[Sinh tồn][Drama] Độc hành – Hành trình vào cõi chết (end)

Status: chương 28 - HỒI KẾT (END)
__________________________
photo-1-15924740755191326645855.jpg
photo-17-1592474073939276482140.jpg
Hình minh họa (nguồn internet)

***
Giới thiệu nội dung

Dù là queener hay lesor, thì cũng có lúc chúng ta mệt mỏi chán nản cái thế giới tàn nhẫn đầy áp lực này. Mỗi lúc như thế mong bạn đừng nản lỏng, mà hãy thử chìm vào thế giới của Độc Hành. Ở đây bạn có thể tìm thấy một thế giới mới cho mình, không luật lệ, không rào cản, chỉ có tự do. Bạn sẽ được hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ, những con suối mát lành, những cánh đồng bát ngát và một khu rừng tối tăm đầy bí ẩn. Và hơn hết, biết đâu đó ở nơi này, bạn tìm lại được bản ngã của mình.
“Tôi khao khát tự do, cho đến khi không còn gì khác ngoài nó.”

Độc hành là câu chuyện kể về hành trình tìm lại gia đình của một thanh niên hai mươi lăm tuổi ở một thế giới đầy nghiệt ngã. Chỉ sau một đêm như bao đêm bình thường khác, nhân vật chính tỉnh dậy và phát hiện ra rằng thành phố mà mình đang sống gần như đã sụp đổ, nhà cửa tan hoang, loài người biến mất, để lại cậu trơ trọi một mình với hàng ngàn câu hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người đã đi đâu? Tại sao mình bị bỏ lại?... :too_sad:

Vừa phải học cách sinh tồn trong một thế giới mới, nửa thân quen nửa lạ lẫm đầy bí ẩn, vừa phải cố gắng tìm kiếm những người thân và giải đáp câu hỏi lớn nhất: Sự thật đằng sau tất cả là gì? Nhân vật chính sẽ phải xoay xở như thế nào?:confident: Cùng theo dõi nhé

*
Tuy truyện đã kết thúc, nhưng mình vẫn trong quá trình chỉnh sửa để cho ra phiên bản hoàn thiện nhất (hiện tại thấy hơi dài dòng), nên mong mọi người góp ý nhé.
ĐỘC HÀNH

Chương 1a - THỨC TỈNH
Chương 1b
---
Chương 2a - THỰC TẠI * Phụ lục 1 - Thông tin địa lý
Chương 2b
Chương 2c
Chương 2d
---
Chương 3a - DẠ KHÚC * Phụ lục 2 - Thông tin địa lý (thành phố Biên Hòa)
Chương 3b
Chương 3c
Chương 3d
---
Chương 4a - ĐỘNG QUỶ
Chương 4b
---
Chương 5a - LẶNG LẼ
Chương 5b
Chương 5c
---
Chương 6a - ĐỘC HÀNH
Chương 6b
Chương 6c
---
Chương 7a - CUỘC SỐNG
Chương 7b
---
Chương 8a - TỬ THẦN
Chương 8b
Chương 8c
---
Chương 9a - NGHĨA ĐỊA
Chương 9b
---
Chương 10a - TƯƠNG LAI
Chương 10b
---
Chương 11a - SINH MỆNH
Chương 11b
---
Chương 12a - NHIÊN LIỆU
Chương 12b
---
Chương 13a - NHẬT KÝ
Chương 13b
---
Chương 14a - HOA TRẮNG * Phụ lục
Chương 14b
---
Chương 15a - BÃO SÉT
Chương 15b
---
Chương 16a - BIỂN LỬA
Chương 16b
---
Chương 17a - CON MỒI
Chương 17b
Chương 17c * Bản đồ chương 17
---
Chương 18a - MA LỰC
Chương 18b
Chương 18c
---
Chương 19a - TÒA THÁP * Phụ lục
Chương 19b
---
Chương 20a - GIÁ RÉT * Phụ lục
Chương 20b
---
Chương 21a - LỘ DIỆN
Chương 21b
---
Chương 22a - LIMBO
Chương 22b
---
Chương 23a - TRỞ VỀ
Chương 23b
---
Chương 24a - ĐÔI MẮT
Chương 24b
---
Chương 25a - CÔ GÁI
Chương 25b
Chương 25c
---
Chương 26a - NHIỆM VỤ
Chương 26b
---
Chương 27a - NHÂN LOẠI
Chương 27b
Chương 27c
Chương 27d
---
Chương 28 - HỒI KẾT
 
Last edited:
Chương 6b


Cơn mưa dài rồi cũng tạnh, nhưng sau nó chỉ còn là một ngày tàn. Mặt Trời bắt đầu lún sâu vào những nóc nhà, ánh nắng sẽ sớm tắt. Quyết không quay về, tôi nhanh chân đẩy chiếc xe chất đầy hành lý men theo đường Phạm Văn Thuận hướng vào trung tâm thành phố. Trên đoạn đường này có rất nhiều cửa hàng máy móc công cụ, nhưng chẳng thể kịp ngó qua hết vì trời đã sắp tối. Tôi có ghé vào một siêu thị điện thoại di động, định bụng xem thử điện thoại thông minh của tương lai trông thế nào, đặc biệt là thử coi iphone có còn tai thỏ không, nhưng thật buồn là chả còn lại gì đáng giá.


Tất cả những thứ tìm được chỉ là kính bể, kệ đổ ngổn ngang, có vài chiếc điện thoại rơi vỡ trên sàn, nhưng đều là loại cũ và không có gì đặc biệt. Hẳn là hàng ngon đã bị quét sạch trong cơn hỗn loạn cả rồi. Duy có một thứ mà tôi cho là đáng giá là cuốn tạp chí mốc meo nằm kẹt dưới chân bàn, nó tuy khá mỏng và rách nát te tua nhưng còn rõ chữ. Tôi nhặt và nhét tạm vào ba lô, định bụng khi nào rảnh sẽ đọc thử.


Lội bộ được vài trăm mét, lần đầu tiên trong đời tôi mới nhận ra tỉnh Đồng Nai đang sống đúng với tên gọi của nó. Trước mắt tôi là một con nai sừng xám hùng dũng. Con vật cao đến hai mét với cặp sừng chỉa ra nhiều nhắn nhọn hoắt đầy hung tợn trái ngược với ánh mắt lơ mơ ngơ ngác. Nai sống theo bầy, nên chắc hẳn con này đang bị lạc đàn, ánh mắt bối rối của nó càng khẳng định chuyện đó. Trông to khỏe, nhưng nó lại có vẻ chậm chạm, thế nên tôi quyết định thử tài săn thú. Thực ra, tôi biết rõ năng lực của mình, câu cá còn chưa xong thì nói gì đến chuyện săn bắn, nhưng cũng không thể không thử vì đến giờ này cũng chẳng còn gì để bỏ bụng.


Tôi di chuyển chậm, cúi thấp người, cẩn thận nép sát vào hàng tường gạch mặt tiền của các ngôi nhà, cố ẩn mình sau những lùm cỏ lớn. Càng đến gần hơn tôi mới phát hiện ra con vật tội nghiệp đang bị thương, là một vết cắt dài từ mông xuống tận đùi sau. Hẳn là phải đau lắm vì nó phải cà nhắc từng bước mới di chuyển được. Sau một hồi lăn lê bò càng thì tôi cũng tiếp cận được con vật xấu số, giờ tôi nấp sau một bụi cây cách mục tiêu chừng mười bước chân. Không thể tiến lên tiếp tục vì giữa tôi và nó là một khoảng trống trải, mặt đất chỉ toàn là cỏ gà và hoa trinh nữ, hoàn toàn không có chỗ để lẩn trốn.


Tôi có hai lựa chọn, một là đứng đây phi chiếc rựa về phía con vật rồi cầu may, hai là lao thật nhanh đến mục tiêu rồi bổ một phát thật mạnh vào đầu nó. Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định chọn phương án hai, vì nai là loài ăn cỏ hiền lành, không việc gì phải sợ mà phải ném rựa cầu may cả. Tôi hít một hơi rồi lấy đà lao ra hết tốc lực, hai tay cầm chặt cán chiếc rựa, chuẩn bị sẵn tư thế cho nhát chém chí mạng.


Nhưng khi mới lao ra được nửa đường thì con vật thấy động, giật mình nhảy chồm về phía trước. Mặc dù chỉ là một bước nhỏ nhưng nó cũng làm tôi giật mình theo, giây phút đó cả cánh tay tôi hóa cứng, hoàn toàn không thể đi rựa để bắt đầu nhát chém. Trong một khoảng khắc, mắt tôi và con vật chạm nhau. Ở thời điểm đó, tôi đã biết mình đã thua, thời khắc quan trọng nhất đã vụt mất. Con vật lồng lên tránh được cú lao tới của tôi rồi biến mất trong một con hẻm tối.


Con nai mập mạp với cái chân bị thương mất hút ngay trước mắt khiến tôi vô cùng hụt hẫng, rồi sau đó dần chuyển thành tức giận. Ném mạnh chiếc rựa xuống đất, tôi ngước lên trời rồi hét lên một tiếng thật to. Chưa lúc nào tôi thấy thất vọng về bản thân như vậy, tôi sợ bọn mèo hoang, bất lực trước đàn cá, rồi giờ là vuột mất một con mồi ngon ăn với đôi chân thương tật.


Hoặc là tôi quá kém cỏi, hoặc là thế giới đang cố nghiền nát tấm thân này.
 
Chương 6c


Tôi bắt đầu thấm mệt và nhận ra cơn đói đang tới. Cứ ngỡ sắp được ăn thịt nai, ai dè đến cái móng chân cũng không có. Tôi quay lại tìm chiếc xe đẩy để đi tiếp, lần này tôi đi chậm và cố tìm cho ra được một cây ăn quả. Khu Tam Hòa - Tam Hiệp trước đây có mật độ dân cư cao nhất Biên Hòa nên tỉ lệ bê tông hóa gần như tuyệt đối, nền đất tự nhiên để cây cối phát triển hầu như không có. Hiện giờ tuy lớp bê tông đã được phủ một lớp đất mùn, nhưng hoàn toàn không đủ để những cây thân gỗ lớn cắm rễ. Thực vật ở đây đa phần là các loại cây nhỏ rễ ngắn và nông, chỉ có một số ít là những cây đại thụ to lớn.



Có một điều khá đặc biệt là những cây lớn ở đây tuy không nhiều về số lượng nhưng kích thước thì rất khủng, khủng hơn nhiều so với những cây lớn tôi từng gặp. Chúng thường mọc ra những kẽ nứt lớn trên đường, vỉa hè, hoặc trong sân của những ngôi biệt thự, có những cây hoàn toàn là tự mọc, nhưng có những cây mà tôi nghĩ là chúng phát triển từ những cây cũ được trồng sẵn mà thành. Điểm chung của chúng là thân to, rất cao với nhữnng tán lá lớn có thể phủ bóng lên một khoảng lớn trên mặt đất.



Từ một trong những tán cây như vậy, tôi mò được một cây ổi lớn, nó mọc trong vườn của một ngôi biệt thự nhỏ khuất trong hẻm. Thật may là nó có quả, nhưng vì tán quá cao nên mất khá nhiều thời gian để có thể hái được. Những quả ổi to bằng nắm tay nhưng xanh lè và chát đắng. Tôi cố nhai hết một quả để làm dịu cơn đói, nhưng không mấy hiệu quả, vị chát của ổi còn làm dạ dày thêm khó chịu.



Ổi còn xanh, và những bông cỏ may tím cũng vừa mới bắt đầu trổ sắc, chứng tỏ bây giờ mới chỉ đầu tiết hạ, khoảng tháng năm hay sáu gì đó. Điều này cũng đồng nghĩa với việc cơn mưa vừa rồi mới chỉ là sự khởi đầu nhẹ nhàng, tôi phải sẵn sàng chịu đựng cả một mùa mưa bão đang tới.



Khi những tia nắng vàng vọt cuối cùng không còn chiếu rọi lên mặt đất, ánh sáng ban ngày chỉ còn được phản chiếu từ bầu trời rực đỏ phía Tây thì tôi mới tới được nơi cần đến: cổng một ngôi nhà thờ quen thuộc. Nơi đây chỉ cách ngã tư hơn một cây số nhưng cũng tiêu tốn của tôi kha khá thời gian. Tôi chạy một mạch thẳng vào phía trong, hướng về con hẻm bên phải cạnh nhà thờ, trống ngực tôi đánh liên hồi, mỗi lúc lại nhanh hơn như thể muốn xoắn lấy cuống phổi. Tôi đã tưởng mình không thể thở được.



Trước mắt tôi là một khung cảnh vô cùng quen thuộc. Mọi người đang vui vẻ trò chuyện với nhau ngoài đường, quán xá vẫn rộn ràng như mọi khi, và đặc biệt nhất là bóng dáng thân thuộc kia vẫn còn đó. Cô gái xinh đẹp nhất thế gian vẫn ở đó, đang cười nói với một cô gái khác, bên cạnh đám trẻ con chạy nhảy tứ tung khắp sân nhà thờ.



Tôi gọi tên cô ấy, âm vang đủ lớn để tất cả mọi người có thể nghe được. Nhưng cô ấy không đáp, vẫn tiếp tục câu chuyện với bạn mình, mà không hề đoái hoài đến sự hiện diện của tôi. Tôi gọi thêm một lần nữa, lần này lớn gấp đôi, nhưng đáp lại vẫn là một sự dưng dưng đến lạnh người.



Một lần nữa, tôi hét vang tên người yêu trong vô vọng, lớn đến nỗi có thể cảm thấy cổ họng muốn phực cháy. Tất cả ảo ảnh trước mắt đang tan biến.



Hai đầu gối khụy xuống, những giọt nước mắt bắt đầu rơi. "Chẳng còn lại gì, chẳng còn lại gì nữa" - tôi nửa rên rỉ nửa nức nở. Nơi đây chẳng còn một bóng người, chỉ có những ngôi nhà trơ trọi hoang tàn giữa thảm cỏ xanh lét. Những bức tường loang lổ do rêu mốc, những mái nhà đã đổ sụp từ lâu, những cánh cửa vẫn đóng im lìm, hoặc mở toang hoác. Lạnh lẽo. Ngọn lửa hy vọng cuối cùng đã tắt, không có một dấu hiệu nào dù là nhỏ nhất chứng tỏ còn người sinh sống. Tất cả chỉ còn lại là một dãy phố vắng lặng heo hút.



Tôi nằm dài ra đất, lòng bàn tay chạm vào đám cỏ tí hon, mắt nhìn lên bầu trời. Tôi tự hỏi bản thân suy nghĩ gì? Kết cục này có bất ngờ chút nào đâu, tại sao tôi vẫn đau khổ đến thế khi đối diện với nó. Thực tại nghiệt ngã này chẳng phải quá hiển nhiên sao, thế mà tôi vẫn nuôi một mộng tưởng hão huyền. Rồi tôi vẫn nằm đó, khép mắt và chìm đắm trong những ký ức cũ.

-----

Mọi người cho nhận xét nhé, đặc biệt là về nhân vật chính ấy. Tâm lý có hợp lý? Nhân vật có thú vị? v.v..
 
Chương 7a - CUỘC SỐNG

Gió lướt nhẹ qua mặt cỏ rồi nhảy múa ríu rít quanh đôi bàn chân của các cặp tình nhân đang quấn quít. Bờ kè là nơi hẹn hò ưa thích của chúng tôi, vì ở đó tôi có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh của dòng sông qua những con gió mà nó mang vào bờ, và hơn hết là thiếu đi những ánh mắt soi mói.



"Nếu một ngày nào đó, em mắc bệnh nan y, anh có còn yêu em không?" bạn gái tôi hỏi khi hai bàn tay nàng còn ôm chặt lấy bắp tay tôi. Đó cũng là buổi hẹn gần nhất, trước khi mọi chuyện tồi tệ xảy ra.



"Sao em lại nói vậy?", tôi hỏi không giấu được lo lắng. "Em bị bệnh gì à?"

"Không, chỉ là tự dưng em nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đó thôi".

"Dĩ nhiên là anh sẽ vẫn yêu em chứ", tôi trả lời bằng một câu hiển nhiên mà tôi nghĩ là chẳng thể nào khác được, nhưng tôi cũng tự vấn lòng mình rằng câu trả lời đó chân thật đến mức nào?

"Còn em?", tôi hỏi và đặt ánh nhìn của mình lên tóc của nàng.

"Em ư?", cô ấy trầm ngâm một lúc. Gió đã thổi mạnh hơn, đủ để tôi cảm thấy có một chút lạnh lẽo.

"Đúng vậy, em có ở bên anh khi anh mắc bệnh hiểm nghèo không?" Tôi hỏi lại, lần này rõ ràng hơn, như thể sợ rằng cô ấy chưa hiểu được ý của mình.

"Em không biết nữa", nàng chậm rãi trả lời, dường như trong lòng còn có chút đắn đo.

Tất nhiên đó là một câu trả lời tôi không hài lòng chút nào, với nó, tôi đã nghĩ cô ấy không yêu tôi, hay ít nhất là không yêu tôi đủ nhiều. Lòng tôi dao động dữ dội, nhưng như một sóng ngầm dưới lòng sông, tôi không đáp, mà chỉ im lặng.



"Em chỉ ở lại một khi anh đã là chồng em thôi", cô ấy trả lời sau khi cà hai im lặng một lúc lâu. "Còn không em sẽ bỏ anh mà đi".



***



Tôi đứng dậy khi Mặt Trời đã khuất dạng, chỉ còn lại chút ánh sáng cuối ngày bị hắt ngược lên vòm trời, đỏ au như máu. Những đám mây trắng bị nhuộm đỏ trông chẳng khác gì những miếng bông gạc bết máu, choe choét trên nền trời. Đó hẳn là một lời cảnh báo, rằng tôi nên trở về trước khi trời tối. Nhưng về đâu đây, tôi tự hỏi và không thể trả lời, ít nhất là trong lúc này. Tôi đã quá mệt mỏi, cả thể xác và tinh thần chỉ chực chờ gục ngã. Tôi cần nghỉ ngơi, và tôi quyết định sẽ ở lại đây.



Tôi nhìn ngôi nhà cũ của gia đình bạn gái mà lòng đầy thổn thức, nó đã chẳng còn là chốn thân thuộc mà tôi từng quen biết. Hai cánh cửa gỗ mở toang, lớp mái tôn và hàng tường gạch vẫn còn đó nhưng đã xuống cấp trầm trọng đến nỗi tôi nghĩ nó có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Từ bên ngoài, tôi có thể nhìn được gần như toàn bộ không gian trong nhà: đồ đạc bị xới tung, vương vãi khắp nơi, bốn chân tường thì mọc đầy dương xỉ. Chỉ mới bước vào bên trong, ngay lập tức tôi có thể cảm nhận được sự một sự bứt rứt khó chịu, không khí có độ ẩm quá cao và nặng mùi nấm mốc. Rõ ràng, những căn nhà như vầy không phù hợp để ngủ qua đêm, và không khó để nhận ra là các căn nhà khác cũng trong tình trạng tương tự.



Tôi nhanh chóng quyết định chọn nhà thờ để cắm trại và tức tốc chuẩn bị củi lửa trước khi trời tối, vì đôi mắt của loài người chẳng khác nào mù lòa khi màn đêm buông xuống. Tôi sẽ không ngủ bên trong thánh đường, vì những chiếc bàn ghế gỗ nằm xiêu vẹo ngổn ngang khắp nơi, thậm chí có những cái còn chồng chéo lên nhau. Điều này hạn chế đáng kể việc di chuyển và tầm nhìn, tạo ra một cảm giác bị mất chủ động. Do đó, tôi đã chọn sân nhà thờ làm chỗ ngủ, và chỉ vào bên trong khi có thời tiết bất lợi.



Sân nhà thờ là một khoảng đất trống được bao quanh bởi một hàng rào mũi giáo dài. Sát hàng rào là một luống đất dùng để trồng hoa lá cây cảnh. Lúc trước, đây là nơi khoe sắc trong trật tự của những luống hoa nhà trồng, còn giờ thì đã trở thành một ruộng hoa đúng nghĩa đen. Những thân hoa liễu yếu đào tơ cũng đã không còn chịu yên vị ở trong những luống đất bị đóng khung, mà đã lan khắp ra xung quanh. Điều khác biệt là giờ đây chỉ lại còn lại đúng mỗi một loài hoa, là những bông hoa tím rịm hình loa kèn. Chúng bung nở ở khắp nơi, xung quanh các hàng rào, mặt đường, và lấn dần vào đến tận bên trong thánh đường.



Những bông hoa này tuy mọc khắp nơi nhưng lại không quá cao hay rậm rạp nên không gây trở ngại nhiều về tầm nhìn, trái lại, khung cảnh mà chúng mang lại xoa dịu tâm trạng tôi phần nào. Hai con đường nhỏ chạy dọc hai bên nhà thờ thì mọc đầy cỏ càng cua, thứ mà tôi không hề có tâm trạng để nhận ra khi lần đầu đi qua. Đây không những là một loại cỏ có thể ăn cứu đói, mà mùi vị cũng không tệ, đặc biệt là khi làm gỏi với cà chua.



Nhổ được hai nắm, ngắt rễ, rồi cho vào một chiếc bình nước cắt miệng, tôi trộn nó với hộp cá nhặt được ở siêu thị, thế là đã có món cá sốt trộn rau. Mùi vị của nó hơi lạ nhưng cũng không tệ lắm, tôi vẫn có thể ăn một cách ngon lành. Có thể do đã quá hạn từ lâu, những miếng cá trích không còn giữ được hình dáng ban đầu mà nát bét như cám lợn, tuy vậy vẫn còn chút mùi cá.



Chỉ trong vòng vài phút tôi đã hoàn thành bữa sáng, bữa trưa và cả bữa tối, không thịnh soạn lắm nhưng cũng khiến cái bụng đói bớt cồn cào. Khi tôi ăn xong thì Mặt Trời cũng đã lặn hẳn và trời đã chập choạng tối. Tôi vừa sử dụng hết lượng thức ăn dự trữ cuối cùng, từ ngày mai sẽ chỉ còn có rau và cỏ. Ăn xong, tôi chẳng biết phải làm gì nữa, chỉ lặng thinh ngước nhìn bầu trời với chút ánh sáng cuối cùng đang dần cạn kiệt. Tôi cứ ngồi đó, trống rỗng, vô hồn.
 
Last edited:
Đọc truyện này trong mùa phong tỏa làm có nhiều liên tưởng quá. Dự đoán nguyên nhân đằng sau mọi thứ chính là một loại virút, nó đã tiêu diệt toàn loài người và đóng băng main
 
Back
Top