[Sinh tồn][Drama] Độc hành – Hành trình vào cõi chết (end)

Status: chương 28 - HỒI KẾT (END)
__________________________
photo-1-15924740755191326645855.jpg
photo-17-1592474073939276482140.jpg
Hình minh họa (nguồn internet)

***
Giới thiệu nội dung

Dù là queener hay lesor, thì cũng có lúc chúng ta mệt mỏi chán nản cái thế giới tàn nhẫn đầy áp lực này. Mỗi lúc như thế mong bạn đừng nản lỏng, mà hãy thử chìm vào thế giới của Độc Hành. Ở đây bạn có thể tìm thấy một thế giới mới cho mình, không luật lệ, không rào cản, chỉ có tự do. Bạn sẽ được hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ, những con suối mát lành, những cánh đồng bát ngát và một khu rừng tối tăm đầy bí ẩn. Và hơn hết, biết đâu đó ở nơi này, bạn tìm lại được bản ngã của mình.
“Tôi khao khát tự do, cho đến khi không còn gì khác ngoài nó.”

Độc hành là câu chuyện kể về hành trình tìm lại gia đình của một thanh niên hai mươi lăm tuổi ở một thế giới đầy nghiệt ngã. Chỉ sau một đêm như bao đêm bình thường khác, nhân vật chính tỉnh dậy và phát hiện ra rằng thành phố mà mình đang sống gần như đã sụp đổ, nhà cửa tan hoang, loài người biến mất, để lại cậu trơ trọi một mình với hàng ngàn câu hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người đã đi đâu? Tại sao mình bị bỏ lại?... :too_sad:

Vừa phải học cách sinh tồn trong một thế giới mới, nửa thân quen nửa lạ lẫm đầy bí ẩn, vừa phải cố gắng tìm kiếm những người thân và giải đáp câu hỏi lớn nhất: Sự thật đằng sau tất cả là gì? Nhân vật chính sẽ phải xoay xở như thế nào?:confident: Cùng theo dõi nhé

*
Tuy truyện đã kết thúc, nhưng mình vẫn trong quá trình chỉnh sửa để cho ra phiên bản hoàn thiện nhất (hiện tại thấy hơi dài dòng), nên mong mọi người góp ý nhé.
ĐỘC HÀNH

Chương 1a - THỨC TỈNH
Chương 1b
---
Chương 2a - THỰC TẠI * Phụ lục 1 - Thông tin địa lý
Chương 2b
Chương 2c
Chương 2d
---
Chương 3a - DẠ KHÚC * Phụ lục 2 - Thông tin địa lý (thành phố Biên Hòa)
Chương 3b
Chương 3c
Chương 3d
---
Chương 4a - ĐỘNG QUỶ
Chương 4b
---
Chương 5a - LẶNG LẼ
Chương 5b
Chương 5c
---
Chương 6a - ĐỘC HÀNH
Chương 6b
Chương 6c
---
Chương 7a - CUỘC SỐNG
Chương 7b
---
Chương 8a - TỬ THẦN
Chương 8b
Chương 8c
---
Chương 9a - NGHĨA ĐỊA
Chương 9b
---
Chương 10a - TƯƠNG LAI
Chương 10b
---
Chương 11a - SINH MỆNH
Chương 11b
---
Chương 12a - NHIÊN LIỆU
Chương 12b
---
Chương 13a - NHẬT KÝ
Chương 13b
---
Chương 14a - HOA TRẮNG * Phụ lục
Chương 14b
---
Chương 15a - BÃO SÉT
Chương 15b
---
Chương 16a - BIỂN LỬA
Chương 16b
---
Chương 17a - CON MỒI
Chương 17b
Chương 17c * Bản đồ chương 17
---
Chương 18a - MA LỰC
Chương 18b
Chương 18c
---
Chương 19a - TÒA THÁP * Phụ lục
Chương 19b
---
Chương 20a - GIÁ RÉT * Phụ lục
Chương 20b
---
Chương 21a - LỘ DIỆN
Chương 21b
---
Chương 22a - LIMBO
Chương 22b
---
Chương 23a - TRỞ VỀ
Chương 23b
---
Chương 24a - ĐÔI MẮT
Chương 24b
---
Chương 25a - CÔ GÁI
Chương 25b
Chương 25c
---
Chương 26a - NHIỆM VỤ
Chương 26b
---
Chương 27a - NHÂN LOẠI
Chương 27b
Chương 27c
Chương 27d
---
Chương 28 - HỒI KẾT
 
Last edited:
Chương 5b


Suối Linh nằm ngay cạnh ngã tư Tam Hiệp, cửa ngõ vào trung tâm thành phố. Trước kia, tuy không phải là dòng suối ô nhiễm nhất, nó cũng thường ngập ngụa trong rác thải sinh hoạt của cư dân xung quanh. Nhưng bất ngờ thay, khi đến nơi, trước mắt tôi lại là khung cảnh đầy xao xuyến. Một làn nước trong vắt lấp lánh, lững thửng uốn mình qua giao lộ vắng lặng.



Trải dài theo hai bên bờ suối là một màu xanh ngắt của đủ mọi loại cây cỏ. Hàng trăm loài thực vật lớn nhỏ, lúc nhúc tủa ra từ hai dải bờ đất hẹp như muốn bao phủ luôn cả dòng nước. Chúng tranh giành nhau từng tấc đất nhỏ, làm bàn đạp để vươn mình ra cả lòng suối. Trên thảm thực vật xanh biếc đó, trổ ra hàng trăm bông hoa đỏ rực, nổi bật và đầy sức sống. Tất cả chúng ở đó, mạnh mẽ và đầy kiêu hãnh, như thể chẳng thèm ngó ngàng đến sự tồn tại của loài người.


Đứng trên bờ nhìn xuống, tôi bị dòng suối quyến rũ đến mơ màng, muốn rũ bỏ hết mớ quần áo bẩn thỉu trên người và hòa vào làn nước trong vắt. Tôi cởi hết quần áo rồi háo hức nhảy tùm xuống nước để giũ bỏ mớ bụi đất và mồ hôi nháp nhúa trên người. Mọi thứ tưởng chừng thật tuyệt cho đến khi tôi nhận ra một điều kỳ quái không xa lạ: dòng nước lạnh như băng, lạnh đến thấu xương. Ngay lập tức tôi nhảy vụt lên bờ với hai hàm răng va lập cập vào nhau.



Lần thứ hai chuyện kỳ lạ này xảy ra. Vậy là cái lạnh của dòng nước Suối Chùa không phải là cá biệt, cả hai con suối đều có một nhiệt độ thấp một cách bất thường dù chúng hoàn toàn độc lập. Chuyện này chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Có lẽ nguyên nhân gây ra sự quái đản này cũng là thứ đã hủy diệt loài người? Tôi mặc lại quần áo, rồi múc đầy ba chai nước.



Một chuyện khác cũng kỳ lạ không kém là mặc dù nước rất lạnh nhưng lòng suối vẫn có vài còn cá đang tung tăng bơi lội. Nếu để ý kỹ, tôi có thể thấy nhiều loài cá xuất hiện, từ những con quen mặt như cá chép, cá trắm cỏ, đến những con mặt mũi xấu ma chê quỷ hờn mà tôi chưa trông thấy bao giờ. Chúng có một điểm chung là rất to, to hơn bình thường rất nhiều, vì con nhỏ nhất cũng bằng cỡ bắp đùi tôi rồi.



Khá bất ngờ là những loài cá nhiệt đới lại có thể sinh trưởng trong điều kiện lạnh lẽo khắc nghiệt đến như vậy, thiên nhiên quả là có khả năng thích nghi tuyệt vời, hoặc là có điều gì đó rất không đúng ở đây. Đứng trên bờ, tôi với tay xuống cố chộp thử vài con nhưng thất bại. Tôi cũng thử chế một mũi giáo từ những ống típ sắt, rồi dùng nó để phóng cá, nhưng cũng vô ích. Các con cá đều có lớp da trơn tuột, mạnh và rất nhanh. Gần như không thể bắt chúng bằng tay hoặc các dụng cụ thô sơ này, nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra cách.



Bầu trời bắt đầu chuyển mình. Không rõ từ đâu mà mây đen đang ùn ùn kéo tới, mang theo một bầu không khí âm u khó chịu. Ở mảng trời phía Nam là một đám mây đen khổng lồ, tối sậm đầy u ám. Trông nó như thể một ngọn núi đá đang trôi lơ lửng trên nền trời xám xịt, theo sau là đám sấm chớp cháy nổ đùng đùng.



Bỗng, ngay từ giữa lòng đám mây, một ánh chớp giật mạnh sáng lóa rồi tỏa ra năm nhánh, hệt như vết móng vuốt của một con mãnh hổ đang cào xé trên nền trời. Ngay sau đó là một tiếng nổ lớn như muốn xé toạc không gian. Trong khoảnh khắc đó, tôi thoáng nghĩ mình sẽ chết.



Nhưng thật may, cả năm nhánh sét đều chỉ xoẹt ngang bầu trời, bỏ qua hoàn toàn không gian bên dưới. Đó là một cú bắt tay chào hỏi giữa hai đám mây tích điện trái dấu. Những tia sét liên tục bắn ra từ đám mây phía Nam rồi kết thúc ở một đám mây khác ở phía Bắc, mà không thèm ngó ngàng gì đến mặt đất. Tôi luống cuống đi tìm chỗ trú trước khi bị biến thành món xúc xích nướng.



Một cơn mưa đã đến ngay sau đó. Từ những đám mây trên cao, nước trút xuống xối xả, cuốn lớp đất mùn bám trên mặt đường xuống dòng suối lạnh lẽo, những ngọn cỏ cố gắng bám chặt mặt đất bằng bộ rễ mỏng manh nhưng lỳ lợm. Nhìn cách những thân cỏ nhỏ gồng mình chiến đấu với dòng nước lũ tôi mới hiểu ra rằng rồi tất cả nơi đây sẽ bị chúng khuất phục. Dần dà đất sẽ được giữ lại ngày một nhiều hơn bởi thảm thực vật, đẩy mặt đường chìm sâu xuống dưới, bất chấp mọi nỗ lực xói mòn của dòng nước cuốn.



Ngày vẫn còn dài nhưng trời đã chuyển tối. Những giọt mưa nặng hạt lao thẳng vào hiên nhà, vỡ nát thành những hạt nước nhỏ ti li văng tung tóe tới tận chỗ tôi đang đứng. Chúng lạnh nhưng còn kém xa so với nước dưới suối. Từ góc một ngôi nhà hoang, tôi nhìn ra mà lòng đầy thổn thức.

-----
:boss:Comment nhận xét nha các fen, khen chê gì cũng đáng giá cả :amazed:
Vậy để hôm nào rảnh tôi làm một bài đánh giá cho anh. Chuẩn bị rổ đựng gạch đi nhé
 
Đá lên nào. Viết hay, tả cảnh rất dễ tưởng tượng, nhưng cá nhân tôi nghĩ nếu giữ cách viết tả chi tiết mọi thứ như này đến hết truyện thì sẽ tốn nhiều sức lắm. Thích đọc kiểu này thật, nhưng chỉ sợ thớt nản
 
Chương 5c


Nơi này trước đây là một ngã tư sầm uất với đầy ắp các cửa hàng lớn mọc xung quanh, dòng xe cộ luân chuyển không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm. Ngã tư Tam Hiệp có danh nghĩa là cửa ngõ vào trung tâm thành phố Biên Hòa, nhưng thực ra nó vốn đã là trung tâm của thành phố rồi nếu tính theo mật độ dân cư. Phía Tây của giao lộ là phường Tam Hiệp, khu dân cư đông đúc và lâu đời của thành phố. Phía Đông là phường Long Bình, một khu dân cư khác, trẻ hơn nhưng cũng đông đúc không kém, tập trung phần lớn là người nhập cư.



Ngoài ra đây còn là cửa ngõ nối liền Sài Gòn và các tỉnh phía Bắc, nên phương tiện qua lại rất đông đúc. Thế mà bây giờ chỉ còn lại một bãi đất hoang vắng chỉ toàn cây với cỏ. Hoa trinh nữ, cỏ gà, cỏ hôi, cỏ lông và nhiều loại khác mà tôi không thể gọi tên, chúng mọc khá dày trên mặt đường, đua nhau phủ kín bất cứ chỗ nào có đất, thậm chí cả những chỗ vốn chỉ là một kẽ nứt nhỏ trên mặt đường.



Điểm nhấn của giao lộ này từng là một đường hầm chui ngắn dọc theo hướng Bắc Nam, một trong những công trình tuy đơn giản mà hoạt động rất hiệu quả, nhờ nó mà cái tai tiếng "ngã rẽ tử thần" bao năm của nơi đây này mới được gội rửa. Giờ đây trông nó chả khác gì một đầm lầy mini đầy bùn nhão, lõm bõm nước và đủ các loại cây cỏ hoa hòe kỳ lạ. Cũng không khó để đoán được rằng bãi lầy này được hình thành từ nước đọng lâu năm kết hợp với lớp đất đá bị cuốn trôi xuống theo những cơn mưa. Nước có thể bốc hơi để thoát đi, còn đất đá thì cứ dần tích tụ cho tới ngày chúng cao ngang bằng với mặt đường phía trên. Quá trình này cứ lập đi lập lại từ năm này qua năm khác mà biến đoạn đường hầm đã trở thành một đầm lầy thu nhỏ.



Vùng trung tâm của bãi lầy mọc lên nhiều loại rau cỏ lạ mắt, mà tôi chẳng thể nào miêu tả cho đúng, bởi chúng vừa ở xa, lại vừa tù mù. Ở hai đầu của đường hầm, nơi nhận được nhiều ánh nắng, thực vật cũng phát triển hơn, với nhiều đóa hoa màu hồng vàng nổi bật mà tôi đoán là bông súng. Cạnh chúng là những chiếc lá to và dày phủ kín mặt đầm. Thỉnh thoảng xuất hiện một vài loại cây nhỏ mọc xen kẽ vào đám lá kia, nhưng tôi cũng chịu thua không thể điểm tên.



Dễ thấy hơn là khu vực đảo an toàn nằm ở chính giữa của giao lộ, ngay phía trên bãi lầy. Đó thực sự là một vườn hoa nhỏ, trước đây người ta đã tận dùng vùng đất trống giữa vòng xoay để làm một hoa viên đơn giản, và bây giờ vẫn thế. Chỉ có điều khi còn người chăm sóc, nó là một cô gái khép nép tỏa sắc dưới ánh nhìn của phố thị, thì giờ đây lại bùng lên như một nàng thiếu nữ hoang dại đầy sức sống. Những bông hoa vốn được cẩn thận sắp xếp theo hàng theo lối đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là đủ các loại hoa hòe rực rỡ sắc màu mọc chen chúc nhau rồi tràn hết ra cả mặt đường.



Có một cuộc chiến đã nổ ra giữa hoa và cỏ, chúng quyết liệt tranh giành lãnh địa để rồi vẽ ra một lằn phân chia lãnh thổ không khó để nhận thấy. Đó đường biên bằng bê tông của đảo an toàn, hay đúng hơn là khuôn viên của vườn hoa. Cỏ đã len lỏi vào được trong lòng hoa viên, nhưng chính chúng cũng đã nở hoa và hòa mình thành một phần của bữa tiệc màu sắc. Dưới ánh nắng của một ngày khô ráo, đây hẳn sẽ là một kỳ quan.



Những căn nhà xung quanh thì không được lãng mạn như vậy. Vốn là khu vực có mật độ dân cư tập trung cao, tỷ lệ bê tông hóa gần như tuyệt đối nên mức độ bao phủ của thực vật nơi đây thua xa khu Chợ Điều - Suối Chùa. Các căn nhà bỏ hoang bị hư hại rất nhiều, mái sập, tường đổ để trơ ra mớ nội thất mục nát bên trong. Những ngôi nhà này ít nhiều cũng bị cây cỏ xâm chiếm nhưng độ che phủ thấp và hầu hết là các loại cỏ nhỏ, vòng đời ngắn. Các loại dây leo cũng ít hơn rõ rệt, và chỉ tập trung bao phủ ở một vài cụm nhà cách biệt. Các loại cây lớn cũng mọc rải rác, nhưng phần lớn tập trung ở gần suối và công viên, nơi mặt đất tự nhiên chưa từng bị bịt kín bởi lớp "mặt nạ đá".



Căn nhà nơi tôi đang đứng cũng không ngoại lệ, cửa bị đổ, mái lủng lỗ chỗ nhưng chưa sập, nội thất đã bị hư hại hoàn toàn, riêng sàn nhà là còn có chút sức sống do đã thành sân chơi đám dương xỉ ăn chơi nhảy múa. Nhắc đến dương xỉ, bọn này gần như bá chủ toàn khu vực, kéo dài từ chân cầu vượt đến tận đây, chúng xuất hiện khắp các căn nhà, lan ra cả ngoài đường ở những chỗ cớm nắng. Dường như như bóng râm ở đâu thì chúng ở đó.



Gần một tiếng trôi qua và cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng kêu râm ran của ếch nhái khiến lòng tôi trào dâng một cảm giác cô đơn khó tả. Tôi nhớ về những năm tháng tuổi ấu thơ, cái thời mà cả gia đình vẫn còn sống trong căn nhà gỗ lợp mái tôn cũ, với một cái ao lớn sau lưng nhà. Cứ sau mỗi trận mưa rào, từ mặt ao bèo phẳng lặng, đều đều dội lên thứ âm thanh vang vọng chẳng khác gì lúc này. Tiếng "ồm ộp" ý ới gọi nhau của ếch nhái trộn chung với tiếng sấm đầu mùa, ngỡ rộn ràng háo hức nhưng hóa ra lại cô đơn đến tận cùng, nhất là vào những buổi tối phải trông nhà một mình.



Lớn lên tôi không còn sợ cái âm thanh "rộn ràng nhưng cô quạnh" như thế nữa, phần vì còn phải dành tâm trí lo cơm áo gạo tiền, phần khác là vì quá trình đô thị hóa mạnh mẽ khiến người nhiều hơn ếch, nên có muốn nghe cũng chẳng được. Cảm giác ảm đạm thê lương không còn nhưng nỗi cô độc thì vẫn mãi lởn vởn đâu đó trong tâm trí, nhất là mỗi khi nghe được tiếng ếch nhái rên rỉ ỉ ôi. Nó vẫn luôn ở đó, ám ảnh và day dứt, như âm vang của những hồi ức sâu thẳm, chỉ chực chờ để đánh thức nỗi cô đơn lặng lẽ của kẻ lữ khách giữa dòng đời ồn ào náo nhiệt.

:too_sad:

PS: mình bị bí đặt tên chương, nhờ thím nào có ý tưởng phù hợp với chap 5 góp ý với nhé. Tên chương chỉ 2 chữ thôi nhé các thím
 
Đá lên nào. Viết hay, tả cảnh rất dễ tưởng tượng, nhưng cá nhân tôi nghĩ nếu giữ cách viết tả chi tiết mọi thứ như này đến hết truyện thì sẽ tốn nhiều sức lắm. Thích đọc kiểu này thật, nhưng chỉ sợ thớt nản
Thank thím vì nhận xét, mình nghĩ điều quan trọng của tác phẩm là cảm nhận của độc giả chứ không phải công sức của tác giả. Người viết phăng đại vài câu nhưng lại làm độc giả thích thú sẽ giá trị hơn nhiều so với việc người viết đổ nhiều tâm huyết nhưng chả ai care.

Một tác phẩm chỉ có giá trị khi nó nằm trong lòng độc giả, công sức của tác giả chả có nghĩa lý gì cả. Giá trị của tác phẩm độc lập với công sức của tác giả, nó gắn liền với người đọc.

Nhưng với tư cách một người viết, thì người ta lại thường viết cho riêng mình, nghĩa là muốn viết sao cho bản thân mình thấy thích. Mình cũng không ngoại lệ, có những lúc ngồi cả tiếng chỉ để viết đi viết lại một câu cho đến khi ưng ý.

Viết, đôi khi chả khác gì việc khổ dâm, tác giả chỉ tự hành hạ bản thân để cảm thấy thỏa mãn.
 
Chương 5c


Nơi này trước đây là một ngã tư sầm uất với đầy ắp các cửa hàng lớn mọc xung quanh, dòng xe cộ luân chuyển không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm. Ngã tư Tam Hiệp có danh nghĩa là cửa ngõ vào trung tâm thành phố Biên Hòa, nhưng thực ra nó vốn đã là trung tâm của thành phố rồi nếu tính theo mật độ dân cư. Phía Tây của giao lộ là phường Tam Hiệp, khu dân cư đông đúc và lâu đời của thành phố. Phía Đông là phường Long Bình, một khu dân cư khác, trẻ hơn nhưng cũng đông đúc không kém, tập trung phần lớn là người nhập cư.



Ngoài ra đây còn là cửa ngõ nối liền Sài Gòn và các tỉnh phía Bắc, nên phương tiện qua lại rất đông đúc. Thế mà bây giờ chỉ còn lại một bãi đất hoang vắng chỉ toàn cây với cỏ. Hoa trinh nữ, cỏ gà, cỏ hôi, cỏ lông và nhiều loại khác mà tôi không thể gọi tên, chúng mọc khá dày trên mặt đường, đua nhau phủ kín bất cứ chỗ nào có đất, thậm chí cả những chỗ vốn chỉ là một kẽ nứt nhỏ trên mặt đường.



Điểm nhấn của giao lộ này từng là một đường hầm chui ngắn dọc theo hướng Bắc Nam, một trong những công trình tuy đơn giản mà hoạt động rất hiệu quả, nhờ nó mà cái tai tiếng "ngã rẽ tử thần" bao năm của nơi đây này mới được gội rửa. Giờ đây trông nó chả khác gì một đầm lầy mini đầy bùn nhão, lõm bõm nước và đủ các loại cây cỏ hoa hòe kỳ lạ. Cũng không khó để đoán được rằng bãi lầy này được hình thành từ nước đọng lâu năm kết hợp với lớp đất đá bị cuốn trôi xuống theo những cơn mưa. Nước có thể bốc hơi để thoát đi, còn đất đá thì cứ dần tích tụ cho tới ngày chúng cao ngang bằng với mặt đường phía trên. Quá trình này cứ lập đi lập lại từ năm này qua năm khác mà biến đoạn đường hầm đã trở thành một đầm lầy thu nhỏ.



Vùng trung tâm của bãi lầy mọc lên nhiều loại rau cỏ lạ mắt, mà tôi chẳng thể nào miêu tả cho đúng, bởi chúng vừa ở xa, lại vừa tù mù. Ở hai đầu của đường hầm, nơi nhận được nhiều ánh nắng, thực vật cũng phát triển hơn, với nhiều đóa hoa màu hồng vàng nổi bật mà tôi đoán là bông súng. Cạnh chúng là những chiếc lá to và dày phủ kín mặt đầm. Thỉnh thoảng xuất hiện một vài loại cây nhỏ mọc xen kẽ vào đám lá kia, nhưng tôi cũng chịu thua không thể điểm tên.



Dễ thấy hơn là khu vực đảo an toàn nằm ở chính giữa của giao lộ, ngay phía trên bãi lầy. Đó thực sự là một vườn hoa nhỏ, trước đây người ta đã tận dùng vùng đất trống giữa vòng xoay để làm một hoa viên đơn giản, và bây giờ vẫn thế. Chỉ có điều khi còn người chăm sóc, nó là một cô gái khép nép tỏa sắc dưới ánh nhìn của phố thị, thì giờ đây lại bùng lên như một nàng thiếu nữ hoang dại đầy sức sống. Những bông hoa vốn được cẩn thận sắp xếp theo hàng theo lối đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là đủ các loại hoa hòe rực rỡ sắc màu mọc chen chúc nhau rồi tràn hết ra cả mặt đường.



Có một cuộc chiến đã nổ ra giữa hoa và cỏ, chúng quyết liệt tranh giành lãnh địa để rồi vẽ ra một lằn phân chia lãnh thổ không khó để nhận thấy. Đó đường biên bằng bê tông của đảo an toàn, hay đúng hơn là khuôn viên của vườn hoa. Cỏ đã len lỏi vào được trong lòng hoa viên, nhưng chính chúng cũng đã nở hoa và hòa mình thành một phần của bữa tiệc màu sắc. Dưới ánh nắng của một ngày khô ráo, đây hẳn sẽ là một kỳ quan.



Những căn nhà xung quanh thì không được lãng mạn như vậy. Vốn là khu vực có mật độ dân cư tập trung cao, tỷ lệ bê tông hóa gần như tuyệt đối nên mức độ bao phủ của thực vật nơi đây thua xa khu Chợ Điều - Suối Chùa. Các căn nhà bỏ hoang bị hư hại rất nhiều, mái sập, tường đổ để trơ ra mớ nội thất mục nát bên trong. Những ngôi nhà này ít nhiều cũng bị cây cỏ xâm chiếm nhưng độ che phủ thấp và hầu hết là các loại cỏ nhỏ, vòng đời ngắn. Các loại dây leo cũng ít hơn rõ rệt, và chỉ tập trung bao phủ ở một vài cụm nhà cách biệt. Các loại cây lớn cũng mọc rải rác, nhưng phần lớn tập trung ở gần suối và công viên, nơi mặt đất tự nhiên chưa từng bị bịt kín bởi lớp "mặt nạ đá".



Căn nhà nơi tôi đang đứng cũng không ngoại lệ, cửa bị đổ, mái lủng lỗ chỗ nhưng chưa sập, nội thất đã bị hư hại hoàn toàn, riêng sàn nhà là còn có chút sức sống do đã thành sân chơi đám dương xỉ ăn chơi nhảy múa. Nhắc đến dương xỉ, bọn này gần như bá chủ toàn khu vực, kéo dài từ chân cầu vượt đến tận đây, chúng xuất hiện khắp các căn nhà, lan ra cả ngoài đường ở những chỗ cớm nắng. Dường như như bóng râm ở đâu thì chúng ở đó.



Gần một tiếng trôi qua và cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng kêu râm ran của ếch nhái khiến lòng tôi trào dâng một cảm giác cô đơn khó tả. Tôi nhớ về những năm tháng tuổi ấu thơ, cái thời mà cả gia đình vẫn còn sống trong căn nhà gỗ lợp mái tôn cũ, với một cái ao lớn sau lưng nhà. Cứ sau mỗi trận mưa rào, từ mặt ao bèo phẳng lặng, đều đều dội lên thứ âm thanh vang vọng chẳng khác gì lúc này. Tiếng "ồm ộp" ý ới gọi nhau của ếch nhái trộn chung với tiếng sấm đầu mùa, ngỡ rộn ràng háo hức nhưng hóa ra lại cô đơn đến tận cùng, nhất là vào những buổi tối phải trông nhà một mình.



Lớn lên tôi không còn sợ cái âm thanh "rộn ràng nhưng cô quạnh" như thế nữa, phần vì còn phải dành tâm trí lo cơm áo gạo tiền, phần khác là vì quá trình đô thị hóa mạnh mẽ khiến người nhiều hơn ếch, nên có muốn nghe cũng chẳng được. Cảm giác ảm đạm thê lương không còn nhưng nỗi cô độc thì vẫn mãi lởn vởn đâu đó trong tâm trí, nhất là mỗi khi nghe được tiếng ếch nhái rên rỉ ỉ ôi. Nó vẫn luôn ở đó, ám ảnh và day dứt, như âm vang của những hồi ức sâu thẳm, chỉ chực chờ để đánh thức nỗi cô đơn lặng lẽ của kẻ lữ khách giữa dòng đời ồn ào náo nhiệt.

:too_sad:

PS: mình bị bí đặt tên chương, nhờ thím nào có ý tưởng phù hợp với chap 5 góp ý với nhé. Tên chương chỉ 2 chữ thôi nhé các thím
Chương 5 bác viết như tản văn vậy

via theNEXTvoz for iPhone
 
Thím viết bánh cuốn phết.

Cái hệ sinh thái (Khu rừng) thím viết cũng kỹ, mình cảm nhận được sự lấn chiếm của thảm thực vật xen lẫn với bê tông cốt thép. nhưng mình k cảm nhận được một khu rừng nhiệt đới với những loại cây đặc thù như thân lùn lá đơn nhưng lớn của họ môn chẳng hạn, chuối là loại cây mọc khắp nơi, mình nghĩ nếu cây cối nhiều z chuối rừng hẳn k thể k có.Trong các cháp ngoài cây dừa ra thì mình k liên hệ được nó với cái mảnh đất ở đây. thiết nghĩ sẽ hay hơn nếu thím nắm được các đặc điểm của 1 khu rừng mưa nhiệt đới sẽ ntn nếu nó xuất phát điểm từ 1 thành phố bê tông đường nhựa. các thảm thực vật đi đôi với các loài động vật phân chia theo từng tầng tán. Tầng trội(tầng vượt tán) Tầng tán chính, tầng dưới tán, và tầng thảm tươi.... Từ đó lồng ghép các tiểu tiết vào nhưng sẽ làm phong cảnh gần gũi mà sinh động hơn.
 

Attachments

  • D151B4DF-3170-447A-AB64-EF167A562495.jpeg
    D151B4DF-3170-447A-AB64-EF167A562495.jpeg
    143.4 KB · Views: 48
Thím viết bánh cuốn phết.

Cái hệ sinh thái (Khu rừng) thím viết cũng kỹ, mình cảm nhận được sự lấn chiếm của thảm thực vật xen lẫn với bê tông cốt thép. nhưng mình k cảm nhận được một khu rừng nhiệt đới với những loại cây đặc thù như thân lùn lá đơn nhưng lớn của họ môn chẳng hạn, chuối là loại cây mọc khắp nơi, mình nghĩ nếu cây cối nhiều z chuối rừng hẳn k thể k có.Trong các cháp ngoài cây dừa ra thì mình k liên hệ được nó với cái mảnh đất ở đây. thiết nghĩ sẽ hay hơn nếu thím nắm được các đặc điểm của 1 khu rừng mưa nhiệt đới sẽ ntn nếu nó xuất phát điểm từ 1 thành phố bê tông đường nhựa. các thảm thực vật đi đôi với các loài động vật phân chia theo từng tầng tán. Tầng trội(tầng vượt tán) Tầng tán chính, tầng dưới tán, và tầng thảm tươi.... Từ đó lồng ghép các tiểu tiết vào nhưng sẽ làm phong cảnh gần gũi mà sinh động hơn.
Cám ơn nhận xét của thím. Viết theo như thím tả tuy hay nhưng khá khoai, vì ngoài việc phải mô tả cho đúng thực tế về sinh vật học, còn phải biết cách tránh biến đoạn miêu tả thành một bài luận khoa học nhàm chán nữa.

Nhưng dù sao mình cũng sẽ cố gắng thử ở những chương sau coi sao, khi nvc đi vào khu vực rậm rạp hơn.
 
Chương 5 bác viết như tản văn vậy

via theNEXTvoz for iPhone
Công nhận, thấy cmt của thím mình mới đọc lại khúc này, cũng sến sẩm thật. Thực ra, đoạn này mình muốn kéo cảm xúc của người đọc vào nhân vật để tạo sự đồng cảm. Do vậy mình đưa vào cảm xúc cá nhân hơi nhiều. Thiệt tình, mới viết xong thì mình khá ưng ý vì nghĩ nhiều cảm xúc, nhưng giờ đọc lại thì đúng không khác gì tản văn sến súa. Mẹ nó, trong khi tản văn là một trong những loại hình văn xuôi mình ghét.

Cám ơn thím có nhận xét đa chiều, thím ko nói thì mình cũng không nhận ra. Hoá ra thứ mình ưng ý nhất lại giống thứ mình ghét nhất.
 
Chương 5c


Nơi này trước đây là một ngã tư sầm uất với đầy ắp các cửa hàng lớn mọc xung quanh, dòng xe cộ luân chuyển không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm. Ngã tư Tam Hiệp có danh nghĩa là cửa ngõ vào trung tâm thành phố Biên Hòa, nhưng thực ra nó vốn đã là trung tâm của thành phố rồi nếu tính theo mật độ dân cư. Phía Tây của giao lộ là phường Tam Hiệp, khu dân cư đông đúc và lâu đời của thành phố. Phía Đông là phường Long Bình, một khu dân cư khác, trẻ hơn nhưng cũng đông đúc không kém, tập trung phần lớn là người nhập cư.



Ngoài ra đây còn là cửa ngõ nối liền Sài Gòn và các tỉnh phía Bắc, nên phương tiện qua lại rất đông đúc. Thế mà bây giờ chỉ còn lại một bãi đất hoang vắng chỉ toàn cây với cỏ. Hoa trinh nữ, cỏ gà, cỏ hôi, cỏ lông và nhiều loại khác mà tôi không thể gọi tên, chúng mọc khá dày trên mặt đường, đua nhau phủ kín bất cứ chỗ nào có đất, thậm chí cả những chỗ vốn chỉ là một kẽ nứt nhỏ trên mặt đường.



Điểm nhấn của giao lộ này từng là một đường hầm chui ngắn dọc theo hướng Bắc Nam, một trong những công trình tuy đơn giản mà hoạt động rất hiệu quả, nhờ nó mà cái tai tiếng "ngã rẽ tử thần" bao năm của nơi đây này mới được gội rửa. Giờ đây trông nó chả khác gì một đầm lầy mini đầy bùn nhão, lõm bõm nước và đủ các loại cây cỏ hoa hòe kỳ lạ. Cũng không khó để đoán được rằng bãi lầy này được hình thành từ nước đọng lâu năm kết hợp với lớp đất đá bị cuốn trôi xuống theo những cơn mưa. Nước có thể bốc hơi để thoát đi, còn đất đá thì cứ dần tích tụ cho tới ngày chúng cao ngang bằng với mặt đường phía trên. Quá trình này cứ lập đi lập lại từ năm này qua năm khác mà biến đoạn đường hầm đã trở thành một đầm lầy thu nhỏ.



Vùng trung tâm của bãi lầy mọc lên nhiều loại rau cỏ lạ mắt, mà tôi chẳng thể nào miêu tả cho đúng, bởi chúng vừa ở xa, lại vừa tù mù. Ở hai đầu của đường hầm, nơi nhận được nhiều ánh nắng, thực vật cũng phát triển hơn, với nhiều đóa hoa màu hồng vàng nổi bật mà tôi đoán là bông súng. Cạnh chúng là những chiếc lá to và dày phủ kín mặt đầm. Thỉnh thoảng xuất hiện một vài loại cây nhỏ mọc xen kẽ vào đám lá kia, nhưng tôi cũng chịu thua không thể điểm tên.



Dễ thấy hơn là khu vực đảo an toàn nằm ở chính giữa của giao lộ, ngay phía trên bãi lầy. Đó thực sự là một vườn hoa nhỏ, trước đây người ta đã tận dùng vùng đất trống giữa vòng xoay để làm một hoa viên đơn giản, và bây giờ vẫn thế. Chỉ có điều khi còn người chăm sóc, nó là một cô gái khép nép tỏa sắc dưới ánh nhìn của phố thị, thì giờ đây lại bùng lên như một nàng thiếu nữ hoang dại đầy sức sống. Những bông hoa vốn được cẩn thận sắp xếp theo hàng theo lối đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là đủ các loại hoa hòe rực rỡ sắc màu mọc chen chúc nhau rồi tràn hết ra cả mặt đường.



Có một cuộc chiến đã nổ ra giữa hoa và cỏ, chúng quyết liệt tranh giành lãnh địa để rồi vẽ ra một lằn phân chia lãnh thổ không khó để nhận thấy. Đó đường biên bằng bê tông của đảo an toàn, hay đúng hơn là khuôn viên của vườn hoa. Cỏ đã len lỏi vào được trong lòng hoa viên, nhưng chính chúng cũng đã nở hoa và hòa mình thành một phần của bữa tiệc màu sắc. Dưới ánh nắng của một ngày khô ráo, đây hẳn sẽ là một kỳ quan.



Những căn nhà xung quanh thì không được lãng mạn như vậy. Vốn là khu vực có mật độ dân cư tập trung cao, tỷ lệ bê tông hóa gần như tuyệt đối nên mức độ bao phủ của thực vật nơi đây thua xa khu Chợ Điều - Suối Chùa. Các căn nhà bỏ hoang bị hư hại rất nhiều, mái sập, tường đổ để trơ ra mớ nội thất mục nát bên trong. Những ngôi nhà này ít nhiều cũng bị cây cỏ xâm chiếm nhưng độ che phủ thấp và hầu hết là các loại cỏ nhỏ, vòng đời ngắn. Các loại dây leo cũng ít hơn rõ rệt, và chỉ tập trung bao phủ ở một vài cụm nhà cách biệt. Các loại cây lớn cũng mọc rải rác, nhưng phần lớn tập trung ở gần suối và công viên, nơi mặt đất tự nhiên chưa từng bị bịt kín bởi lớp "mặt nạ đá".



Căn nhà nơi tôi đang đứng cũng không ngoại lệ, cửa bị đổ, mái lủng lỗ chỗ nhưng chưa sập, nội thất đã bị hư hại hoàn toàn, riêng sàn nhà là còn có chút sức sống do đã thành sân chơi đám dương xỉ ăn chơi nhảy múa. Nhắc đến dương xỉ, bọn này gần như bá chủ toàn khu vực, kéo dài từ chân cầu vượt đến tận đây, chúng xuất hiện khắp các căn nhà, lan ra cả ngoài đường ở những chỗ cớm nắng. Dường như như bóng râm ở đâu thì chúng ở đó.



Gần một tiếng trôi qua và cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng kêu râm ran của ếch nhái khiến lòng tôi trào dâng một cảm giác cô đơn khó tả. Tôi nhớ về những năm tháng tuổi ấu thơ, cái thời mà cả gia đình vẫn còn sống trong căn nhà gỗ lợp mái tôn cũ, với một cái ao lớn sau lưng nhà. Cứ sau mỗi trận mưa rào, từ mặt ao bèo phẳng lặng, đều đều dội lên thứ âm thanh vang vọng chẳng khác gì lúc này. Tiếng "ồm ộp" ý ới gọi nhau của ếch nhái trộn chung với tiếng sấm đầu mùa, ngỡ rộn ràng háo hức nhưng hóa ra lại cô đơn đến tận cùng, nhất là vào những buổi tối phải trông nhà một mình.



Lớn lên tôi không còn sợ cái âm thanh "rộn ràng nhưng cô quạnh" như thế nữa, phần vì còn phải dành tâm trí lo cơm áo gạo tiền, phần khác là vì quá trình đô thị hóa mạnh mẽ khiến người nhiều hơn ếch, nên có muốn nghe cũng chẳng được. Cảm giác ảm đạm thê lương không còn nhưng nỗi cô độc thì vẫn mãi lởn vởn đâu đó trong tâm trí, nhất là mỗi khi nghe được tiếng ếch nhái rên rỉ ỉ ôi. Nó vẫn luôn ở đó, ám ảnh và day dứt, như âm vang của những hồi ức sâu thẳm, chỉ chực chờ để đánh thức nỗi cô đơn lặng lẽ của kẻ lữ khách giữa dòng đời ồn ào náo nhiệt.

:too_sad:

PS: mình bị bí đặt tên chương, nhờ thím nào có ý tưởng phù hợp với chap 5 góp ý với nhé. Tên chương chỉ 2 chữ thôi nhé các thím

Chương 5 bác viết như tản văn vậy

via theNEXTvoz for iPhone
Đặt luôn tên chap là TẢN VĂN nè thớt, đúng tiêu chuẩn 2 chữ, lại hợp với nội dung nữa chứ :sure:
 
Chương 6a - ĐỘC HÀNH


Khi còn là một đứa trẻ tiểu học, có một vài tháng tôi phải đến sinh hoạt tại nhà thờ, nơi người ta thường tổ chức các buổi huấn luyện hướng đạo sinh cho thiếu nhi. Mỗi lúc như vậy tôi đều phải đi một mình, cho dù là ban ngày hay ban tối. Sỡ dĩ có cái chuyện kỳ lạ đó là vì tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình miền quê giàu truyền thống tự lập, với ba mẹ là các bậc phụ huynh mặc dù rất nghiêm khắc trong việc học hành lễ giáo nhưng lại phóng khoáng trong việc kiểm soát vị trí địa lý của con cái. Không bị gò bó như đám trẻ con thành thị, việc chúng tôi lông nhông đầu đường cuối phố, leo đồi lội ruộng, mất tích cả buổi trời cũng chả phải chuyện to tát, thế nên việc tự phải cuốc bộ đi học là một điều gần như hiển nhiên.



Mọi thứ sẽ không là vấn đề nếu nhà của tôi không phải ở xa nhất, và các buổi sinh hoạt không kết thúc vào lúc chiều tà, khi Mặt Trời hoàn toàn khuất dạng sau một ngọn đồi lớn. Hầu hết những đứa trẻ khác cũng phải tự trở về nhà chúng, nhưng khác với tôi, chúng đi cùng một đường.



Đó là một ngày đầu mùa hè, sau một cơn mưa thối đất thối cát, dưới những giọt nước li ti trôi lơ phơ qua ánh đèn vàng ở góc sân, tôi từ biệt mọi người để lội ngược về nhà, trái hướng với tất cả đám trẻ còn lại, độc hành. Con đường be đất đỏ đầy thân thương lúc ban ngày đã biến thành một thử thách thực sự với một bầu trời chập choạng và đầy những vũng sình lầy lội. Chút ánh sáng leo lét yếu ớt hắt ra từ những ngôi nhà thưa thớt hai bên đường không đủ để trấn an một đứa trẻ nhiều lo lắng. Thứ duy nhất xoa dịu nỗi sợ trong tôi lúc ấy là bóng dáng của những người lướt qua trên đường, mặc dù đôi lúc tôi cũng tự hỏi đó là người hay những bóng ma.



Những tiếng "ộp ẹt" ven đường hối thúc đôi chân bồn chồn rảo bước nhanh hơn, chốc chốc tôi lại đạp phải một vũng sình làm thứ nước vàng vọt văng lên ướt hết hai ống quần cộc. Chân tôi đau rát và nhức nhối vì vết cắn của một con kiến lửa, nọc độc của nó khiến mu bàn chân sưng lên. Vết thương cứ cạ liên tục vào quai dép, và càng khó chịu hơn khi bị lớp nước sình nhớp nhúa thấm vào. Được nửa đường, tôi phải xách dép lên và mang chân trần hết đoạn đường còn lại.



Giải thoát được nỗi đau của thể xác thì tôi lại phải nhận một nỗi đau khác về tinh thần: ánh mắt tò mò đầy dò xét của những người đi đường. Hẳn họ phải buồn cười lắm khi nhìn thấy một thằng nhóc ngớ ngẩn xách đôi dép nhựa bước lon ton một mình trên đường.



Càng về gần, đèn nhà đèn cửa lại càng thêm sáng sủa, nhưng vì vậy mà sự tò mò của người đi đường cũng tăng lên theo. Nỗi sợ bóng tối dần nhường chỗ cho một sự mặc cảm kỳ lạ. Họ có thể nhìn hoặc không, còn tôi thì vẫn tiếp tục đi, mỗi lúc một nhanh hơn, cho đến khi về đến cổng nhà tôi mới nhận ra là mình đang chạy. Vứt đôi dép ở cửa, tôi vòng xuống sân sau để rửa chân. Được gội sạch lớp bùn đất bằng những gáo nước mát lạnh sạch sẽ, vết cắn ở bàn chân mới bớt nhức nhối phần nào. Ở phía xa xa trong nhà là khung cảnh ba mẹ và em gái đang quây quần xem ti vi, họ vui vẻ bình phẩm về bộ phim kiếm hiệp đang chiếu trên màn hình mà không nhận ra tôi đã trở về. Dội thêm vài gáo nước rồi tôi bước vào nhà ăn cơm như mọi ngày bình thường khác. Không vui, không buồn, không ấm ức.



Ký ức về buổi chiều ngày hôm đó đã theo tôi suốt những năm tháng sau này. Nó luôn nhắc nhở tôi về ý nghĩa của sự cô độc, rằng sẽ có lúc một mình mình phải đương đầu với mọi thứ, tự bước qua những khó khăn, và quan trọng nhất là sau tất cả tôi phải nhận ra rằng hành trình cô độc đó cũng chẳng hề đặc biệt, đó chẳng qua là một thứ bình thường mà mỗi người đều phải nếm trải để trưởng thành.



Nhưng giờ phút này lại là ngoại lệ, ký ức về chuyện cũ chỉ khiến tôi cảm thấy cô đơn đến cùng cực. Tôi cứ ngồi đó, một mình dưới mái nhà hoang ẩm thấp lạnh lẽo, bên ngoài là bầu trời u ám và cơn mưa rả rích mãi chẳng dứt. Tôi thực sự cô độc, sự cô độc này đã là một hiện thực phũ phàng mà tôi phải đối mặt chứ không còn là một cảm giác mơ hồ thoáng qua như mọi khi nữa. Tôi mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi muốn ngả xuống ngủ một giấc dài, để rồi khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi không ngủ, vì biết thừa đó chỉ là một mộng tưởng viển vông, dù trong sâu thẳm ý nghĩ đó cứ mãi ám ảnh. Hy vọng là thứ đôi khi mang lại sự cứu rỗi, khơi lên động lực cho những linh hồn đang mỏi mệt, nhưng lại có những lúc nó sẽ nhấn chìm con người ta trong đại dương của những ảo mộng không lối thoát.
 
Last edited:
Back
Top