[Sinh tồn][Drama] Độc hành – Hành trình vào cõi chết (end)

Status: chương 28 - HỒI KẾT (END)
__________________________
photo-1-15924740755191326645855.jpg
photo-17-1592474073939276482140.jpg
Hình minh họa (nguồn internet)

***
Giới thiệu nội dung

Dù là queener hay lesor, thì cũng có lúc chúng ta mệt mỏi chán nản cái thế giới tàn nhẫn đầy áp lực này. Mỗi lúc như thế mong bạn đừng nản lỏng, mà hãy thử chìm vào thế giới của Độc Hành. Ở đây bạn có thể tìm thấy một thế giới mới cho mình, không luật lệ, không rào cản, chỉ có tự do. Bạn sẽ được hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ, những con suối mát lành, những cánh đồng bát ngát và một khu rừng tối tăm đầy bí ẩn. Và hơn hết, biết đâu đó ở nơi này, bạn tìm lại được bản ngã của mình.
“Tôi khao khát tự do, cho đến khi không còn gì khác ngoài nó.”

Độc hành là câu chuyện kể về hành trình tìm lại gia đình của một thanh niên hai mươi lăm tuổi ở một thế giới đầy nghiệt ngã. Chỉ sau một đêm như bao đêm bình thường khác, nhân vật chính tỉnh dậy và phát hiện ra rằng thành phố mà mình đang sống gần như đã sụp đổ, nhà cửa tan hoang, loài người biến mất, để lại cậu trơ trọi một mình với hàng ngàn câu hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người đã đi đâu? Tại sao mình bị bỏ lại?... :too_sad:

Vừa phải học cách sinh tồn trong một thế giới mới, nửa thân quen nửa lạ lẫm đầy bí ẩn, vừa phải cố gắng tìm kiếm những người thân và giải đáp câu hỏi lớn nhất: Sự thật đằng sau tất cả là gì? Nhân vật chính sẽ phải xoay xở như thế nào?:confident: Cùng theo dõi nhé

*
Tuy truyện đã kết thúc, nhưng mình vẫn trong quá trình chỉnh sửa để cho ra phiên bản hoàn thiện nhất (hiện tại thấy hơi dài dòng), nên mong mọi người góp ý nhé.
ĐỘC HÀNH

Chương 1a - THỨC TỈNH
Chương 1b
---
Chương 2a - THỰC TẠI * Phụ lục 1 - Thông tin địa lý
Chương 2b
Chương 2c
Chương 2d
---
Chương 3a - DẠ KHÚC * Phụ lục 2 - Thông tin địa lý (thành phố Biên Hòa)
Chương 3b
Chương 3c
Chương 3d
---
Chương 4a - ĐỘNG QUỶ
Chương 4b
---
Chương 5a - LẶNG LẼ
Chương 5b
Chương 5c
---
Chương 6a - ĐỘC HÀNH
Chương 6b
Chương 6c
---
Chương 7a - CUỘC SỐNG
Chương 7b
---
Chương 8a - TỬ THẦN
Chương 8b
Chương 8c
---
Chương 9a - NGHĨA ĐỊA
Chương 9b
---
Chương 10a - TƯƠNG LAI
Chương 10b
---
Chương 11a - SINH MỆNH
Chương 11b
---
Chương 12a - NHIÊN LIỆU
Chương 12b
---
Chương 13a - NHẬT KÝ
Chương 13b
---
Chương 14a - HOA TRẮNG * Phụ lục
Chương 14b
---
Chương 15a - BÃO SÉT
Chương 15b
---
Chương 16a - BIỂN LỬA
Chương 16b
---
Chương 17a - CON MỒI
Chương 17b
Chương 17c * Bản đồ chương 17
---
Chương 18a - MA LỰC
Chương 18b
Chương 18c
---
Chương 19a - TÒA THÁP * Phụ lục
Chương 19b
---
Chương 20a - GIÁ RÉT * Phụ lục
Chương 20b
---
Chương 21a - LỘ DIỆN
Chương 21b
---
Chương 22a - LIMBO
Chương 22b
---
Chương 23a - TRỞ VỀ
Chương 23b
---
Chương 24a - ĐÔI MẮT
Chương 24b
---
Chương 25a - CÔ GÁI
Chương 25b
Chương 25c
---
Chương 26a - NHIỆM VỤ
Chương 26b
---
Chương 27a - NHÂN LOẠI
Chương 27b
Chương 27c
Chương 27d
---
Chương 28 - HỒI KẾT
 
Last edited:
Chương 8c


Vết cắn khá sâu và mỗi lúc lại trở nên nhức nhối hơn. Tôi không có nhiều kiến thức về rắn, nhưng cũng đủ biết rằng những vết thương do nọc độc đều đau đớn hơn những vết cắn vô hại, do vậy nhiều khả năng đây không phải là một loại rắn lành. Nếu tôi không xử lý nhanh thì sẽ không có cơ hội thấy ánh sáng Mặt Trời lần nữa.


Hít một hơi dài, tôi ngậm chặt vào vết cắn và mút thật mạnh, cố gắng hút máu độc ra càng nhiều càng tốt. Máu chảy ra có mùi tanh nồng và đắng nghét, điều này càng khẳng định con rắn có độc. Không thể loại hết độc bằng cách này được, việc tiếp theo nên làm là phải garo cánh tay lại để hạn chế máu độc chảy về tim. Tôi xé áo thành một chiếc khăn rồi dùng nó cột chặt ở phần tay ngay dưới vai, cố gắng siết chặt nhất có thể.


Những lưỡi lửa múa may bập bùng giữa khu rừng vắng lặng, chỉ còn một bóng một người trải dài trên mặt đất, lặng thinh.


Không biết những cố gắng nãy giờ có cứu được cái mạng quèn này không, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Thả ánh nhìn vào những đốm lửa phập phùng, tôi thấy thấy hận cái cuộc đời này đến tận cùng. Tôi quay mặt ngước nhìn về phía nhà thờ tối om và yên lặng, hai hàm răng nghiến chặt từng từ: "trò chơi của ông đấy, có lẽ nó chưa đủ khó như ý ông rồi, đến nỗi ông còn sai con rắn đó đến lấy mạng tôi". Bên ngoài, ngọn lửa vẫn uốn éo. "ÔNG THÀNH CÔNG RỒI ĐÓ" - Tôi hét lên.


Cả khu rừng vẫn lặng thinh, không có dấu hiệu gì là sẽ có lời đáp trả. Rồi đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng "RẦM!". Âm thanh không quá lớn nhưng đủ để biết nó vọng ra từ con đường bên tay phải nhà thờ. Vài giây sau đó, một tiếng rên rỉ xuất hiện. Thật khó để có thể nghe rõ đó là gì, nhưng tiếng vọng đó có vẻ rất u uất và đầy thảm thiết khiến tôi không khỏi rùng mình.


Có thứ gì đó đang diễn ra, rất gần đây thôi, nhưng tôi không có cách nào biết được đó là gì. Lần đầu tiên trong những ngày ở đây, sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ, nhưng rồi lại chịu khuất phục trước lưỡi hái tử thần. Bình thường, dù có tò mò đến mấy tôi cũng khó mà mạo hiểm đi thám thính giữa đêm như vậy, nhưng giờ này không hiểu sao tôi lại muốn tìm hiểu nó nhiều như vậy. Âm thanh đó đúng là có hù dọa được tôi, nhưng nó vẫn không đáng sợ bằng kẻ thù thực sự lúc này, là nọc độc của con rắn đang len lỏi trong huyết mạch. Một khi nọc độc đã hòa vào máu, cần hạn chế tối đa sự vận động, nếu không muốn nhanh gặp tử thần.


Vết cắn dần khiến tôi mệt mỏi và chóng mặt, cảm giác buồn nôn trào lên liêu tục, bất chấp việc bụng dạ tôi gần như trống rỗng. Tôi chỉ còn biết nằm đó, im lặng và lắng nghe. Tiếng rên rỉ mỗi lúc một nhỏ dần rồi không còn nghe thấy được nữa.


Sau nửa giờ thắt ga rô, cánh tay phải của tôi đã có dấu hiệu tê dại, và điều này đẩy tôi tới một tình huống không mấy dễ chịu. Lúc này, tôi có hai lựa chọn, một là nới lỏng nút thắt để máu lưu thông, việc này sẽ cứu được cánh tay tránh khỏi việc hoại tử do thiếu máu, nhưng đồng thời nó cũng làm tăng tốc độ khuếch tán chất độc trong cơ thể, làm tôi tiến nhanh hơn đến cái chết. Hai là tôi vẫn quyết giữ chặt nút ga rô để làm giảm thời gian phát tán nọc độc, nhưng lại gia tăng khả năng bị hoại tử cánh tay phải.


Trong bất cứ hoàn cảnh nào, đối với bất cứ ai, việc giáp mặt với cái chết chẳng bao giờ là chuyện dễ dàng. Vì vậy, thật kinh khủng khi trong hoàn cảnh hiểm nghèo, tôi còn phải tự chọn lấy cách mà mình phải chết. Người ta thường nói những người sắp chết sẽ có một chuyến du ngoạn về các miền của ký ức, toàn bộ cuộc sống trước đây của họ sẽ được tua lại như một bộ phim hoàn chỉnh, đầy đủ và sống động. Tôi lại không được như vậy, tôi vẫn nhớ về những chuyện cũ, nhưng tất cả đều là những ký ức rõ ràng, chủ động và đầy tiếc nuối. Có lẽ, từ giây phút nhận ra mình là kẻ bị bỏ lại, lòng tôi đã chết rồi.


Đến lúc này tôi mới chợt nhận ra mình thật ngớ ngẩn. Việc ga rô khi rắn cắn vốn chỉ để làm chậm quá trình nọc độc chạy về tim, để người ta có thêm thời gian đưa nạn nhân tới bệnh viện. Sau đó, các bác sỹ sẽ dùng huyết thanh để giải độc. Còn tôi, một thân một mình giữa đồng không mông quạnh, kéo dài thời gian để thêm đau khổ à? Thật ngu ngốc! Nếu cứ tiếp tục thế này cánh tay của tôi sẽ bị hoại tử, và nếu may mắn không chết vì nọc rắn thì sau đó cũng sẽ chết vì nhiễm trùng.


Rồi tôi quyết định tháo hoàn toàn ga rô, để mặc kệ dòng chất độc đang chảy trong người tự do hoạt động. Lấy chai rượu nốc một ngụm lớn rồi nằm dài ra đất, thả hồn lên dải ngân hà đang trải dài trên bầu trời. Tới lúc này tôi không còn làm gì hơn được nữa ngoài việc phó mặc cho số phận, nếu phải chết, thì tôi sẽ chết với đôi tay còn nguyên vẹn.​
 
Lên cho chap mới nào, đừng vì bị hối quá mà đem con bỏ chợ nha bác thớt :beauty::beauty::beauty:. Chưa thấy gái mà main sắp chết tới nơi rồi
 
Em 2 tháng rồi đây bác
Biết thế lúc 15 ra đường nhiều tí, bây h tù quá rồi bác

via theNEXTvoz for iPhone
Khu mình thì bị phong toả hơn tuần nay. Đồng nghiệp trong phòng thì ở hết Sg nên cũng WFH hết. Khổ nỗi công ty vẫn hoạt động, nên nó réo điện thoại suốt ngày (vì cả phòng có ai đi làm được đâu mà nhờ vả). Ở nhà vừa bí bách, vừa áp lực công việc. Chán!
Cả ngày chỉ ăn với đi ra đi vô ngóng điện thoại, check mail.
 
Khu mình thì bị phong toả hơn tuần nay. Đồng nghiệp trong phòng thì ở hết Sg nên cũng WFH hết. Khổ nỗi công ty vẫn hoạt động, nên nó réo điện thoại suốt ngày (vì cả phòng có ai đi làm được đâu mà nhờ vả). Ở nhà vừa bí bách, vừa áp lực công việc. Chán!
Cả ngày chỉ ăn với đi ra đi vô ngóng điện thoại, check mail.
Bác được ở biên hoà là ngon rồi
Trên sg này tù túng lắm
Em cũng ở nhà mà công việc áp lực kinh, hình như các sếp biết mình không dám nghỉ giờ này hay sao mà dí kinh vãi
via theNEXTvoz for iPhone
 
Khu mình thì bị phong toả hơn tuần nay. Đồng nghiệp trong phòng thì ở hết Sg nên cũng WFH hết. Khổ nỗi công ty vẫn hoạt động, nên nó réo điện thoại suốt ngày (vì cả phòng có ai đi làm được đâu mà nhờ vả). Ở nhà vừa bí bách, vừa áp lực công việc. Chán!
Cả ngày chỉ ăn với đi ra đi vô ngóng điện thoại, check mail.
Xoã mẹ đi. Đằng nào cũng lỡ rồi, thôi thì thím ra nhanh cho hết truyện đi chứ
 
Để liền 3-4 chap đọc phê thật
Đá lên nhé
dbJZlsu.png

Hai chap gần đây thì có biến chuyển trong mạch truyện khá mạnh nên việc mấy chap trước nữa dài lê thê cũng không quá ảnh hưởng đến độ cuốn.
Nhưng việc lồng những câu chuyện trong kí ức vào thì tôi vẫn chưa cảm thấy có tác dụng gì trong sự thay đổi suy nghĩ, tư duy của nhân vật chính. Nếu có điều gì quan trọng mà tôi bỏ lỡ hoặc điều gì thím thớt muốn người đọc như tôi hiểu ở những câu chuyện trong kí ức nv chính thì giải thích hộ tôi với.
 
Chương 9a - NGHĨA ĐỊA

"Dậy đi con, tới giờ đi rồi." - Tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi, mở mắt nhìn bà, rồi uể oải đứng dậy. Trên bàn đã sắp sẵn đồ ăn sáng, đều là những món đơn giản nhưng chắc dạ. Tôi đánh răng rửa mặt, ngồi vào bàn và nhanh chóng nhét đầy một bụng thức ăn. Ăn xong, cả hai anh em tôi nhanh chóng thay quần áo, lúc đó Mặt Trời còn chưa mọc.


"Con nhớ đọc kỹ hết đề bài, và chọn câu nào cảm thấy mình làm được và cố làm tới hết nhé. Đừng làm mỗi câu một chút, con sẽ chẳng có điểm đâu." - Bà nói, tay vừa chỉnh lại cổ áo cho tôi, bà cũng nói gì đó với con em gái nhưng tôi không thể nghe thấy được.


"Rồi, hai đứa nhớ qua đường cẩn thận." - Bà nói trước khi chúng tôi bước qua cổng. Đó là năm tôi học lớp 8, em gái học lớp 6. Chúng tôi đang đi dự một kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện. Nhà tôi khá gần trường, nên luôn tự đi học, và hôm đó cũng không phải ngoại lệ, chỉ có anh em chúng tôi tự dắt nhau đi.


Mẹ tôi là thế, bà là người rất nghiêm khắc và luôn muốn con cái tự lập, vì vậy việc tự đi bộ đến trường là chuyện hiển nhiên chúng tôi phải làm. Bà cũng dạy chúng tôi nhiều thứ, từ cách nấu cơm, rửa chén, giặt đồ... cho đến cách giải những bài toán khó. Bà là người thông minh, cứng rắn nhưng đôi lúc lại có phần độc đoán thái quá. Thỉnh thoảng, bà lại cố gắng gò chúng tôi theo cách mà bà muốn, như cái cách bà đặt cái gánh nặng thi cử lên vai chúng tôi là một ví dụ.


Xét trên phương diện tích cực, đó là một phương pháp giáo dục hiệu quả, mà nhờ vậy anh em chúng tôi đều sớm trở thành những người giỏi chịu được áp lực. Nhưng ở một mặt khác, chúng tôi lại trở thành những kẻ nổi loạn, độc lập và mạnh mẽ đến mức luôn muốn phá vỡ chính bức tường mà bà đã cố công xây nên. Kết quả là cả hai chúng tôi đều vượt khỏi kiểm soát của bà, không phát triển theo khuôn khổ mà bà đã định sẵn, mà trở thành những đứa con cứng đầu hạng nhất.


Nhưng tận trong sâu thẳm, bà và chúng tôi đều là những con người yếu đuối. Buổi sáng hôm đó, dưới ánh sáng tờ mờ của buổi bình minh, tôi đã phải lén quẹt đi nước mắt của mình. Còn bà đứng đó, dõi nhìn theo cho đến lúc chúng tôi khuất bóng.


Khi Mặt Trời ló dạng và đám sương sớm lạnh giá bị tan đi, nhiệt độ không khí bỗng dưng tăng rất nhanh. Tôi có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi bắt đầu thấm ướt lưng áo. Nóng quá, tôi thầm nghĩ và nhìn sang đứa em gái ngồi cạnh, lúc này chúng tôi đang đợi xe buýt của nhà trường chở đi thi. Nhưng nó lại không những chả có chút biểu hiện gì của việc khó chịu, mà còn đang cười đùa rất thoải mái với những đứa trẻ khác.



Không khí mỗi lúc một nóng lên và chẳng có dấu hiệu dừng lại. Mồ hôi liên tục túa ra, lan đến tận đỉnh đầu và làm tóc tai tôi ướt nhẹp. Mỗi lần hít thở tôi có thể cảm nhẫn rõ được làn khí nóng rát lùa qua khí quản. Cơ thể trở nên trĩu nặng và mệt mỏi, tôi dần gục xuống và mất dần ý thức.



Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở một căn phòng lạ, nơi tôi chắc chắn chưa từng đặt chân đến trước đây bao giờ. Nó là một phòng ngủ rộng rãi tương đối đầy đủ tiện nghi. Giữa phòng là một chiếc giường đơn với nệm và ra trắng được xếp gọn gàng, sát tường có vài ngăn tủ và một tấm gương.



Lồm cồm bò dậy, thứ đầu tiên khiến tôi chú ý là hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương kia. Tôi đang nhìn thấy hình ảnh lật ngược của mình, ngoại trừ khuôn mặt. Đúng vậy, dù tôi có cố gắng tập trung đến mấy đi nữa thì tôi vẫn không thể nào hình dung ra được khuôn mặt trong chiếc gương kia. Nó cứ liên tục bị nhòe đi.



Trên giường là một cô gái trẻ với mái tóc dài và làn da ngăm đen. Tôi không rõ cô ta ngồi đó từ bao giờ, và cũng không chắc cô ta đã ở đây từ đầu hay không. Lúc này tôi mới nhận ra rằng bản thân không hề được tỉnh dậy, mà bằng một cách nào đó tôi đã được ném thẳng vào đây trong một trạng thái nửa tỉnh táo nửa mê hoặc. Rõ ràng chiếc giường đó không dành cho tôi, và tôi cũng không hề ngồi dậy từ đó. Mọi thứ thật quá mơ hồ.



Cô gái ngước nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn lệ tuyệt đẹp nhưng đầy tuyệt vọng, cô ta đang khóc. Những tiếng nấc nhỏ và hai dòng nước mắt không làm giảm đi những đường nét tinh tế trên gương mặt xinh đẹp của cô gái, cái nhìn của cô ta như thể đang chờ đợi một điều gì đó?



Tôi tiến đến gần cô gái, ngồi xuống bên cạnh, tay vuốt nhẹ lên mái tóc, lòng đầy thương cảm.



"Có một người sống một mình trong căn phòng nhỏ…" - tôi bắt đầu kể câu chuyện về người đàn ông buồn chán sống trong một căn phòng đóng kín, là câu chuyện mà ba tôi đã từng kể.



Khi câu chuyện kết thúc, cô gái ngừng khóc, ngước lên nhìn tôi. Một lần nữa không khí trong phòng lại nóng dần lên, nóng tới mức tôi nhanh chóng bị nghẹt thở rồi ngất xỉu. Không gian xung quanh mỗi lúc một mờ nhạt và tôi chìm dần trong bóng tối vĩnh hằng.
---
Thím nào đọc tới đây cho cái cmt để mình còn biết nhé​
 
Last edited:
Để liền 3-4 chap đọc phê thật
Đá lên nhé
dbJZlsu.png

Hai chap gần đây thì có biến chuyển trong mạch truyện khá mạnh nên việc mấy chap trước nữa dài lê thê cũng không quá ảnh hưởng đến độ cuốn.
Nhưng việc lồng những câu chuyện trong kí ức vào thì tôi vẫn chưa cảm thấy có tác dụng gì trong sự thay đổi suy nghĩ, tư duy của nhân vật chính. Nếu có điều gì quan trọng mà tôi bỏ lỡ hoặc điều gì thím thớt muốn người đọc như tôi hiểu ở những câu chuyện trong kí ức nv chính thì giải thích hộ tôi với.
Nãy post chap mới mà không để ý cmt của fen. Cám ơn fen vì đã cho nhận xét. Mình cũng suy nghĩ rất nhiều về việc chèn ký ức vào truyện nhiều quá, sợ như thím nói là nó không đóng góp gì nhiều vào việc phát triển tâm lý và gây loãng câu chuyện.

Những suy đi nghĩ lại, nếu không có những đoạn hồi tưởng này thì sẽ khiến cái kết nó không ấn tượng, bởi độc giả không đồng cảm được với nhân vật. Mong rằng sau khi kết thúc thì mọi người sẽ quay lại cho nhận xét lần nữa xem thế nào
 
Chương 9b

"Tỉnh dậy đi!" - Một giọng nói quen thuộc vang vọng.

"Tỉnh dậy!" - Giọng nói đó lập lại và to hơn.

"DẬY NGAY!" - Tiếng mẹ tôi hét vang.


Tôi bật dậy, người thẫm đẫm mồ hôi, cổ họng thì nóng rát và gần như không thể thở được. Phải rất tập trung và cố gắng thì tôi mới có thể hít được chút không khí vào phổi, nó nặng nề và khó khăn như đang phải đẩy một cục tạ ở mức giới hạn. Mặt Trời chưa mọc nhưng bầu trời đã chuyển xanh báo hiệu bình minh đang tới. Tôi vẫn còn sống.


Đã được một lúc từ lúc tôi tỉnh dậy, dù cơ thể còn rất khó chịu và mệt mỏi, nhưng nhịp thở đã bắt đầu trở lại bình thường. Việc này khiến tôi cảm thấy như trút đi một gánh nặng thực sự, chưa lúc nào tôi lại thấy hạnh phúc đến thế chỉ vì được hít thở như một người khỏe mạnh bình thường. Cuối cùng thì tôi vẫn sống.


Điều này thật kỳ lạ, nếu không muốn nói là kỳ kiệu. Có thể nọc độc của con rắn chưa đủ mạnh, cũng có thể dư lượng chất độc còn lại sau khi được tôi hút ra là không đủ để giết chết tôi. Nhưng cho dù lý do là gì đi nữa thì việc sống sót một mình trong rừng với một vết thương nhiễm độc là một may mắn có xác suất còn thấp hơn trúng số. Lửa đã tàn, còn tôi thì đang đói và rất khát.


Tìm được chai nước, tôi tu một lèo đến trơ đáy. Khi đã giải tỏa được cơn khát, tôi mới cảm nhận rõ được một luồng sinh khí mới chảy trong cơ thể, nó như muốn thay tôi nói rằng mình chưa thể chết, mình phải sống mãnh liệt cho đến hơi thở cuối cùng.


Nhìn lại những giây phút bị nghẹt thở, tôi vẫn nhớ mình lúc đó chỉ có duy nhất một mong ước là được hít thở như một người bình thường, được sống. Hóa ra, tôi lại muốn sống đến như vậy. Hóa ra, tôi lại nuối tiếc mạng sống này đến như vậy.


Tôi nhìn lại một lượt những vết thương trên cơ thể. Vết cắn vẫn còn sưng nhẹ, nhưng không có dấu hiệu gì nghiệm trọng. Dấu sưng trên ống quyển cũng đã xẹp dần và không còn cảm thấy nhói mỗi khi chạm vào. So với việc vừa trở về từ cõi chết, quả thật chúng chẳng là gì. Ngay cả những nỗi đau tình cảm cũng không còn thực sự rõ ràng khi đặt cạnh những hơi thở cuống quít.


Chẳng còn cách nào khác, có lẽ tôi phải sống để đi đến điểm cuối cùng của cái thế giới khốn nạn này.

Nếu dự đoán đúng, thì đây là tháng Sáu, đồng nghĩa với việc tôi có một ngày dài với mười ba tiếng Mặt Trời thiêu đốt, và đã đến lúc lết cái thân tàn này đi tìm thức ăn.


Dạo một vòng, tôi chỉ gom về được vài quả dại vô tích sự. Dù rằng quanh đây cây cối um tùm, nhưng chúng gần như không ra quả. Một vài cây ra trái thì toàn là trái rừng chua chát, hoàn toàn không thể ăn được. Phải mất rất lâu tôi mới có thể tìm được một cây xoài có trái, nhưng chúng còn quá non và xanh. Tôi cố ăn để giảm cơn đói, dù biết rằng lát nữa bụng dạ sẽ cồn cào hết nấc.


Cơ thể tôi cần tinh bột, đạm và chất béo, vì chỉ mỗi chất xơ từ trái cây là không đủ, chúng có quá nghèo năng lượng. Đạm và béo nghĩa là thịt và mỡ, thứ chỉ có từ động vật, mà bài học săn bắn ngày hôm qua vẫn còn đó. Lúc này, việc đào được một vài củ khoai có lẽ thực tế hơn nhiều.


Khu vực này vốn là bê tông được phủ một lớp đất mỏng, chỗ dày nhất cũng chỉ được nửa gang tay, nên để tìm một củ khoai cũng không phải chuyện dễ. May sao, tôi biết gần đây vẫn có một địa điểm đất đai màu mỡ chưa bị bê tông hóa, dù rằng nó có hơi dị.


Đi hết con đường phía bên phải nhà thờ, cách đống lửa trại của tôi gần ba trăm mét là nghĩa địa của giáo xứ. Đây là nơi yên nghỉ của những người quá cố trong giáo xứ, và nó cũng là một phần trong một đại nghĩa địa của khu Tam Hiệp - Tam Hòa, kéo dài từ đường Đoàn Văn Cự tới khu Bùi Thượng - Bùi Vĩnh.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi.

Ngay nơi cánh cổng chào mừng tôi đã thấy sừng sững một bức tường xanh lét, rất dày và cao đến ba mét, trải dài từ cổng chính đến khi mất hút sau khúc quanh chín mươi độ. Đó là những nhành bông giấy cổ thụ mọc xoắn vào nhau, nuốt chửng dãy hàng rào cũ và dựng nên một bức tường mới đầy lạ lẫm.


Khởi điểm chỉ là vài khóm cây nhỏ mọc rải rác ở các góc cột hàng rào, giờ chúng đã thực sự trưởng thành, vươn mình trở thành một lớp tường thành đúng nghĩa với hàng ngàn thân cây gai góc xếp chồng lên nhau, ngăn cách khu vườn vĩnh biệt huyền ảo với thế giới bên ngoài. Những cụm bông giấy mỏng manh rực đỏ một cách vô cùng nổi bật trên nền lá xanh thẫm, làm tôn lên vẻ đẹp độc đáo kỳ lạ của dãy mộc thành. Tất cả như một bức tranh vừa kỳ ảo vừa thi vị. Thật khó để có thể nghĩ rằng ẩn sau bức tường gai góc này là một nghĩa địa hoang phế.


Bằng cách dùng rựa khai thông một lỗ hổng nhỏ ngay khu vực cổng vào, tôi đã vào được bên trong. Đúng như dự đoán, khung cảnh bên trong hoàn toàn khác biệt quá khứ. Vườn xà cừ được trồng trước đây đã vươn mình biến thành những trụ cây khổng lồ và cao vút. Các thân cây trước đây vốn chỉ to bằng chiếc cột điện, giờ đã hóa lớn gấp ba, sần sùi và gân guốc.


Bởi những tán lá rậm rạp phía trên cao đã ngăn cản phần lớn ánh sáng Mặt Trời chiếu xuống, nên mặt đất đầy tối tăm và ẩm thấp. Dương xỉ mọc khắp mọi nơi, từ nền đất cho đến các hốc đá, thậm chí còn leo hẳn lên các thân cây. Hầu hết "cỏ" ở đây là một loại dương xỉ cổ với những tấm lá lớn được phủ một màu xanh ma quái. Tôi nói "ma quái" là bởi, tuy rõ ràng chúng mang một màu xanh, nhưng lại là một nước màu rất thẫm, đến nỗi đã có lúc bị tôi nhìn nhầm thành màu thẫm đỏ của máu.


Nhưng dương xỉ không phải là tất cả, lác đác xuất hiện vài cây dong khổng lồ. Đúng, là cái loại mà người ta thường ngắt lá để gói bánh chưng ấy, có điều chúng còn to hơn cả một tàu lá chuối. Số ít còn lại hẳn là mộc lan, vì chúng chỉ mọc bám vào các thân cây ẩm ướt rồi bung nở những bông hoa màu hồng phấn, nửa rực rỡ nửa thầm lặng.


Vườn xà cừ kéo dài từ cổng vào phía trong khoảng ba chục mét, sâu hơn nữa là mảnh đất của những linh hồn đang yên nghỉ. Ở đó, các loại thực vật thân bò và dây leo chiếm áp đảo, chúng phủ kín các lối đi và tràn lên cả mặt các ngôi mộ. Nếu ai đó nhìn từ trên cao, chắc họ không thể nào đoán được rằng khu vực này lại là một nghĩa trang khổng lồ.


Ngay chính giữa nghĩa trang là một cây đa già cổ thụ với một tán lá khổng lồ và hàng râu dày già cỗi. Những sợi rễ sần sùi đâm thẳng xuống mặt đất và lan rộng ra xung quanh, chúng to và dày đặc đến nỗi bật đổ cả những ngôi mộ gần đó. Đây là một cảnh tượng khiến tôi khó chịu, và luôn rùng mình mỗi khi nhớ lại. Thật khó có thể xua đuổi được cái ý nghĩ kinh dị rằng, để nuôi dưỡng được một thân hình độ sộ bên trên, những rễ cây gân guốc kia đang ngày đêm hút cạn máu thịt từ những thân thể đang ngủ sâu dưới đáy mộ. Vì vậy, cứ mỗi lần nhìn những chiếc lá đa đung đưa trước gió là mỗi lần tôi cảm nhận được một cái vẫy tay của ai đó từ bên kia thế giới.​
 
Chương 9a

"Dậy đi con, tới giờ đi rồi." - Tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi, mở mắt nhìn bà, rồi uể oải đứng dậy. Trên bàn đã sắp sẵn đồ ăn sáng, đều là những món đơn giản nhưng chắc dạ. Tôi đánh răng rửa mặt, ngồi vào bàn và nhanh chóng nhét đầy một bụng thức ăn. Ăn xong, cả hai anh em tôi nhanh chóng thay quần áo, lúc đó Mặt Trời còn chưa mọc.


"Con nhớ đọc kỹ hết đề bài, và chọn câu nào cảm thấy mình làm được và cố làm tới hết nhé. Đừng làm mỗi câu một chút, con sẽ chẳng có điểm đâu." - Bà nói, tay vừa chỉnh lại cổ áo cho tôi, bà cũng nói gì đó với con em gái nhưng tôi không thể nghe thấy được.


"Rồi, hai đứa nhớ qua đường cẩn thận." - Bà nói trước khi chúng tôi bước qua cổng. Đó là năm tôi học lớp 8, em gái học lớp 6. Chúng tôi đang đi dự một kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện. Nhà tôi khá gần trường, nên luôn tự đi học, và hôm đó cũng không phải ngoại lệ, chỉ có anh em chúng tôi tự dắt nhau đi.


Mẹ tôi là thế, bà là người rất nghiêm khắc và luôn muốn con cái tự lập, vì vậy việc tự đi bộ đến trường là chuyện hiển nhiên chúng tôi phải làm. Bà cũng dạy chúng tôi nhiều thứ, từ cách nấu cơm, rửa chén, giặt đồ... cho đến cách giải những bài toán khó. Bà là người thông minh, cứng rắn nhưng đôi lúc lại có phần độc đoán thái quá. Thỉnh thoảng, bà lại cố gắng gò chúng tôi theo cách mà bà muốn, như cái cách bà đặt cái gánh nặng thi cử lên vai chúng tôi là một ví dụ.


Xét trên phương diện tích cực, đó là một phương pháp giáo dục hiệu quả, mà nhờ vậy anh em chúng tôi đều sớm trở thành những người giỏi chịu được áp lực. Nhưng ở một mặt khác, chúng tôi lại trở thành những kẻ nổi loạn, độc lập và mạnh mẽ đến mức luôn muốn phá vỡ chính bức tường mà bà đã cố công xây nên. Kết quả là cả hai chúng tôi đều vượt khỏi kiểm soát của bà, không phát triển theo khuôn khổ mà bà đã định sẵn, mà trở thành những đứa con cứng đầu hạng nhất.


Nhưng tận trong sâu thẳm, bà và chúng tôi đều là những con người yếu đuối. Buổi sáng hôm đó, dưới ánh sáng tờ mờ của buổi bình minh, tôi đã phải lén quẹt đi nước mắt của mình. Còn bà đứng đó, dõi nhìn theo cho đến lúc chúng tôi khuất bóng.


Khi Mặt Trời ló dạng và đám sương sớm lạnh giá bị tan đi, nhiệt độ không khí bỗng dưng tăng rất nhanh. Tôi có thể cảm nhận được những giọt mồ hôi bắt đầu thấm ướt lưng áo. Nóng quá, tôi thầm nghĩ và nhìn sang đứa em gái ngồi cạnh, lúc này chúng tôi đang đợi xe buýt của nhà trường chở đi thi. Nhưng nó lại không những chả có chút biểu hiện gì của việc khó chịu, mà còn đang cười đùa rất thoải mái với những đứa trẻ khác.



Không khí mỗi lúc một nóng lên và chẳng có dấu hiệu dừng lại. Mồ hôi liên tục túa ra, lan đến tận đỉnh đầu và làm tóc tai tôi ướt nhẹp. Mỗi lần hít thở tôi có thể cảm nhẫn rõ được làn khí nóng rát lùa qua khí quản. Cơ thể trở nên trĩu nặng và mệt mỏi, tôi dần gục xuống và mất dần ý thức.



Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở một căn phòng lạ, nơi tôi chắc chắn chưa từng đặt chân đến trước đây bao giờ. Nó là một phòng ngủ rộng rãi tương đối đầy đủ tiện nghi. Giữa phòng là một chiếc giường đơn với nệm và ra trắng được xếp gọn gàng, sát tường có vài ngăn tủ và một tấm gương.



Lồm cồm bò dậy, thứ đầu tiên khiến tôi chú ý là hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương kia. Tôi đang nhìn thấy hình ảnh lật ngược của mình, ngoại trừ khuôn mặt. Đúng vậy, dù tôi có cố gắng tập trung đến mấy đi nữa thì tôi vẫn không thể nào hình dung ra được khuôn mặt trong chiếc gương kia. Nó cứ liên tục bị nhòe đi.



Trên giường là một cô gái trẻ với mái tóc dài và làn da ngăm đen. Tôi không rõ cô ta ngồi đó từ bao giờ, và cũng không chắc cô ta đã ở đây từ đầu hay không. Lúc này tôi mới nhận ra rằng bản thân không hề được tỉnh dậy, mà bằng một cách nào đó tôi đã được ném thẳng vào đây trong một trạng thái nửa tỉnh táo nửa mê hoặc. Rõ ràng chiếc giường đó không dành cho tôi, và tôi cũng không hề ngồi dậy từ đó. Mọi thứ thật quá mơ hồ.



Cô gái ngước nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn lệ tuyệt đẹp nhưng đầy tuyệt vọng, cô ta đang khóc. Những tiếng nấc nhỏ và hai dòng nước mắt không làm giảm đi những đường nét tinh tế trên gương mặt xinh đẹp của cô gái, cái nhìn của cô ta như thể đang chờ đợi một điều gì đó?



Tôi tiến đến gần cô gái, ngồi xuống bên cạnh, tay vuốt nhẹ lên mái tóc, lòng đầy thương cảm.



"Có một người sống một mình trong căn phòng nhỏ…" - tôi bắt đầu kể câu chuyện về người đàn ông buồn chán sống trong một căn phòng đóng kín, là câu chuyện mà ba tôi đã từng kể.



Khi câu chuyện kết thúc, cô gái ngừng khóc, ngước lên nhìn tôi. Một lần nữa không khí trong phòng lại nóng dần lên, nóng tới mức tôi nhanh chóng bị nghẹt thở rồi ngất xỉu. Không gian xung quanh mỗi lúc một mờ nhạt và tôi chìm dần trong bóng tối vĩnh hằng.
---
Thím nào đọc tới đây cho cái cmt để mình còn biết nhé​
Khúc này cuốn đấy thớt, tôi thấy đây có vẻ không còn là sinh tồn đơn thuần nữa rồi
 
Chương 10a - TƯƠNG LAI


Tôi đảo một vòng kiểm tra, cố tìm cho được dấu tích của những dây rau lang quen thuộc. Theo tôi đoán, những loại rau củ vốn được con người tích trữ trước đây sẽ phát tán mầm mống ra bên ngoài, và nếu may mắn gặp được thổ nhưỡng thích hợp chúng sẽ phát triển. Mà còn ở đâu có điều kiện tốt hơn nơi đây, với tỷ lệ diện tích mặt đất tự nhiên cao, chất dinh dưỡng hữu cơ dồi dào từ những nấm mồ đang phân hủy.


Sáu củ. Đó là số khoai tôi đào được sau vài tiếng đồng hồ lùng sục, cũng có thể tìm thấy nhiều hơn, nhưng tôi quá đói để tiếp tục. Khoai lang ở đây được nuôi bằng dưỡng chất "đặc biệt" nên củ rất to và chắc. Tôi cũng phát hiện được một cây bàng lớn ở góc trong cùng của nghĩa địa, và nó rất sai quả. Những quả bàng khô rụng đầy mặt đất, nhìn sơ qua thì loại quả này trông khá vô dụng vì nhỏ và cứng, nhưng chúng lại sở hữu hạt nhân có thể ăn được.


Với chừng đó thực phẩm, tôi có thể tạm yên tâm trong vài ngày tới. Quay lại sân nhà thờ, tôi mồi lại lửa để nướng khoai. Lần này, không khó để tôi đốt lại một đống lửa lớn, thứ đáng bận tậm là chai rượu đã dùng quá nửa, mà nếu hết thì coi như xong.


Trong lúc chờ khoai chín, tôi cố gắng tập luyện cách lấy lửa mà không phụ thuộc vào cồn. Tôi chia củi thành hai nhóm, một loại khô hoàn toàn thì cẩn thận cất vào trong các khu nhà để tránh mưa, loại bị ẩm ướt thì đặt gần ngọn lửa nhằm tận dụng nhiệt mà hong khô nhanh chóng. Tôi thử cách lấy lửa "như trong sách giáo khoa", chọn lấy hai khúc củi, một nhỏ mà cứng, một to và xốp, đặt cây to nằm xuống đất, một đầu cây nhỏ cắm vuông góc vào cây to, đầu còn lại kẹp giữa hai lòng bàn tay, tiếp đó xoa mạnh hai bàn tay vào nhau để xoay thật nhanh đoạn cây nhỏ. Theo lý thuyết, ma sát giữa hai khúc củi sẽ tạo ra nhiệt đủ để đốt cháy đống bùi nhùi xung quanh, và thế là lửa sẽ nổi lên. Đây là cách lấy lửa hiệu quả nhất mà không cần dùng diêm quẹt, và tôi cần thành thục cách lấy lửa này trước khi dùng cạn chai rượu.


Nửa tiếng sau, không có ngọn lửa nào cả, chỉ còn một đôi bàn tay phồng rộp và một vệt xám đen trên khúc gỗ. Có lẽ tôi nên nghĩ một cách khác, thay vì phải khổ sở hành hạ đôi tay thế này.


Mang hai bàn tay bỏng rát, tôi chọn một gốc cây to rồi ngả xuống nằm nghỉ. Lưng đặt xuống thảm cỏ, mắt hướng lên bầu trời rộng lớn tôi bắt đầu những dòng suy nghĩ miên man. Tôi nghĩ về nguồn gốc của tất cả những chuyện này, nhưng rồi cũng quanh đi quẩn lại những giả thuyết mông lung. Tôi lại nghĩ về kế hoạch những ngày tới nhưng cũng chẳng chắc chắn. Tôi cố gắng giữ tâm trí không nghĩ về những người thân, về tương lai xa vời, vì những chuyện đó chỉ tổ khiến tôi thêm bối rối và tuyệt vọng.

"Từ bỏ mọi thứ, chỉ còn lại bản thân" - Tôi nghĩ. "Chẳng còn cách nào khác".

Một cơn gió hiu hiu khẽ lay những khóm hoa tím, đồng thời thổi bung lớp vỏ tro mỏng đang phủ hờ của những viên than hồng làm lửa phực lên, bụi từ đám tro bay tán loạn trong không khí rồi từ từ đáp nhẹ xuống thảm cỏ xanh trông như những bông tuyết nhỏ đang nhảy múa giữa một buổi sáng mùa hè.


Tôi hít một hơi dài để lấp đầy không khí mát lạnh vào hai lá phổi, rồi thở mạnh ra. Người ta nói mỗi lần thở dài là mỗi lần hệ hô hấp của bạn đang tái khởi động, tôi thấy đúng, không chỉ có hệ hô hấp được khởi động lại, mà dường như toàn bộ tâm trí cũng đang cố tống ra những nỗi muộn phiền nhất theo làn hơi thở đó. "Reset" hơi thở, "reset" tâm hồn.


Tôi chợt nhớ ra cuốn tạp chí cũ mà hôm qua nhặt được ở siêu thị điện thoại. Nó nhắc tôi nhớ ra rằng đây thực sự là tương lai, bất chấp việc nó còn điêu tàn hơn cả quá khứ. Tôi bắt đầu có chút tò mò, điện thoại tương lai trông thế nào, iphone mới sẽ ra sao, có còn tai thỏ không, hệ điều hành nào đang dẫn đầu. Cuốn tạp chí trông rất cũ với phần lớn các trang bị rách nát, phần còn lại cũng mọc đầy nấm mốc đến nỗi màu giấy đã ngả đen và chữ thì dần biến mất, nhưng vẫn sót vài trang còn đọc được.


"Tương lai của thiết bị di động." - đầu đề bài báo viết. Có vẻ người ta đã làm được điện thoại tràn viền tuyệt đối, vì tôi thấy hình minh họa của một chiếc điện thoại với mặt trước được phủ kính hoàn toàn, không hề thấy có cảm biến hay camera bị lộ ra. "Thiết kế của smart phone đã tới giới hạn", bài báo nói tiếp, "hình hài của thế hệ thiết bị di động tiếp theo sẽ là gì, phải chăng sẽ là một mảnh kính trong suốt như trong phim viễn tưởng? Thật nhạt nhẽo?", tác giả bài viết e ngại về những thiết kế tiếp theo cho các thiết bị di động khi mà trở ngại lớn nhất trong thiết kế là màn hình tràn viền đã được giải quyết triệt để.


Những dòng tiếp theo khá dài nhưng đã mờ và không thể đọc được cho đến tận giữa trang. "Sẽ có một cuộc cách mạng thực sự nữa trong ngành công nghệ, một cuộc cách mạng thay đổi bộ mặt của thế giới công nghệ, giống như cách Steve Jobs đã làm với iphone. Dự án Gamma được kỳ vọng sẽ mở ra một kỷ nguyên mới của công nghệ, mở một lối đi đột phá cho các thế hệ di động tiếp theo. Đã có những tin đồn khá đáng tin cho rằng một tập đoàn công nghệ lớn đang theo đuổi công nghệ mới này với mật danh là Gamma Project"​
 
Last edited:
Back
Top