[Sinh tồn][Drama] Độc hành – Hành trình vào cõi chết (end)

Status: chương 28 - HỒI KẾT (END)
__________________________
photo-1-15924740755191326645855.jpg
photo-17-1592474073939276482140.jpg
Hình minh họa (nguồn internet)

***
Giới thiệu nội dung

Dù là queener hay lesor, thì cũng có lúc chúng ta mệt mỏi chán nản cái thế giới tàn nhẫn đầy áp lực này. Mỗi lúc như thế mong bạn đừng nản lỏng, mà hãy thử chìm vào thế giới của Độc Hành. Ở đây bạn có thể tìm thấy một thế giới mới cho mình, không luật lệ, không rào cản, chỉ có tự do. Bạn sẽ được hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ, những con suối mát lành, những cánh đồng bát ngát và một khu rừng tối tăm đầy bí ẩn. Và hơn hết, biết đâu đó ở nơi này, bạn tìm lại được bản ngã của mình.
“Tôi khao khát tự do, cho đến khi không còn gì khác ngoài nó.”

Độc hành là câu chuyện kể về hành trình tìm lại gia đình của một thanh niên hai mươi lăm tuổi ở một thế giới đầy nghiệt ngã. Chỉ sau một đêm như bao đêm bình thường khác, nhân vật chính tỉnh dậy và phát hiện ra rằng thành phố mà mình đang sống gần như đã sụp đổ, nhà cửa tan hoang, loài người biến mất, để lại cậu trơ trọi một mình với hàng ngàn câu hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người đã đi đâu? Tại sao mình bị bỏ lại?... :too_sad:

Vừa phải học cách sinh tồn trong một thế giới mới, nửa thân quen nửa lạ lẫm đầy bí ẩn, vừa phải cố gắng tìm kiếm những người thân và giải đáp câu hỏi lớn nhất: Sự thật đằng sau tất cả là gì? Nhân vật chính sẽ phải xoay xở như thế nào?:confident: Cùng theo dõi nhé

*
Tuy truyện đã kết thúc, nhưng mình vẫn trong quá trình chỉnh sửa để cho ra phiên bản hoàn thiện nhất (hiện tại thấy hơi dài dòng), nên mong mọi người góp ý nhé.
ĐỘC HÀNH

Chương 1a - THỨC TỈNH
Chương 1b
---
Chương 2a - THỰC TẠI * Phụ lục 1 - Thông tin địa lý
Chương 2b
Chương 2c
Chương 2d
---
Chương 3a - DẠ KHÚC * Phụ lục 2 - Thông tin địa lý (thành phố Biên Hòa)
Chương 3b
Chương 3c
Chương 3d
---
Chương 4a - ĐỘNG QUỶ
Chương 4b
---
Chương 5a - LẶNG LẼ
Chương 5b
Chương 5c
---
Chương 6a - ĐỘC HÀNH
Chương 6b
Chương 6c
---
Chương 7a - CUỘC SỐNG
Chương 7b
---
Chương 8a - TỬ THẦN
Chương 8b
Chương 8c
---
Chương 9a - NGHĨA ĐỊA
Chương 9b
---
Chương 10a - TƯƠNG LAI
Chương 10b
---
Chương 11a - SINH MỆNH
Chương 11b
---
Chương 12a - NHIÊN LIỆU
Chương 12b
---
Chương 13a - NHẬT KÝ
Chương 13b
---
Chương 14a - HOA TRẮNG * Phụ lục
Chương 14b
---
Chương 15a - BÃO SÉT
Chương 15b
---
Chương 16a - BIỂN LỬA
Chương 16b
---
Chương 17a - CON MỒI
Chương 17b
Chương 17c * Bản đồ chương 17
---
Chương 18a - MA LỰC
Chương 18b
Chương 18c
---
Chương 19a - TÒA THÁP * Phụ lục
Chương 19b
---
Chương 20a - GIÁ RÉT * Phụ lục
Chương 20b
---
Chương 21a - LỘ DIỆN
Chương 21b
---
Chương 22a - LIMBO
Chương 22b
---
Chương 23a - TRỞ VỀ
Chương 23b
---
Chương 24a - ĐÔI MẮT
Chương 24b
---
Chương 25a - CÔ GÁI
Chương 25b
Chương 25c
---
Chương 26a - NHIỆM VỤ
Chương 26b
---
Chương 27a - NHÂN LOẠI
Chương 27b
Chương 27c
Chương 27d
---
Chương 28 - HỒI KẾT
 
Last edited:
Chương 22b

Về đến trại, tôi vôi vàng thu tất cả đồ đạc chất lên thùng xe rồi mau mắn lên đường. Trời lại bắt đầu mưa phùn. Những giọt nước lơ thơ không còn có thể chạm được người trong xe, nhưng vẫn đủ để làm nhão mặt đường. Bốn chiếc bánh đúc đặc nặng nề mà phải lăn trên một con đường sình lầy thì thật tội lỗi, nó phải tiêu tốn lượng nhiên liệu gấp đôi mà tốc độ lại bị chậm đi một nửa.

Khi đi được một lúc khá lâu, tôi nhận ra mình đã vượt qua đám cháy hôm trước mà vẫn chưa thấy có thứ gì theo đuôi. Có lẽ nó đã bỏ cuộc và tôi có thể thả lỏng mình một chút.

Có người sẽ hỏi, tại sao tôi lại chạy trốn dù lúc nào cũng lảm nhảm về quyết tâm khám phá sự thật. Sau bao ngày khốn khổ, cuối cùng tôi cũng phát hiện chìa khóa có thể mở ra mọi bí ẩn, vậy mà tôi lại chạy, bỏ lại sự thật ẩn giấu dưới lớp vỏ kim loại đang gục ngã kia.

Câu trả lời rất đơn giản: là bởi CÁI XÁC TRONG HÒM.

Quả thực dù rất nguy hiểm, nhưng con rô bốt kia lại không phải là thứ khiến tôi bỏ chạy, nó chẳng qua là vật cản đường bất ngờ mà thôi. Vào cái khoảnh khắc nắp chiếc quan tài thép bật mở, tôi biết mình không những nên chạy, mà còn phải chạy cho thật xa, thoát khỏi thành phố này càng sớm càng tốt. Bởi cái xác, không ai khác, lại chính là tôi.

Khi nghĩ về chuyện này, đầu óc tôi trở nên trống rỗng hơn bao giờ hết. Tôi thực sự không muốn nghĩ về nó, không muốn thắc mắc chuyện gì, chỉ đơn giản chỉ muốn chạy thật nhanh, thật xa khỏi cái nơi quỷ quái này. Tôi... tôi không thể đã chết được, không thể.

"Sau khi lìa khỏi xác, những linh hồn chưa sẵn sàng, sẽ không chấp nhận được sự thật rằng họ đã không còn là con người", tôi đã đọc được ở đâu đó như vậy, tôi không nhớ được và cũng không muốn nhớ. Tôi không thể nào chỉ là một linh hồn được. Một con người và một linh hồn sao có thể giống nhau đến như vậy được. Chẳng phải thời gian qua tôi luôn hoạt động như một người sống bình thường sao, tôi có gì khác với một người bình thường chứ, ăn uống, ngủ nghỉ, mệt mỏi... Ngoại trừ...

Tôi run lên khi nghĩ đến những thứ ngoại trừ, vốn là những điểm kỳ lạ trên cơ thể mà tôi từng thắc mắc: chứng sợ nước, khả năng phục hồi, và những giấc mơ kỳ lạ. Phải chăng tất cả chúng chính là đặc tính của một linh hồn. Vô lý, thế quái nào mà một linh hồn lại biết lạnh, lại có thể mơ cơ chứ. Khóe mắt ướt dần, đầu óc trống rỗng, tôi còn chẳng biết mình đang làm gì, chẳng biết thế giới này có tồn tại thật không?

Đi! Tôi sẽ đi tiếp, mặc kệ mọi thứ có là gì? Chẳng còn lựa chọn nào nữa. Giữa màn đêm tĩnh lặng, chiếc xe vẫn đều đều tiến về phía trước.

Đã bao lâu trôi qua rồi nhỉ, một hay hai tiếng, tôi cũng chả rõ, có thể ít hơn mà cũng có thể dài hơn, ai quan tâm chứ. Tôi bắt đầu mệt mỏi vì bị màn đêm bao bọc quá lâu.

"GOÀMMM..", có một tiếng gầm lớn xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cái cách mà nguồn âm xe gió lao đi. Đám cây rừng bị một cơn gió quạt mạnh, nhiều mảnh đá vụn văng lên cả mặt kính. Vài giây sau, một góc trời bừng sáng, theo tiếp là tiếng nổ vang trời và mặt đất bắt đầu rung chuyển.

"Rồng?", tôi đã nghĩ nó là một con rồng thực sự, có thể lắm chứ. Tôi chẳng qua chỉ là một linh hồn chưa siêu thoát, mãi lẩn quẩn trong limbo do chính mình tạo ra. Quái vật, rô bốt, rồng thần..., tất cả cũng chỉ là là ảo tưởng của một linh hồn cô độc mà thôi. Chẳng phải vậy sao?

Mất thêm gần hai chục phút tôi mới có thể tiếp cận nguồn sáng. Đó là một đám cháy nhưng không lớn, lửa chỉ loe ngoe ở vài bụi cỏ, thứ đáng chú ý nhất là có một miệng hố rộng cả chục thước nằm chình ình ngay giữa đường. Rồng cũng khó mà làm được việc này với cái vòi phun lửa của nó, đây hẳn là là một hố bom, và con rồng khi nãy chính là một chiếc chiến đấu cơ. Một chiếc máy bay thì thực tế hơn một con rồng, nó cũng làm tôi tin tưởng thêm phần nào về việc mình chưa chết. Nhưng phán đoán này cũng đồng nghĩa với việc đang có một thế lực cố giữ tôi lại thành phố. Hai cây cầu gãy, đám cháy, rồi đến cả máy bay đánh chặn, rõ ràng ai đó không muốn tôi chạy thoát.

Tôi đoán mình đang bị theo dõi, nhưng không rõ kẻ đó lấy tín hiệu vị trí từ đâu? Từ thiết bị định vị trên xe, trên hành lý, hay đơn giản là từ hệ thống ánh sáng đèn xe lúc nào cũng nổi bật giữa đêm. Dù là gì đi nữa, tôi phải loại bỏ chúng.

Việc đầu tiên tôi làm là tắt hết hệ thống đèn của xe. Kế đến là kiểm tra kỹ chiếc xe một lần nữa nhằm loại bỏ những thiết bị định vị nếu có. Không có gì đáng ngờ được tìm thấy, nhưng cũng chẳng nói được gì vì thiết bị định vị có thể được thiết kế ẩn hẳn trong xe. Do không đủ ánh sáng cũng như thời gian, việc tìm kiếm kỹ hơn đã ngoài tầm với, tôi đành phó mặc khả năng đó cho số phận.

Nếu vị trí đã bị phát hiện bởi ánh sáng, thì việc tắt đèn thôi chưa đủ. Tôi cần tìm chỗ ẩn náu cách xa đám cháy để phòng hờ trường hợp chúng sẽ tiếp tục tấn công. Chỗ này chỉ vừa qua ngã ba Trị An một đoạn, vì thế tôi sẽ đánh xe vào đường 767, tìm một chỗ trốn rồi tiếp tục quan sát tình hình.

Nhưng khi xe và người đã yên vị giữa màn đêm thinh lặng, thay vì nên căng mắt theo dõi động tĩnh tình hình thì tôi lại bị hút dần vào cơn buồn ngủ. Thật kỳ lạ là sau bằng đấy sự kiện, tôi vẫn có thể ngủ được. Những giấc mơ vẫn chập choạng đến rồi đi, không có cái nào rõ ràng để có thể ghi nhớ trọn vẹn. Hình ảnh duy nhất mà tôi nhớ được cũng chính khoảnh khắc cuối cùng trước khi thức giấc: một bé gái gắng gọi tên tôi ngay trước khi nắp chiếc quan tài thép đóng sập lại.​
 
Last edited:
Trong hòm là xác main thiệt, vậy mà main còn lo nó tỉnh lại, nó mà tỉnh dậy chả mừng quá đi chứ (nếu mình là main)
 
phim oblivion của tom cruise ak, xem thử đi fen, cho có thêm tư liệu :shame:
Thank thím, để xem gấp coi học hỏi được gì không :beauty:. Phải thú thực là để viết được truyện này mình cũng học hỏi khá nhiều ý tưởng từ game và phim Holywood, nhưng phim oblivion này thì chưa xem thật
 
Thank thím, để xem gấp coi học hỏi được gì không :beauty:. Phải thú thực là để viết được truyện này mình cũng học hỏi khá nhiều ý tưởng từ game và phim Holywood, nhưng phim oblivion này thì chưa xem thật
sau khi đọc tới đoạn cái hòm có xác của người giống main thì mình nghĩ tới ý tưởng phim đó liền, fen xem đi có giống nhau k :rolleyes:
 
sau khi đọc tới đoạn cái hòm có xác của người giống main thì mình nghĩ tới ý tưởng phim đó liền, fen xem đi có giống nhau k :rolleyes:
Mới xem xong Oblivion phải quay vô đầy review liền fen.

Nói chung phim này đáng coi, nhưng có vài chỗ mình chưa ưng lắm. Em Vika ngon vậy mà biên kịch phũ với em ấy quá, mình khoái em này hơn em Julia nhiều. Mặt và body đều đẹp, lại còn hết lòng yêu Jack, vậy mà cuối cùng kết cục quá tệ

Cái kết Jack 49 hy sinh rất cảm động nhưng lại bị phân cảnh cuối phim kéo lùi hết. Thằng Jack 52 chẳng làm gì thì lại quay về hốt em Julia, chắc đạo diễn muốn cho cái kết tốt một chút để người xem dễ chịu, nhưng mình thấy kết vậy khá tệ.

Cuối cùng thì em Julia yêu ai, có đến 1000 thằng Jack thì thằng nào ẻm cũng yêu đươc hay sao. Tình yêu vì thể xác (ngoại hình) chứ không vì tâm hồn đồng điệu à. Jack 49 cùng em trải qua bao trắc trở khó khăn thì yêu cũng được, còn thằng Jack 52 có mẹ gì đâu, chẳng qua sở hữu chung bộ gen và một chút ký ức (nó cũng chỉ nhớ loáng thoáng một chút xíu quá khứ, chứ thực ra cũng không biết mình thực sự là ai).

Edit: à, thêm khúc vác bom vô cái TET nữa, tụi alien quét được cả nhịp tim, cảm xúc, lại không phát hiện quả bom phóng xạ, vô lý.

Nhưng nhìn chung phim vẫn rất đáng xem

Còn về truyện mình thì thím yên tâm, sẽ cố để không làm mấy thím thất vọng, và sẽ không giống hoàn toàn bộ phim, truyện hay game nào mà các thím từng trải nghiệm trước đây đâu.
 
Last edited:
Mới xem xong Oblivion phải quay vô đầy review liền fen.

Nói chung phim này đáng coi, nhưng có vài chỗ mình chưa ưng lắm. Em Vika ngon vậy mà biên kịch phũ với em ấy quá, mình khoái em này hơn em Julia nhiều. Mặt và body đều đẹp, lại còn hết lòng yêu Jack, vậy mà cuối cùng kết cục quá tệ

Cái kết Jack 49 hy sinh rất cảm động nhưng lại bị phân cảnh cuối phim kéo lùi hết. Thằng Jack 52 chẳng làm gì thì lại quay về hốt em Julia, chắc đạo diễn muốn cho cái kết tốt một chút để người xem dễ chịu, nhưng mình thấy kết vậy khá tệ.

Cuối cùng thì em Julia yêu ai, có đến 1000 thằng Jack thì thằng nào ẻm cũng yêu đươc hay sao. Tình yêu vì thể xác (ngoại hình) chứ không vì tâm hồn đồng điệu à. Jack 49 cùng em trải qua bao trắc trở khó khăn thì yêu cũng được, còn thằng Jack 52 có mẹ gì đâu, chẳng qua sở hữu chung bộ gen và một chút ký ức (nó cũng chỉ nhớ loáng thoáng một chút xíu quá khứ, chứ thực ra cũng không biết mình thực sự là ai).

Edit: à, thêm khúc vác bom vô cái TET nữa, tụi alien quét được cả nhịp tim, cảm xúc, lại không phát hiện quả bom phóng xạ, vô lý.

Nhưng nhìn chung phim vẫn rất đáng xem

Còn về truyện mình thì thím yên tâm, sẽ cố để không làm mấy thím thất vọng, và sẽ không giống hoàn toàn bộ phim, truyện hay game nào mà các thím từng trải nghiệm trước đây đâu.
em ở chung với jack là clone mà, đâu phải vợ thật của nó đâu, bọn alien tạo ra cài kí ức vào thôi. còn khúc cuối kiểu như là rồi sẽ có 1 anh jack tới tìm và chăm sóc em đó thay cho anh jack hi sinh thôi. quả bom thì chắc khúc đó đạo diễn quên tí thôi. cái vụ thằng 52 thì fen tìm fim moon 2009 sẽ thấy cái vụ khi tạo ra clone hàng loạt thì mấy thằng đó sẽ dính kí ức của core như kiểu tiềm thức ak (fim đó khá hay) nên sẽ luôn có jack clone nhớ được em kia và đi tìm
 
em ở chung với jack là clone mà, đâu phải vợ thật của nó đâu, bọn alien tạo ra cài kí ức vào thôi. còn khúc cuối kiểu như là rồi sẽ có 1 anh jack tới tìm và chăm sóc em đó thay cho anh jack hi sinh thôi. quả bom thì chắc khúc đó đạo diễn quên tí thôi. cái vụ thằng 52 thì fen tìm fim moon 2009 sẽ thấy cái vụ khi tạo ra clone hàng loạt thì mấy thằng đó sẽ dính kí ức của core như kiểu tiềm thức ak (fim đó khá hay) nên sẽ luôn có jack clone nhớ được em kia và đi tìm
Là clone nhưng vẫn yêu Jack thật lòng, bản gốc cũng đã yêu rồi fen (đoạn nhớ lại chụp chung tấm ảnh ấy). Ẻm yêu Jack, mà thằng Jack 49 lại mơ tưởng rồi yêu em Julia khiến em Vika đau khổ, rồi khiến mọi chuyện vỡ lở. Mình vẫn thấy tội cho nhân vật này, vừa đẹp vừa đáng thương. Đoạn hồ bơi quá ngon :extreme_sexy_girl:

Để lát tìm film Moon coi luôn
 
Là clone nhưng vẫn yêu Jack thật lòng, bản gốc cũng đã yêu rồi fen (đoạn nhớ lại chụp chung tấm ảnh ấy). Ẻm yêu Jack, mà thằng Jack 49 lại mơ tưởng rồi yêu em Julia khiến em Vika đau khổ, rồi khiến mọi chuyện vỡ lở. Mình vẫn thấy tội cho nhân vật này, vừa đẹp vừa đáng thương. Đoạn hồ bơi quá ngon :extreme_sexy_girl:

Để lát tìm film Moon coi luôn
Có thời gian coi phim mà tối nay không có chap mới nào à thớt
 
Chương 23a - TRỞ VỀ

Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng mà không có thêm chuyện gì bất thường xảy ra. Vẫn không có ai hay thứ gì tìm được đến đây. Tình thế tạm thời an toàn, nhưng tôi lại không biết phải làm gì tiếp theo vì đường tiến đã bị khóa chặn, còn đường về thì chẳng khác nào lối vào ổ địch. Thật tiến thoái lưỡng nan.

Cái xác trong chiếc hòm thép làm tôi nghĩ tới chuyện mình đã chết, nhưng sâu thẳm trong lý trí tôi lại không cho là như vậy. Tôi biết mình đang sống giữa một thực tại khác thường nhưng rất khó chối bỏ, mọi thứ rất thật chứ không mơ hồ như một giấc mộng. "Nhưng có mấy ai mơ mà biết mình đang mơ đâu chứ", lòng tôi đầy nghi hoặc và bối rối. Quả là một vấn đề nan giải, vì tôi không thể khẳng định hay phủ nhận cái thực tại quỷ quái này. Thứ tốt nhất có thể làm lúc này có lẽ chỉ là lựa chọn. Nếu đây thực sự là một cơn mộng mị không hồi kết, thì tôi sẽ phải coi nó là thực tại duy nhất của bản thân, bằng không mọi con đường sẽ dẫn đến sự từ bỏ. Đúng vậy, dù mơ hay thực thì cũng chỉ có hai lựa chọn: chết hoặc tiếp tục sống.

Tôi quyết định quay xe trở về thành phố, lần này tôi sẽ không trốn chạy nữa mà sẽ đối mặt với tất cả. Trên đường về, tôi có ghé ngang đài truyền hình cũ để lấy chiếc máy cưa lần trước bỏ lại và chuẩn bị vài thứ. Sau khi nạp đầy xăng, nó hoạt động khá trơn tru và sẵn sàng giúp tôi chống lại bất cứ kẻ thù nào. Sân bay Biên Hòa sẽ là mục tiêu đầu tiên, vì tôi cho rằng đó là nơi chiếc phi cơ đêm qua đã cất cánh, và cũng rất có thể đó chính nơi đặt căn cứ của kẻ địch.

Sân bay Biên Hòa vốn là khu quân sự, nên dù nằm ngay sát thành phố thì dân thường cũng khó mà tiếp cận được. Tôi đương nhiên không phải ngoại lệ, dù sống ở đây đã lâu mà cũng chẳng rành lối vào, chỉ mường tượng nó là một khu đất rộng nằm đâu đó sau lưng quảng trường tỉnh.

Từ đường Đồng Khởi, tôi đánh xe rẽ trái ở ngã tư Tân Phong và tiến dần về lại quảng trường với hy vọng sẽ may mắn tìm thấy lối vào khu quân sự cũ. Nhưng không khác mấy ngày hôm qua, nguyên một vùng rộng lớn hai bên đường vốn chẳng còn lại gì ngoài cánh rừng bạt ngàn và một đỉnh tháp bí ẩn có thể trông thấy ngay khi ở xa. Tương tự như các con ngõ khác của vùng này, lối vào các khu quân sự cũ đã chẳng còn dấu tích, nhưng có một thứ nhiều khả năng vẫn tồn tại, đó là lối vào tháp Tây.

Nếu dùng ngã ba Vườn Mít để chia đường Nguyễn Ái Quốc làm hai nửa, thì sự kiện ngày hôm qua đã xác nhận không có lối vào nào ở nửa kia, vậy khả năng cao là nó sẽ nằm đâu đó ở phía bên này của con đường. Đúng như dự đoán, tôi tìm thấy một con đường mòn nhỏ khi gần tới quảng trường. Lối đi này tuy hẹp nhưng lại vừa khít để chiếc xe có thể lách vào, hoàn hảo một cách lạ thường.

Đi vào trong chừng vài trăm mét là khu vực chân tháp. Thoạt nhìn qua, nó không có gì quá đặc biệt mà giống y với ngọn tháp ở đầu cầu Đồng Nai. Nhưng sau khi vào dạo quanh một vòng, tôi mới phát hiện ra phía dưới chân tháp là một khu đất trống hình vuông, mỗi chiều mười mấy mét, rộng và gây chú ý hơn nhiều so với ở ngọn tháp đầu tiên. Trung tâm khu đất là một khối bê tông lòi lên trên mặt đất rộng chừng hai lăm mét vuông, mỗi bề năm mét. Chân của ngọn tháp cắm thẳng vào khối bê tông này nhưng lại chếch về một bên chứ không phải ở chính giữa, chuyện này khiến tôi khá lưu tâm. Kiểm tra kỹ hơn, tôi phát hiện có một khe rãnh nhỏ chia khối bê tông làm hai nửa, không rõ để làm gì, nhưng chắc là có liên quan đến cách sắp đặt bất đối xứng kia.

Rất có thể phần chân đế thực sự của ngọn tháp chỉ chiếm một nửa khối bê tông, nửa còn lại ẩn giấu một căn hầm bí mật. Nghĩ vậy, nhưng tôi không có cách nào để xác nhận, vì khối bê tông này rất dày, và có nổ bom cũng chưa chắc công phá nổi.

Tôi quyết định leo lên ngọn tháp, không phải vì có ý tưởng cao siêu gì, chỉ đơn giản là muốn quan sát tổng thể khu vực từ trên cao như cái cách tôi đã làm khi ở tháp truyền hình. Lúc đó, do tụt xuống quá sớm, tôi đã không thể nhìn tới khu vực này. Còn với ngọn tháp này, không cần leo quá cao thì tôi cũng có thể nhìn thấy toàn bộ sân bay và lối vào của nó.

Thú thực tôi khá hồi hộp lúc trèo lên, không phải bởi cái bệnh sợ độ cao mà là do một suy đoán chợt nảy ra đầu: nhỡ đâu tất cả những chuyện này không phải là do bàn tay con người. Tôi nghĩ thoáng qua về một kịch bản Trái Đất đã bị người ngoài hành tinh xâm chiếm, và tôi là người cuối cùng sống sót. Mồ hôi tay mồ hôi chân cứ chốc chốc lại túa ra vì cái giả thuyết này. Nó tưởng chừng như vô lý mà lại hợp lý vô cùng. Nếu vậy thì cái xác kia chính là sản phẩm của bọn alien mắt to cằm nhọn. Sau khi đánh cắp ADN và tạo ra một bản sao hoàn chỉnh, chúng sẽ thẳng tay tiêu diệt bản gốc, rồi nhập vào cái xác copy kia, ung dung sống cuộc đời của tôi một cách trọn vẹn. Quá kinh khủng!

Nhưng trái với mọi kỳ vọng, không tồn tại căn cứ nào cả, cũng chả có quân đội, máy bay, hay người ngoài hành tinh. Thậm chí cũng chẳng có chút dấu tích gì của một sân bay quân sự. Giờ đây, trước mắt tôi giờ đây là một khung cảnh hùng vĩ không tưởng nổi. Một mặt hồ tròn xoe, phẳng lặng như một tấm gương, lạnh lùng phản chiếu góc trời xanh biếc. Bao quanh hồ nước rộng lớn đó là một vùng đầm lầy còn rộng lớn hơn, trải dài đến tận chân trời.​
 
Last edited:
Back
Top