Phongcachnguoichoi
Senior Member
Truyện bóng đá như Jindo ngày xưa cuốn 1 phần cũng do dịch bựa.
Chỉ là truyện tranh, chưa nói có thể chỉ là trận vòng loại không quan trọng, có cần quá chi tiết như vậy không?Nhồi nhiều thông tin trong 1 khung hình quá. Vừa mô tả cận cảnh cú sút, vừa mô tả góc rộng đường đi của bóng, vừa mô tả bóng chạm lưới. Cuối cùng thì ko tả đc cảm giác cầu thủ sút bóng (ngoài tiếng binh), đường bóng thì lẩy bẩy ko căng và ko rõ vào goal như nào, các cầu thủ di chuyển cũng ko rõ ràng. Nói chung là thừa và thiếu.
Chia cái khung đó thành 2 thay vì thành 3, cắt đoạn bóng chạm lưới. Đoạn trên 1 là mô tả rõ hơn cú sút khi chân chạm bóng thỉ bom, 2 là mô tả rướn người chuẩn bị sút nhừng cảnh sút cho đoạn dưới. Đoạn dưới thì mô tả góc rộng hơn, rõ cú sút căng bay thẳng vào lưới luôn, thủ môn rướn người đỡ bóng nhưng hụt.
Tại sao ko?Chỉ là truyện tranh, chưa nói có thể chỉ là trận vòng loại không quan trọng, có cần quá chi tiết như vậy không?
Tôi nghĩ cái này là lý do lịch sử khi thời phong kiến thi cử đều phải giỏi chữ hán, nhiều thứ tiêu chuẩn đều được chiếu theo tiêu chuẩn của "thiên triều" nên dần dà mặc định trong nếp nghĩ của mọi người đều gắn tiếng hán với sự trang trọng.Không phải, bản thân từ Hán Việt đọc lên nghe đã rất sang rồi, hoàng đế, đế vương nghe đẳng cấp hơn vua, xa lộ nghe hoành tráng hơn đường đi, phu nhân nghe trang trọng hơn vợ, dùng từ Hán Việt là một kiểu nói chữ, nó sang hơn từ thuần Việt thường mang tính chất nôm na, mà người ta hay nói là nôm na mách qué, nó nôm na quá không có sắc thái trang trọng như kiểu nói chữ, dùng trong đời sống thường ngày thì phù hợp, khi cần sự trang trọng thì nó không xài được