[Sinh tồn][Drama] Độc hành – Hành trình vào cõi chết (end)

Status: chương 28 - HỒI KẾT (END)
__________________________
photo-1-15924740755191326645855.jpg
photo-17-1592474073939276482140.jpg
Hình minh họa (nguồn internet)

***
Giới thiệu nội dung

Dù là queener hay lesor, thì cũng có lúc chúng ta mệt mỏi chán nản cái thế giới tàn nhẫn đầy áp lực này. Mỗi lúc như thế mong bạn đừng nản lỏng, mà hãy thử chìm vào thế giới của Độc Hành. Ở đây bạn có thể tìm thấy một thế giới mới cho mình, không luật lệ, không rào cản, chỉ có tự do. Bạn sẽ được hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ, những con suối mát lành, những cánh đồng bát ngát và một khu rừng tối tăm đầy bí ẩn. Và hơn hết, biết đâu đó ở nơi này, bạn tìm lại được bản ngã của mình.
“Tôi khao khát tự do, cho đến khi không còn gì khác ngoài nó.”

Độc hành là câu chuyện kể về hành trình tìm lại gia đình của một thanh niên hai mươi lăm tuổi ở một thế giới đầy nghiệt ngã. Chỉ sau một đêm như bao đêm bình thường khác, nhân vật chính tỉnh dậy và phát hiện ra rằng thành phố mà mình đang sống gần như đã sụp đổ, nhà cửa tan hoang, loài người biến mất, để lại cậu trơ trọi một mình với hàng ngàn câu hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người đã đi đâu? Tại sao mình bị bỏ lại?... :too_sad:

Vừa phải học cách sinh tồn trong một thế giới mới, nửa thân quen nửa lạ lẫm đầy bí ẩn, vừa phải cố gắng tìm kiếm những người thân và giải đáp câu hỏi lớn nhất: Sự thật đằng sau tất cả là gì? Nhân vật chính sẽ phải xoay xở như thế nào?:confident: Cùng theo dõi nhé

*
Tuy truyện đã kết thúc, nhưng mình vẫn trong quá trình chỉnh sửa để cho ra phiên bản hoàn thiện nhất (hiện tại thấy hơi dài dòng), nên mong mọi người góp ý nhé.
ĐỘC HÀNH

Chương 1a - THỨC TỈNH
Chương 1b
---
Chương 2a - THỰC TẠI * Phụ lục 1 - Thông tin địa lý
Chương 2b
Chương 2c
Chương 2d
---
Chương 3a - DẠ KHÚC * Phụ lục 2 - Thông tin địa lý (thành phố Biên Hòa)
Chương 3b
Chương 3c
Chương 3d
---
Chương 4a - ĐỘNG QUỶ
Chương 4b
---
Chương 5a - LẶNG LẼ
Chương 5b
Chương 5c
---
Chương 6a - ĐỘC HÀNH
Chương 6b
Chương 6c
---
Chương 7a - CUỘC SỐNG
Chương 7b
---
Chương 8a - TỬ THẦN
Chương 8b
Chương 8c
---
Chương 9a - NGHĨA ĐỊA
Chương 9b
---
Chương 10a - TƯƠNG LAI
Chương 10b
---
Chương 11a - SINH MỆNH
Chương 11b
---
Chương 12a - NHIÊN LIỆU
Chương 12b
---
Chương 13a - NHẬT KÝ
Chương 13b
---
Chương 14a - HOA TRẮNG * Phụ lục
Chương 14b
---
Chương 15a - BÃO SÉT
Chương 15b
---
Chương 16a - BIỂN LỬA
Chương 16b
---
Chương 17a - CON MỒI
Chương 17b
Chương 17c * Bản đồ chương 17
---
Chương 18a - MA LỰC
Chương 18b
Chương 18c
---
Chương 19a - TÒA THÁP * Phụ lục
Chương 19b
---
Chương 20a - GIÁ RÉT * Phụ lục
Chương 20b
---
Chương 21a - LỘ DIỆN
Chương 21b
---
Chương 22a - LIMBO
Chương 22b
---
Chương 23a - TRỞ VỀ
Chương 23b
---
Chương 24a - ĐÔI MẮT
Chương 24b
---
Chương 25a - CÔ GÁI
Chương 25b
Chương 25c
---
Chương 26a - NHIỆM VỤ
Chương 26b
---
Chương 27a - NHÂN LOẠI
Chương 27b
Chương 27c
Chương 27d
---
Chương 28 - HỒI KẾT
 
Last edited:
Chương 10b

Hầu hết đoạn còn lại cho đến cuối bài báo chỉ toàn là dấu răng chuột, các vết mốc đen và các dòng chữ mờ nhạt mà cố gắng lắm tôi mới có thể đoán ra. "Những chiếc smart phone sắp hoàn thành sứ mệnh của chúng trong lịch sử ngành công nghệ, và rồi sẽ nhường chỗ cho những bước tiến mới, vĩ đại hơn của loài người."


Thật thú vị, tôi chưa từng nghĩ về điều này trước đây. Nếu chỉ vài năm nữa người ta sẽ tiến tới bước cuối trong việc thiết kế điện thoại di động, như việc thương mại hóa được màn hình tràn viền hoàn toàn, thì thế hệ điện thoại kế tiếp trông sẽ thế nào? Chả lẽ người ta sẽ cứ dùng điện thoại như vậy mãi, hay như trong phim, những chiếc điện thoại sẽ trông như một tấm kính trong suốt. Tưởng tượng thì có vẻ hay ho nhưng thực tế đó cũng chỉ là một loại bình mới rượu cũ, một tấm nhựa trong suốt thông minh ư, cũng chỉ là một chiếc điện thoại màu mè và phiền toái mà thôi.


Rất tiếc là những phần thôn tin giới thiệu về công nghệ mới đầy hứa hẹn kia lại bị lũ chuột xóa mất. Dự án Gamma là gì, có lẽ mãi mãi tôi cũng không thể biết được.


Rõ ràng mọi thứ đã không diễn ra suôn sẻ như những gì nhân loại dự định, họ đã bị tận diệt trước khi khởi tạo được một cuộc cách mạng công nghệ mới. Tôi tự hỏi đã bao năm trôi qua rồi, năm hay mười năm, và giả như cuộc sống vẫn diễn ra bình thường thì bộ mặt xã hội loài người sẽ trông như thế nào?


Ngày sản xuất ghi trên những món hàng tôi có là vào năm 2026, điều đó có nghĩa cuộc đời tôi đã bị mất ít nhất là năm năm kể từ năm 2021. Nhưng khả năng cao là quãng thời gian đó dài hơn rất nhiều, do phải mất cả chục năm mới có thể biến một thành phố sôi động trở thành một cánh rừng hoang như thế này.


Dù có nghĩ theo hướng lạc quan nhất thì tôi cũng phải chấp nhận rằng ít nhất mười năm đã trôi qua. Nếu còn sống, bạn gái cũng đã hơn tôi cả chục tuổi rồi. Liệu cô ấy có giữ được nét xinh xắn như trước, hay đã trở thành một phụ nữ trung niên già cỗi đầy mỏi mệt? Nhưng tất cả những lo lắng ấy sẽ trở nên vô nghĩa một khi cô ấy không hề chờ đợi, mà đang sống hạnh phúc bên người đàn ông khác.


Trong một khoảnh khắc, tôi chợt nhận ra sự ích kỷ của mình. Tôi tự hỏi bản thân rằng giữa hai chuyện, một là bạn gái mình đã đi lấy chồng và có cuộc sống viên mãn, hai là cô ấy vẫn ở đó chờ đợi tôi với nhan sắc héo mòn theo năm tháng, thì việc nào khiến tôi nuối tiếc hơn?


Rõ ràng là cả hai. Bởi lẽ cái tôi muốn là thanh xuân, là tuổi trẻ của cô ấy, mà điều đó đã hoàn toàn vô vọng trước thực tại phũ phàng này. Dù rằng không dám nghĩ nhiều, nhưng thật lòng mà nói, việc chấp nhận rằng cô ấy đã không còn tồn tại lại là điều khiến tôi thấy dễ chịu nhất. Nhưng nó cũng là bằng chứng đanh thép nhất cho sự ích kỷ đến tột cùng của bản thân: "Nếu tôi không có được thanh xuân của cô ấy, thì sẽ không ai có cả."


Mặt Trời đã lên cao và chiếu từng tia nắng vàng óng xuyên qua kẽ lá xuống mặt đất ẩm ướt. Bóng của cây thập tự phía trên đỉnh tháp chuông nhà thờ xuống hắt xuống bãi cỏ, chạm vào đầu mũi chân kẻ đang u sầu. Tôi chợt nhớ đến chuyện kỳ lạ đêm qua. Âm thanh rên rỉ đáng nghi ngờ đã phát ra từ hướng nghĩa địa, nhưng tôi lại không hề phát hiện ra điều gì bất thường khi đi đào khoai vào sáng sớm nên đã quên mất nó. Tôi nghĩ nên kiểm tra kỹ một lần nữa trước khi đêm xuống.


Tôi đảo một vòng quanh khu phố cũ, quan sát kỹ từ ngoài vào trong từng ngôi nhà một. Mặc dù ít bị cỏ dại và cây cối xâm lấn, nhưng các ngôi nhà ở đây lại bị hư hại nhiều hơn đáng kể so với khu tôi ở. Những con chim làm tổ trên mái của những căn nhà xiêu vẹo, xen giữa chúng là những loài cỏ dại và dây leo nhỏ mọc phủ kín tường và các nóc nhà.


Hóa ra nguồn gốc của tiếng rên rỉ đêm qua là từ một con nai xấu số, cũng chính là con mồi đã chạy thoát sau cú chém kinh điển của tôi chiều hôm trước, càng bất ngờ hơn khi địa điểm phát hiện ra nó lại chính là nơi của gia đình bạn gái tôi sinh sống. Con vật tội nghiệp với cái chân bị thương nặng đang nằm dưới một cánh cổng thép nặng, trông nó yếu đến nỗi một tiếng rên nhỏ không cũng cất nổi. Những chiếc bản lề han rỉ cuối cùng cũng đã gục ngã trước sức bào mòn của thời gian để rồi trở thành một cái bẫy cho bất cứ ai bất cẩn. Thật may mắn khi tôi không phải nạn nhân.


Nhìn qua tình trạng của con nai tội nghiệp, tôi đoán nó khó mà qua khỏi. Chẳng còn cách nào khác, một đường cắt ngọt ngang qua cuống họng sẽ giải thoát cho nó khỏi mọi đau đớn. Nhưng để làm được điều đó, trước tiên tôi cần một lưỡi dao sắc, thứ mà hiện giờ tôi không có. Những vật dụng bằng kim loại tôi nhặt trên đường đều cùn lủn và han rỉ, hoàn toàn không đủ sắc bén để cắt cổ con vật.


Dưới bếp có vài cục đá mài, chỉ cần một chút may mắn tôi sẽ dễ dàng tìm thấy chúng. Đá thì vẫn ở đó thôi, vì chẳng ai rảnh mà mang theo chúng khi chạy giặc, cái vận may tôi cần lúc này là phần mái nhà xập xệ kia sẽ không đổ ập xuống khi tôi bước vào.


Thứ đầu tiên tôi tìm được lại là một chiếc két sắt nhỏ nằm chỏng chơ dưới gầm chiếc tủ quần áo, hẳn nó đã rơi ra khỏi tủ khi mà lớp đáy han rỉ không còn giữ nổi một cục sắt nặng trịch như vậy. Chiếc hộp thép đã bị thời gian nhuộm cho một màu vàng nâu đầy cổ kính nhưng xấu xí. Lớp rỉ sắt phủ hết mặt trước, để lại mớ sơn đen long tróc loang lổ.


Sau vài cú công phá mạnh bằng những tảng đá lớn, chiếc hộp thép bung cửa làm vật dụng bên trong văng tứ tung ra ngoài. Bên trong chẳng có gì ngoài mớ sổ sách giấy tờ vô dụng và vài tấm hình cũ đã hoen ố. Tôi gom hết mọi thứ vào ba lô, vì cứ hễ là giấy thì tôi sẽ giữ lại hết.


Quanh khu dân cư này có rất nhiều vật phẩm mà tôi có thể dễ dàng tìm thấy, nhưng phần lớn chúng đều vô dụng. Cũng không lạ, khi mà đến những thứ đơn giản như dao rựa cũng đã rỉ sét muốn gãy cả lưỡi, thì trông chờ gì vào những thứ cấu tạo phức tạp hơn. Hàng vô cơ đã vậy, nên những vật phẩm hữu cơ như thuốc men, thực phẩm, càng trở nên hiếm có khó tìm, vì tất cả đều bị thời gian làm biến chất hết cả.


Chỉ có hai thứ hiếm hoi mà tôi nghĩ sẽ tận dụng được, một là chiếc hộp quẹt Zipo chết, cái mà tôi nghĩ có thể hồi sinh được nếu nạp cho nó một chút xăng. Thứ còn lại, dĩ nhiên là viên đá mài dao.​
 
Nhanh ra chap chứ đừng vội vàng mà end nha fence, t muốn thấy nhiều đại cảnh mới lạ hơn nữa.

Chuẩn rồi bác ơi
Kéo dài như kiểu sử thi đi bác, cứ từ từ mà tưởng tượng ra cảnh hậu tận thế

via theNEXTvoz for iPhone
Hai thím yên tâm, còn nhiều bối cảnh ở phía trước để mình khai thác. Chỉ sợ vẽ không khéo nó sẽ lập đi lập lại khiến độc giả nhàm chán thôi
 
Còn em thì ngồi hóng cái kết xem thế nào? Hy vọng rằng đừng đầu vọi đuôi chuột.
Mình sẽ cố gắng thím à, đây là kiểu truyện phải nghĩ ra cái kết trước rồi mới dám viết, vì cũng sợ đầu voi đuôi chuột lắm
 
Chương 11a - SINH MỆNH

Cắt cổ một con vật là không hề dễ dàng, càng nguy hiểm hơn khi nó còn to gần bằng một người lớn, nhưng thật may mắn là nó đang trong tình trạng gần đất xa trời rồi. Tôi dùng một sợi dây điện nhỏ cột chặt bốn chân của con vật xấu số để đảm bảo nó không lồng lên khi tôi hạ đao, thêm mấy vòng quanh thân con vật để khóa chặt nó vào cánh cổng.


Ở gần như vầy tôi mới nhận ra đây không phải là một con nai bình thường. Nó có một cặp sừng dài hơi ngả màu xanh lá chứ không phải xám nâu như tôi từng nghĩ, lớp da thì sần sùi với nhiều vết vằn vện loang lổ ẩn dưới lớp lông mỏng mịn, bốn móng chân có vẻ hơi mềm so với một loài thú hoang dại. Điều này làm tôi khá bối rối vì nghĩ rằng nó đang mang một căn bệnh nào đó. Mãi sau này tôi mới biết, đó không tthực sự là một căn bệnh.


Sau khi mọi thứ đã chắc chắn thì tôi bắt đầu tiến hành. Tay phải cầm chiếc rựa đã được mài sắc, tay còn lại giữ chặt đầu con vật, tiếp đó dùng đầu gối ghì chặt vai của nó xuống đất. Lấy hết sức lực, tôi cứa một nhát thật mạnh vào cổ, nhanh và dứt khoát. Một dòng máu đỏ phụt ra nhuộm đỏ lưỡi dao và cánh tay tôi.


Con nai tội nghiệp kêu thé lên một tiếng dài thảm thiết, cả cơ thể nó rung lên bần bật, mỗi lúc một mạnh dần, để rồi cuối cùng chuyển hẳn thành những cú co giật dữ dội, đến nỗi sợi dây cột chặt hai chân sau bị văng ra mất. Tôi liền quẳng dao rồi nhảy vọt ra ngoài, để yên cho con vật đáng thương vặn vẹo và rên rỉ.

"Sẽ nhanh thôi, sẽ nhanh thôi." - tôi thì thầm như thể an ủi nó.

Vài phút sau, khi máu đã ngừng chảy và con vật tội nghiệp đã hoàn toàn bất động, nó đã nhận được món quà mà tôi gửi, giờ thì tới lượt món quà của tôi. Phải xẻ thịt càng nhanh càng tốt, trước khi mùi tanh của máu dẫn dụ những kẻ thù khác. Tôi tháo dây và lôi xác con vật ra khoảng sân sau lưng nhà thờ, vì ở đó có một hồ cá nhỏ, chứa đủ nước để tôi mổ bụng chiến lợi phẩm.


Trước đây ngoài gà vịt, tôi chưa từng làm thịt loại nào khác, nhưng chắc cũng không khác nhau là mấy. Nếu gà vịt thì phải nhổ lông, thì hươu nai cũng phải lột da. Đó, đơn giản vậy thôi. Một bộ da nguyên vẹn kèm với cặp sừng luôn có giá trị nhất đối với các thợ săn. Nhưng tôi không quan tâm, thịt mới là thứ tôi cần, thế nên tôi bắt đầu mổ bụng, loại bỏ hết nội tạng và lọc ra những tảng thịt lớn.


Do kỹ thuật kém nên tôi không những mất rất nhiều thời gian mà còn bỏ phí khá nhiều thịt, do bị dính lại trong bộ xương. Cuối cùng cũng chỉ thu được tầm chục ký thịt từ một con mồi gần cả tạ, nhưng chừng đó cũng là quá quý giá rồi.


Mặt Trời đã ở vị trí hai giờ chiều. Mới đó đã mất hết nửa ngày, giờ cần nhanh chóng xử lý trước khi đống thịt bắt đầu thối rữa. Từng này thịt có thể dùng trong nhiều ngày, nhưng là khi chúng được bảo quản tốt, không bị phân hủy. Đang là giữa mùa hè, và những tảng thịt tươi khó mà giữ nổi mình trong thời tiết nóng ẩm thế này. Chỉ cần một ngày thôi cũng đủ để chúng bắt đầu bốc mùi.


Lúc này bịch muối nhặt ở siêu thị tưởng chừng vô dụng đã phát huy công dụng, tôi lấy ra và đắp hết lên số thịt mình có, chỉ để dành một chút phòng hờ. Nhưng như vậy là chưa đủ, ướp muối cũng không thể kéo dài tuổi thọ của thịt tươi mãi mãi, tôi cần nhiều hơn thế.


Tôi chặt thịt thành từng miếng nhỏ, cố cắt sao cho mỏng nhất có thể rồi đem phơi dưới nắng, với hy vọng sẽ thu được một món thịt nai khô ra trò. Nhưng có vẻ như vài giờ nắng còn lại của ban ngày là không đủ, những lát thịt sẽ sớm bốc mùi nếu vẫn còn dư ẩm. Để tránh chuyện này, tôi cần phải tiếp tục hong khô chúng ngay khi đêm xuống.



Tôi sắp sẵn một đống củi to, và chuẩn bị một tấm vỉ nướng khổng lồ tự chế bằng cách đặt một tấm lưới hàng rào mắt cáo rỉ sét lên ba hàng gạch đỏ mốc meo được xếp cao tới ngang ngực người lớn.


Sở dĩ tôi phải đặt cao như vậy vì không muốn sức nóng của ngọn lửa làm cháy thịt. Thứ tôi muốn là một lượng nhiệt vừa đủ để làm khô những lát thịt, nhằm tăng thời hạn sử dụng của chúng. Nếu lửa quá lớn, tôi sẽ có món thịt nướng thay vì thịt khô dự trữ. Với hệ thống xông khói này, thịt được hong khô cả ngày lẫn đêm, và sẽ kịp khô trước khi chúng bị thối.


Tối đó, khi tôi cắn một miếng thịt nai nướng, lần đầu tiên trong những ngày khổ cực vừa qua tôi mới cảm nhận được sự thỏa mãn của vị giác. Suốt ba ngày qua tôi chỉ được ăn rau củ rừng cầm hơi, phải đến bây giờ tôi mới được có chút đạm để bổ sung cho tấm thân sắp héo mòn này. Tôi ăn thật nhiều, nhiều nhất mà tôi có thể trước khi những lo toan khác lại ập đến.
---
Mong mọi người cmt nhận xét để mình có thể rút thêm kinh nghiệm mà hoàn thiện sản phẩm :burn_joss_stick:
 
Last edited:
Bài báo ở chương 10 khá cuốn đấy thớt, tôi cũng tự hỏi không biết chục năm nữa điện thoại nó thế nào, chả lẽ cứ vầy mãi
Q8sGcLO.png
 
Bài báo ở chương 10 khá cuốn đấy thớt, tôi cũng tự hỏi không biết chục năm nữa điện thoại nó thế nào, chả lẽ cứ vầy mãi
Q8sGcLO.png
Chục năm nữa chưa chắc thằng apple đã bỏ được cái tai thỏ đâu fency, sau khi bỏ được tai thỏ chắc nó phải giữ cái thiết kế đó thêm tầm chục năm nữa.
 
Chục năm nữa chưa chắc thằng apple đã bỏ được cái tai thỏ đâu fency, sau khi bỏ được tai thỏ chắc nó phải giữ cái thiết kế đó thêm tầm chục năm nữa.
Còn tôi nghĩ nó sẽ thay đổi nhanh chóng mặt thôi. Như những năm 2000, lúc đó ai có tiền mới sắm được chiếc điện thoại có GPRS, chưa ai dám nghĩ người ta có thể nhét cái máy tính siêu mạnh vào được một thiết bị bằng bàn tay. Thế mà giờ đây smart phone đã phổ cập đến tận từng nhà
1wi66Fj.gif
 
Back
Top