474073939276482140.jpg
Hình minh họa (nguồn internet)

***
Giới thiệu nội dung

Dù là queener hay lesor, thì cũng có lúc chúng ta mệt mỏi chán nản cái thế giới tàn nhẫn đầy áp lực này. Mỗi lúc như thế mong bạn đừng nản lỏng, mà hãy thử chìm vào thế giới của Độc Hành. Ở đây bạn có thể tìm thấy một thế giới mới cho mình, không luật lệ, không rào cản, chỉ có tự do. Bạn sẽ được hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ, những con suối mát lành, những cánh đồng bát ngát và một khu rừng tối tăm đầy bí ẩn. Và hơn hết, biết đâu đó ở nơi này, bạn tìm lại được bản ngã của mình.
“Tôi khao khát tự do, cho đến khi không còn gì khác ngoài nó.”

Độc hành là câu chuyện kể về hành trình tìm lại gia đình của một thanh niên hai mươi lăm tuổi ở một thế giới đầy nghiệt ngã. Chỉ sau một đêm như bao đêm bình thường khác, nhân vật chính tỉnh dậy và phát hiện ra rằng thành phố mà mình đang sống gần như đã sụp đổ, nhà cửa tan hoang, loài người biến mất, để lại cậu trơ trọi một mình với hàng ngàn câu hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người đã đi đâu? Tại sao mình bị bỏ lại?... :too_sad:

Vừa phải học cách sinh tồn trong một thế giới mới, nửa thân quen nửa lạ lẫm đầy bí ẩn, vừa phải cố gắng tìm kiếm những người thân và giải đáp câu hỏi lớn nhất: Sự thật đằng sau tất cả là gì? Nhân vật chính sẽ phải xoay xở như thế nào?:confident: Cùng theo dõi nhé

*
Tuy truyện đã kết thúc, nhưng mình vẫn trong quá trình chỉnh sửa để cho ra phiên bản hoàn thiện nhất (hiện tại thấy hơi dài dòng), nên mong mọi người góp ý nhé.
ĐỘC HÀNH

Chương 1a - THỨC TỈNH
Chương 1b
---
Chương 2a - THỰC TẠI * Phụ lục 1 - Thông tin địa lý
Chương 2b
Chương 2c
Chương 2d
---
Chương 3a - DẠ KHÚC * Phụ lục 2 - Thông tin địa lý (thành phố Biên Hòa)
Chương 3b
Chương 3c
Chương 3d
---
Chương 4a - ĐỘNG QUỶ
Chương 4b
---
Chương 5a - LẶNG LẼ
Chương 5b
Chương 5c
---
Chương 6a - ĐỘC HÀNH
Chương 6b
Chương 6c
---
Chương 7a - CUỘC SỐNG
Chương 7b
---
Chương 8a - TỬ THẦN
Chương 8b
Chương 8c
---
Chương 9a - NGHĨA ĐỊA
Chương 9b
---
Chương 10a - TƯƠNG LAI
Chương 10b
---
Chương 11a - SINH MỆNH
Chương 11b
---
Chương 12a - NHIÊN LIỆU
Chương 12b
---
Chương 13a - NHẬT KÝ
Chương 13b
---
Chương 14a - HOA TRẮNG * Phụ lục
Chương 14b
---
Chương 15a - BÃO SÉT
Chương 15b
---
Chương 16a - BIỂN LỬA
Chương 16b
---
Chương 17a - CON MỒI
Chương 17b
Chương 17c * Bản đồ chương 17
---
Chương 18a - MA LỰC
Chương 18b
Chương 18c
---
Chương 19a - TÒA THÁP * Phụ lục
Chương 19b
---
Chương 20a - GIÁ RÉT * Phụ lục
Chương 20b
---
Chương 21a - LỘ DIỆN
Chương 21b
---
Chương 22a - LIMBO
Chương 22b
---
Chương 23a - TRỞ VỀ
Chương 23b
---
Chương 24a - ĐÔI MẮT
Chương 24b
---
Chương 25a - CÔ GÁI
Chương 25b
Chương 25c
---
Chương 26a - NHIỆM VỤ
Chương 26b
---
Chương 27a - NHÂN LOẠI
Chương 27b
Chương 27c
Chương 27d
---
Chương 28 - HỒI KẾT
 
Last edited:
Chương 4a - ĐỘNG QUỶ

"Oe oe…"



Tôi bị đánh thức bởi tiếng khóc, mà theo kinh nghiệm của một thằng nhóc mười tuổi khi đó thì đây là tiếng khóc đòi bú của trẻ sơ sinh. Nhưng gia đình tôi chẳng có em bé nào cả, vì đứa em gái nhỏ tuổi nhất đã cũng đã vào lớp hai. Tiếng oe oe cứ vọng lại từ phòng khách, chỉ cách chỗ tôi nằm một tấm chắn mỏng, đủ gần để quấy nhiễu tôi đến phát bực.



Ban đầu tôi hơi bực mình, nhưng dần dần lại thấy sợ, đến nỗi không dám hó hé gì mà chỉ biết nằm yên chờ đợi. Đã năm phút trôi qua mà chẳng hề có động tĩnh gì của ai khác. Có thể do phòng ngủ của ba mẹ ở tận phía dưới nên họ không bị đánh thức. Còn con em gái chắc vẫn đang ngủ say như chết.



Chúng tôi ngủ trên một chiếc giường tầng, tôi ở trên còn con em ở dưới. Tôi rất muốn gọi nó dậy (dù nhiều khả năng là cũng không trông đợi được gì từ nó), nhưng do tôi đang rất sợ nên chỉ biết nằm co ro và trùm chăn kín mít.



Tiếng khóc không những chẳng chịu ngớt, mà còn bắt đầu xuất hiện tiếng cào cửa. Chả lẽ giữa đêm lại có ai đó đem bỏ một đứa bé ngoài cửa nhà, và nó đang liên tục đập cửa cầu cứu gia đình tôi. Lúc này, một phần nỗi sợ hãi đã chuyển thành sự tò mò xen lẫn lòng trắc ẩn. "Chuyện quái đản gì đang xảy ra vậy nhỉ", tôi thầm nghĩ và cầu mong cho ba mẹ bị đánh thức.



Thêm năm phút nữa trôi qua, mồ hôi tôi bắt đầu đổ ra như tắm, rồi tôi bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân từ dưới bếp. Ai đó đang di chuyển trong bóng tối, vụt ngang qua đầu giường nơi anh em tôi ngủ. Sợ chết khiếp nên tôi không dám lên tiếng mà chỉ nằm im nghe ngóng.



"Kẹt… kẹt… kẹt…", tôi biết chắc đó là tiếng mở cửa, và nó sắp vào tới nơi rồi. Tôi nghĩ mình sắp tới số.



Đột nhiên ánh đèn bừng sáng. Có tiếng phàn nàn của ba tôi rồi con mèo nhảy phóc qua cửa, mất dạng trong bóng tối.



***



Trước mắt tôi là hàng trăm con mắt rực sáng như lửa trong bóng tối, và tất cả chúng đồng lòng hướng về nơi kẻ xâm phạm đang đứng. Tôi biết là chúng, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy. Tiếng khóc trẻ con, mùi hôi đặc trưng, và cuối cùng là những cặp mắt sáng quắc trong đêm. Còn ai khác bọn là bọn mèo đâu chứ. Thứ "tiếng khóc" này chính là thứ tôi đã từng trải nghiệm trong quá khứ khi còn là một cậu nhóc lớp bốn.



Vì hơi mất bình tĩnh nên tôi đã nhầm lẫn tiếng mèo kêu và tiếng em bé khóc. Thực tế chúng rất giống nhau. Nếu ai đó chưa từng một lần kinh qua âm thanh rên rỉ được tạo ra bởi những con mèo trong mùa động dục thì rất có thể họ cũng sẽ tưởng nhầm chúng là những đứa trẻ đang khóc đòi bú. Cũng may nhờ cái mùi chua loét phân mèo mà tôi mới bừng tỉnh nhận ra sự thật, chứ không thì cũng có khi đã vỡ tim mà chết rồi.



Tôi đứng yên, đến thở thôi cũng phải thật nhẹ nhàng để không đánh động lũ mèo. Có đến hàng trăm con. Chúng đã chiếm giữ tòa nhà này từ lâu thông qua các ô cửa sổ vỡ và lập nên một căn cứ khổng lồ. Đây là một tòa nhà kín, mỗi tầng chỉ có hai cửa sổ nhỏ hai góc đối diện với các bức tường được xây bằng gạch kiên cố. Quả là nơi trú ẩn lý tưởng, vừa tránh được mưa nắng, lại còn có hai lối ra vào ở mỗi tầng để tránh phục kích. Trong trường hợp bị tấn công, chúng chỉ cần thoát ra bằng một trong hai ô cửa này là được.



Mèo với người đã từng làm bạn hàng ngàn năm nay, nhưng giờ mọi chuyện đã khác. Đàn mèo này đã không nhìn thấy bóng người nào suốt nhiều năm, thậm chí nhiều con được sinh ra sau sự kiện hủy diệt. Vì vậy, khả năng cao là chúng đã đánh mất hết tập tính hiền lành của thú nuôi mà lấy lại bản năng săn mồi của tổ tiên họ nhà mèo. Nói cách khác, đây là một ổ mèo rừng thực thụ.



Đối đầu với một đàn thú săn mồi, chỉ cần một chút sai lầm là nạn nhân có thể bị xé xác. Lợi thế duy nhất của tôi là sự thiếu hiểu biết của bọn chúng về loài người. Lũ thú hoang dù cho hung dữ thế nào cũng rất cẩn trọng trước những kẻ thù mới mà chúng chưa từng đối mặt. Thậm chí có những loài cẩn trọng tới mức không dám tấn công con mồi có chiều cao vượt trội hơn chúng, như linh cẩu là một ví dụ. Vì vậy, chỉ cần cẩn thận một chút, tôi sẽ toàn mạng ra khỏi đây.



Để an toàn, tôi quyết định chỉ đảo qua một đoạn ngắn ngoài rìa, nhặt lấy bất cứ gì trên đường đi mà không lựa chọn. Bọn mèo rất thận trọng, chúng không tấn công mà chỉ chăm chú theo dõi từng chuyển động của kẻ xâm nhập. Có thể do chúng đang lo lắng về sự xuất hiện của một loài lạ mặt to lớn với hành tung bí ẩn, hay đơn giản hơn là do tôi chưa tiến vào quá sâu làm chúng cảm thấy bị xâm phạm hang ổ.



Tình hình tầng trên căng thẳng hơn nhiều. Bọn mèo thì không còn im lặng mà tự dưng kêu la inh ỏi. Chúng phun ra hàng nghìn âm thanh méo mó như những rên rỉ xen lẫn trú tréo đầy ma mị, nhưng có lúc lại gợi lên một cảm giác rất mê hoặc và mời gọi. Tệ hơn tầng dưới, hàng hóa còn lại trên này nghèo nàn hơn nhiều. Ngổn ngang trên sàn nhà đều là các kệ trống không đổ ngã xiêu vẹo và đất đá văng tứ tung. Mặc dù tôi rất cần thực phẩm, nhưng cũng lực bất tòng tâm, chỉ đảo sơ vòng ngoài nhặt nhặn được vài thứ rồi rút lui.



Được cái tôi tìm thấy được một chiếc xe đẩy hàng còn sử dụng được, nhưng gặp chút rắc rối khi mang nó xuống dưới. Hệ thống thang cuốn của Lotte không phải bậc thang như bình thường, mà đúng ra phải gọi là thảm cuốn, được thiết kế để thuận tiện trong việc vận chuyển xe đẩy hàng. Nhưng đó là khi nó hoạt động, còn khi mất điện, việc di chuyển xe hàng quả thực là một thách thức, vì bánh xe sẽ bị khóa cứng vào các khe của thảm thép và không thể nào di chuyển được.



Không có cách nào khác, tôi đành phải khiêng nó xuống qua ba lượt cầu thang. Hậu quả là một cú ngã như trời giáng, ống quyển tôi đập mạnh vào thành xe đau xé áo. Tuy vết thương không quá tồi tệ nhưng cũng đủ để tôi phải đi cà nhắc từng bước trong đau đớn. Khó khăn lắm tôi mới lôi được chiếc xe kéo ra tới bãi giữ xe, rồi lại phải vòng lại để gom những món đồ đã nhặt được.
 
Last edited:
Chương 4b

Đây là những gì tôi nhặt được: một cái quạt máy nhỏ, dĩ nhiên là vô dụng; một chiếc cờ lê thép; mấy chiếc dép lào; và mấy thứ rác rến vô dụng khác. Tầng trên mặc dù ít hàng hóa hơn nhưng thu nhập lại khá hơn hẳn: một hộp cá còn nguyên, một chai rượu bàu đá; vài gói snack, một hộp kẹo cao su; cuối cùng là một hũ muối. Ngoại trừ muối, tôi không chắc những thực phẩm khác có thể sử dụng được.



Tôi chất hết mọi thứ vào xe đẩy rồi trở lại gầm cầu. Chiếc chân đau khiến tôi phải khá vất vả mới có thể đến đích. No mỗi lúc một tệ hơn, giờ đã sưng u lên một cục to và đau điếng mỗi khi chạm vào. Nhưng cũng may đây không phải là một vết thương hở nên tôi không phải quá lo lắng về chuyện nhiễm khuẩn.



Tai nạn vừa rồi khiến cho những kế hoạch sắp tới cần phải được tính toán lại. Tôi đã từng nghĩ sẽ dùng siêu thị làm nơi trú ẩn, nhưng với tình hình này, việc đó e bất khả dĩ. Vì bọn mèo hoang, giờ đây nơi tốt nhất trong siêu thị tôi có thể sử dụng là bãi xe, nhưng nó lại quá ẩm thấp và thiếu tầm nhìn. Tôi cũng tính đến chuyện tìm một căn nhà khác, nhưng nghĩ kỹ, tôi lại chẳng hề muốn sống trong một chiếc hộp kín lần nào nữa. Thôi thì tạm thời tôi cứ ở tạm gầm cầu, và sẵn sàng di chuyển vào bãi xe khi cần thiết.



Có một điều đặc biệt là nếu quan sát từ phía cầu, có thể thấy ngoại trừ tầng trệt, hầu hết những tấm cửa kính hướng mặt tiền quốc lộ đều bị vỡ nát theo hướng từ ngoài vào, nghĩa là các mảnh kính vỡ đều rơi vào bên trong. Điều đó có nghĩa chúng bị công phá bởi một lực từ bên ngoài vào, và có thể ở cùng một thời điểm. Ở những hướng khác, các tấm kính lại không bị hư hại nhiều như vậy.





Rà soát lại thùng đồ đặc, thứ tôi chú ý đầu tiên là ngày sản xuất ghi trên lon cá hộp và bịch snack là năm 2026, nghĩa là tôi đã đánh mất ít nhất là năm năm. Mặc dù điều này không quá bất ngờ, nhưng nó vẫn khiến tôi bàng hoàng. Năm năm đã trôi qua rồi sao, tôi đã để lỡ biết bao nhiêu chuyện rồi chứ? Một cảm giác thật tồi tệ.



Tôi vuốt mớ tóc dài bết bát, ngẫm nghĩ về các giả thuyết. Với năm năm, thông thường tóc sẽ phài dài tới đít, nhưng không, nó chỉ dài hơn một gang tay, điều này như xác tín thêm rằng việc tôi bị ngủ đông là thật. Rõ ràng sự trao đổi chất bị giảm xuống đã làm tốc độ phát triển của tóc bị giảm theo.



"Tạch" - Có vật gì vừa rơi xuống mặt đường. Một chiếc chìa khóa! Là một chiếc chìa khóa xe máy, tôi nghĩ đến ngay những chiếc xe máy nằm chỏng chơ trong bãi giữ xe. Cả thân thể tôi bỗng phấn chấn hết cả lên, chẳng khác gì vừa trúng vietlot. Một chiếc xe máy sẽ giúp tôi rất nhiều trong hoàn cảnh này, nếu không muốn nói rằng nó sẽ là chìa khóa để tôi thoát khỏi đây.



Cầm chiếc chìa khoá trên tay, lòng đầy hy vọng, tôi bắt đầu vẽ lên những ảo tưởng. Tôi thấy mình đang rong ruổi trên đường với chiếc xe máy đang gầm gừ. Chúng tôi lao vút đi trên con đường đầy nắng gió, vượt qua hết những chông gai bụi bặm để rồi được đoàn tụ với mọi người nơi phía xa chân trời.



Rồi có lúc tôi lại nghĩ có lẽ nào mình là người được chọn, rằng thực tại này chỉ là một bài kiểm tra và ở đâu đó luôn có người đang dõi theo. Để rồi mỗi khi tôi gặp khó khăn, họ đã gửi chiếc chìa khóa này đến như một lời gợi ý, một trợ giúp nhỏ để tôi vượt qua thử thách. Thế rồi mọi chuyện quái đản này vốn dĩ chỉ là một vở kịch, mà sau khi hạ màn, cuộc sống cũ sẽ trở lại: gia đình, bạn bè, người yêu... Tất cả sẽ chỉ như một cơn ác mộng.



Nhưng đời không như mơ, tôi thất vọng tràn trề khi quay lại bãi xe. Chiếc chìa khóa thậm chí còn không thể tra được vào bất kỳ ổ khóa nào chứ chưa nói đến việc có thể khởi động được thứ quái gì. Toàn bộ các chiếc xe ở đây có ổ khoá răng cưa cơ bản, trong khi chiếc chìa khoá tôi có là loại chìa bốn cạnh. Mọi ảo mộng tan vỡ. Chẳng có chiếc màn nào được hạ xuống, chẳng có người giúp đỡ, chẳng kẻ được chọn, chỉ có mình tôi lẻ loi tội nghiệp. Chiếc chìa khóa này vốn dĩ là một thứ ngẫu nhiên trong hàng vạn thứ ngẫu nhiên đang diễn ra, nó chẳng có ý nghĩa nào cả.



Thất vọng tràn trề, tôi ngồi bệt xuống đất, thở dài và bắt đầu suy nghĩ lan man. Tôi nghĩ mình sẽ chết. Xác tôi sẽ nằm lăn lóc dưới những ngọn cỏ dại rồi thành thức ăn cho lũ thú hoang dại. Tâm trí tôi sẽ hoá thành hư vô, vĩnh viễn chìm đắm trong vũ trụ bao la sâu thẳm và mãi mãi bị lãng quên. Không! Tôi không muốn.



Tôi thầm chửi cái bọn người khốn nạn đã bỏ xe lại đây, đã lỡ bỏ xe lại sao không gửi luôn chìa khóa, để lại mỗi chiếc xe không để chọc tức kẻ như tôi sao. Đã thế ông trời cũng hà khắc quá, sao không xui khiến một trong số bọn họ để quên hay làm rơi chìa khóa. Nghĩ đến đây tôi lại chợt nhớ ra mình cũng vài lần quên chìa khóa, đặc biệt là khi mở cốp. Thế là tôi quyết định kiểm tra lại một vòng, lần này tôi soi thạt kỹ phần khóa cốp. Quả là trời không phụ lòng người, có một chiếc chìa khóa cắm lủng lẳng ngay cốp ngay cốp.



Nhưng tôi không nên vui mừng quá sớm.

---
Đọc xong nhớ cmt nhận xét nhé các fen, vì phản hồi của độc giả là động lực sáng tác lớn nhất.
 
Chương 5a - LẶNG LẼ

"Kẹt kẹt" - tiếng bánh xe khẽ rít lên khi tôi đang hì hục dắt chiếc Wave RSX mới tìm được, vừa đi vừa thầm chửi rủa cho thân phận khốn khổ của bản thân. Đúng là chẳng có gì dễ dàng, ngay cả khi bạn nghĩ vận may đã ở ngay trước mặt. Còn chưa kịp ăn mừng vì tìm ra chiếc chìa khóa, thì tôi đã phải đối diện với một sự thật nghiệt ngã là những chiếc xe này đều không thể hoạt động được. Tôi thấy mình khá là ngu khi không nhận ra sớm một điều khá hiển nhiên là các bình ắc quy đã cạn kiệt sau chừng ấy năm. Khi tôi tra chìa khóa và cố khởi động, chiếc xe không hề phản hồi dù chỉ là một âm thanh nhỏ nhất. Tôi cũng đã thử cần đạp chân nhưng cũng không hiệu quả.



Không nỡ từ bỏ vận may cuối cùng này nên tôi đành dắt chiếc xe này về lại "căn cứ" dưới gầm cầu, hy vọng có cơ hội hồi sinh được nó. Nói đi nói lại, chính không gian toang hoác nơi đây mới thực sự làm tôi thấy dễ chịu, những chỗ có vẻ kín đáo an toàn hơn lại mang cho tôi một cảm giác bứt rứt bất an. Tôi không phải người sợ không gian hẹp, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi chỉ muốn ở một nơi mà mình có thể dễ dàng quan sát được mọi thứ, để không bỏ lỡ một cơ hội nào được cứu thoát.



Chiếc xe trông khá cũ, nhưng vẫn còn khá cứng cáp. Đồng hồ công tơ mét cũng mới chỉ số hơn 4000 km, nên máy móc chắc không đến nỗi quá tệ, ngoại quan tồi tàn chắc chỉ do thời gian mà thôi. Xăng đã cạn trơ đáy, nhưng nhớt thì vẫn còn, bugi thì bị đóng một lớp căn đen không rõ là gì. Hai bánh xe dĩ nhiên xẹp lép, nhưng đây không phải vấn đề quá lớn, vì trong hoàn cảnh này tôi có thể chạy bằng niềng.



Tôi tháo bugi ra, cố lau thật sạch rồi gắn lại, nhảy lên đạp thêm vài cái trong vô vọng. Thật ngu ngốc khi tôi làm tất cả những chuyện đó sau khi đã thấy bình xăng trống rỗng. Tôi cũng chả hiểu nổi tại sao mình lại ngu như vậy được. Nhiên liệu mới là chìa khóa, và không khó để tìm thấy một cây xăng cũ quanh đây. Chỉ với ba giây tôi có thể nhận ra có một trạm xăng như thế ở bên kia đường.



Đây là một cây xăng không quá lớn, có 4 trụ bơm và thường đổ cho xe máy. Nó được thiết kế khá tiết kiệm khi diện tích trải bê tông chỉ vỏn vẹn quanh các trụ bơm, bên ngoài vốn là mặt đất tự nhiên với toàn đá là đá. Thế nên không có gì lạ khi giờ đây nó trông chẳng khác gì một khu nhà kho cũ nát giữa ruộng cỏ.



Chúng là cỏ may, với tấm thân gầy guộc mỏng manh và xanh ngắt màu lá. Những ngọn cỏ cao lấp xấp đầu gối, mọc chen chúc nhau trải dài khắp mặt đất. Đâu đó loáng thoáng xuất hiện những đốm hoa màu tím nhạt báo hiệu đã vào đầu mùa hoa nở. Mỗi khi trời trở gió, những bông hoa khẽ đung đưa, nhịp nhàng như những vũ công thực thụ, làm mê đắm bất cứ ai đang chiêm ngưỡng. Nhưng bây giờ không phải lúc.



Các trụ bơm ở đây đều đã hư hỏng hoàn toàn, nhưng tôi biết xăng không chứa trong trụ mà ở dưới một hầm xăng ngầm dưới đất. Tôi dùng cây típ sắt cà xuống nền để cào lớp đất và cỏ đang phủ lên nền bê tông cũ để xác định vị trí nắp hầm, mất vài phút một tấm thép tròn bằng cỡ đáy thùng phuy lộ ra. Cào hết lớp đất đá chèn chặt xung quanh, tôi cũng bật được cái nắp thép lên, nhưng ôi thôi bên dưới chẳng có giọt xăng nào mà chỉ là một cái hốc nhỏ chạy đầy ống và van.



Đây là hệ thống ống dẫn nối liền hầm đến trụ bơm và cổng nhập xăng, kiểu này sẽ không có nắp mở trực tiếp xuống hầm. Muốn lấy xăng lên bắt buộc phải dùng bơm, hoặc tôi phải xác định chính xác vị trí của hầm và khoan một lỗ lớn thẳng xuống. Dĩ nhiên cả hai phương án đều khá khoai, thế quái nào mà bơm còn hoạt động được, và cũng thế quái nào mà tôi đào được cái lỗ to như thế xuyên qua được một lớp thép dày.



Ngay cả khi tôi có thể khoan đụng đụng hầm, nhiều khả năng sẽ vẫn không thu được gì, vì rất có thể xăng đã bay hơi trơ đáy rồi. Cứ nhìn cái bình xăng rỗng không của chiếc Wave đang đậu ngoài kia thì biết, dù được đậy kín vẫn không có giọt nhiên liệu nào trụ lại được. Tốc độ bay hơi của xăng là quá nhanh.



Thế là việc sửa chữa chiếc xe đành gác lại đó, tôi phải sớm quay lại kế hoạch như ban đầu. Trước khi đi, tôi có nghĩ đến chuyện khui lon cá hộp vừa tìm được để cứu cái bụng đói meo chưa ăn sáng, nhưng rồi lại thôi vì có thể tôi sẽ cần nó trong trường hợp cấp bách hơn. Vả lại, ăn mặn thì khát nước, mà giờ thì chỉ còn ba chai nhựa rỗng không. Tôi cần tìm được nước uống trước khi muốn ăn cái gì khác.



Tôi gom tất cả đồ đạc mới tìm thấy lên xe đẩy rồi mang tất cả theo cùng, nhưng lại phải tốn thời gian để xử lý các bánh xe đã hóa cứng. Cả bốn chiếc bạc đạn đều bị han rỉ, tôi phải tỉ mẩn cạo sạch lớp sắt mục rồi dùng nhớt trong máy chiếc Wave để làm chất bôi trơn vòng bi.
 
Last edited:
Thớt viết khá logic đó
Chắc là người có nhiều trải nghiệm

via theNEXTvoz for iPhone
Cám ơn thím.

Yếu tố logic mình cố đặt lên hàng đầu, nhưng nhiều khi lại khiến mạch truyện chậm lại, kém hấp dẫn độc giả. Cũng phải cố gắng trau dồi kỹ năng thôi. So độ quan tâm của truyện mình với truyện no sẽ chị gái thấy buồn quá =((

Mà sự thật rằng, ngày nào mình cũng phải vào thớt chị gái hóng chap mới :p
 
Sinh tồn là kiểu gì thớt? Kiểu tối cổ gậy gộc đao kiếm hay phép thuật bắn chưởng các kiểu?
Mà drama là dạng như nào? Chứ em chơi voz đủ mất niềm tin lắm rồi =((

Sent from Xiaomi Redmi 5 Plus using vozFApp
 
Sinh tồn là kiểu gì thớt? Kiểu tối cổ gậy gộc đao kiếm hay phép thuật bắn chưởng các kiểu?
Mà drama là dạng như nào? Chứ em chơi voz đủ mất niềm tin lắm rồi =((

Sent from Xiaomi Redmi 5 Plus using vozFApp
Kiểu sinh tồn ở một nơi hoang vu vắng vẻ, giống tồn tại ở đảo hoang thím à. Còn drama là đi tìm nguyên nhân gây nên mọi thứ, ai đã đẩy nhân vân chính đến nước này. Thím có thể đọc truyện để biết thêm chi tiết
 
Chương 5b


Suối Linh nằm ngay cạnh ngã tư Tam Hiệp, cửa ngõ vào trung tâm thành phố. Trước kia, tuy không phải là dòng suối ô nhiễm nhất, nó cũng thường ngập ngụa trong rác thải sinh hoạt của cư dân xung quanh. Nhưng bất ngờ thay, khi đến nơi, trước mắt tôi lại là khung cảnh đầy xao xuyến. Một làn nước trong vắt lấp lánh, lững thửng uốn mình qua giao lộ vắng lặng.



Trải dài theo hai bên bờ suối là một màu xanh ngắt của đủ mọi loại cây cỏ. Hàng trăm loài thực vật lớn nhỏ, lúc nhúc tủa ra từ hai dải bờ đất hẹp như muốn bao phủ luôn cả dòng nước. Chúng tranh giành nhau từng tấc đất nhỏ, làm bàn đạp để vươn mình ra cả lòng suối. Trên thảm thực vật xanh biếc đó, trổ ra hàng trăm bông hoa đỏ rực, nổi bật và đầy sức sống. Tất cả chúng ở đó, mạnh mẽ và đầy kiêu hãnh, như thể chẳng thèm ngó ngàng đến sự tồn tại của loài người.


Đứng trên bờ nhìn xuống, tôi bị dòng suối quyến rũ đến mơ màng, muốn rũ bỏ hết mớ quần áo bẩn thỉu trên người và hòa vào làn nước trong vắt. Tôi cởi hết quần áo rồi háo hức nhảy tùm xuống nước để giũ bỏ mớ bụi đất và mồ hôi nháp nhúa trên người. Mọi thứ tưởng chừng thật tuyệt cho đến khi tôi nhận ra một điều kỳ quái không xa lạ: dòng nước lạnh như băng, lạnh đến thấu xương. Ngay lập tức tôi nhảy vụt lên bờ với hai hàm răng va lập cập vào nhau.



Lần thứ hai chuyện kỳ lạ này xảy ra. Vậy là cái lạnh của dòng nước Suối Chùa không phải là cá biệt, cả hai con suối đều có một nhiệt độ thấp một cách bất thường dù chúng hoàn toàn độc lập. Chuyện này chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Có lẽ nguyên nhân gây ra sự quái đản này cũng là thứ đã hủy diệt loài người? Tôi mặc lại quần áo, rồi múc đầy ba chai nước.



Một chuyện khác cũng kỳ lạ không kém là mặc dù nước rất lạnh nhưng lòng suối vẫn có vài còn cá đang tung tăng bơi lội. Nếu để ý kỹ, tôi có thể thấy nhiều loài cá xuất hiện, từ những con quen mặt như cá chép, cá trắm cỏ, đến những con mặt mũi xấu ma chê quỷ hờn mà tôi chưa trông thấy bao giờ. Chúng có một điểm chung là rất to, to hơn bình thường rất nhiều, vì con nhỏ nhất cũng bằng cỡ bắp đùi tôi rồi.



Khá bất ngờ là những loài cá nhiệt đới lại có thể sinh trưởng trong điều kiện lạnh lẽo khắc nghiệt đến như vậy, thiên nhiên quả là có khả năng thích nghi tuyệt vời, hoặc là có điều gì đó rất không đúng ở đây. Đứng trên bờ, tôi với tay xuống cố chộp thử vài con nhưng thất bại. Tôi cũng thử chế một mũi giáo từ những ống típ sắt, rồi dùng nó để phóng cá, nhưng cũng vô ích. Các con cá đều có lớp da trơn tuột, mạnh và rất nhanh. Gần như không thể bắt chúng bằng tay hoặc các dụng cụ thô sơ này, nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra cách.



Bầu trời bắt đầu chuyển mình. Không rõ từ đâu mà mây đen đang ùn ùn kéo tới, mang theo một bầu không khí âm u khó chịu. Ở mảng trời phía Nam là một đám mây đen khổng lồ, tối sậm đầy u ám. Trông nó như thể một ngọn núi đá đang trôi lơ lửng trên nền trời xám xịt, theo sau là đám sấm chớp cháy nổ đùng đùng.



Bỗng, ngay từ giữa lòng đám mây, một ánh chớp giật mạnh sáng lóa rồi tỏa ra năm nhánh, hệt như vết móng vuốt của một con mãnh hổ đang cào xé trên nền trời. Ngay sau đó là một tiếng nổ lớn như muốn xé toạc không gian. Trong khoảnh khắc đó, tôi thoáng nghĩ mình sẽ chết.



Nhưng thật may, cả năm nhánh sét đều chỉ xoẹt ngang bầu trời, bỏ qua hoàn toàn không gian bên dưới. Đó là một cú bắt tay chào hỏi giữa hai đám mây tích điện trái dấu. Những tia sét liên tục bắn ra từ đám mây phía Nam rồi kết thúc ở một đám mây khác ở phía Bắc, mà không thèm ngó ngàng gì đến mặt đất. Tôi luống cuống đi tìm chỗ trú trước khi bị biến thành món xúc xích nướng.



Một cơn mưa đã đến ngay sau đó. Từ những đám mây trên cao, nước trút xuống xối xả, cuốn lớp đất mùn bám trên mặt đường xuống dòng suối lạnh lẽo, những ngọn cỏ cố gắng bám chặt mặt đất bằng bộ rễ mỏng manh nhưng lỳ lợm. Nhìn cách những thân cỏ nhỏ gồng mình chiến đấu với dòng nước lũ tôi mới hiểu ra rằng rồi tất cả nơi đây sẽ bị chúng khuất phục. Dần dà đất sẽ được giữ lại ngày một nhiều hơn bởi thảm thực vật, đẩy mặt đường chìm sâu xuống dưới, bất chấp mọi nỗ lực xói mòn của dòng nước cuốn.



Ngày vẫn còn dài nhưng trời đã chuyển tối. Những giọt mưa nặng hạt lao thẳng vào hiên nhà, vỡ nát thành những hạt nước nhỏ ti li văng tung tóe tới tận chỗ tôi đang đứng. Chúng lạnh nhưng còn kém xa so với nước dưới suối. Từ góc một ngôi nhà hoang, tôi nhìn ra mà lòng đầy thổn thức.

-----
:boss:Comment nhận xét nha các fen, khen chê gì cũng đáng giá cả :amazed:
 
Back
Top