Sống mà không có lấy 1 người để nói chuyện khi buồn

Điều dại dột nhất là tự loại mình ra khỏi các kết nối trong xã hội như tôi đang làm vậy (mà tôi cứ từng tưởng thế là hay).
Thời xong cấp 3 đi học đại học, nhà tôi nghèo lắm, bố mẹ trầy trật mới nuôi được tôi, tôi thì nhỏ con yếu đuối lại còn ham chơi game nên chả đi làm thêm gì mấy, tiền bố mẹ cho với thỉnh thoảng làm thêm tôi đem nướng vào quán nét, chả có tiền ăn diện hay đàn đúm gì cùng bạn bè, bạn tôi, một số thì đi làm có tiền sang choảnh, một số đi học thì cũng con nhà giàu, tôi thì đầu tóc lem nhem (4 năm đh toàn bố tôi cắt tóc cho, mà tay cắt của bố tôi thì...) quần áo thì luộm thuộm. Tôi tránh hết các cuộc gặp với bạn bè cấp 2 cấp 3, đi chúc tết hay cuối tuần về quê... Rồi chúng nó cũng không rủ nữa... Đến lúc bọn con gái lấy chồng chúng nó mời tôi cũng ko dám đi.
Sau khi học xong đh thì những tưởng đi làm thì mình sẽ khác, nhưng lại dính đi lính mất 2 năm... Coi như mất tích tiếp vì trong lính thì làm gì có điện thoại hay được về phép thường xuyên?
Bạn bè trên fb thì tôi toàn xóa kb khi thấy chúng nó đăng bài bán hàng, đăng tin nhảm, đăng những cái tôi không ưa, hoặc đơn giản là làm tôi ghen tị.
Thế rồi ra lính đi làm, tôi mang nỗi tủi thân cũng như hận đời vì mình bị đi lính trong khi còi cọc yếu đuối, lũ bạn mình thì nhởn nhơ (kỳ thực do tôi ngu).
Nên tôi cũng tránh tránh bọn nó nếu có gọi.
Đến giờ 28 tuổi, nhìn ra xung quanh thấy mình chả còn mối quan hệ nào, bạn bè ngày xưa có gặp thì chắc gật đầu cái, rồi đi, tôi nghĩ lúc này mình có chết cũng chả ai bất ngờ vì từ lâu có liên lạc gì đâu, con người ta lớn lên có gia đình, vợ con, sự nghiệp, có những mối quan hệ mới, chắc cũng chả bao giờ rảnh tâm mà nghĩ đến một cái thằng bạn nghèo hèn xấu xí lại còn dở hơi như tôi...
Anh may mắn còn có gấu, chứ tôi giờ đi làm một mình, tối về ra quán cơm gọi đĩa cơm trợt mồm ra nhai cho đầy cái bụng rồi về ôm đt xem voz với dutube. Nó mới thảm, sống mà như không còn hiện diện.

via nextVOZ for Android

Nghĩ tôi chán, gặp thím còn hơn vài bậc
Thím ở ngoài bắc hay đông nam bộ, tôi mời vài chai nói chuyện chơi
 
Nghĩ tôi chán, gặp thím còn hơn vài bậc
Thím ở ngoài bắc hay đông nam bộ, tôi mời vài chai nói chuyện chơi
Tôi ở bắc thím, đợt có vozer ở trỏng ra đây chơi, tôi mang tiếng ở trọ đất thủ đô chục năm mà đéo biết đường đi lối lại, dắt ảnh đi vòng vòng lạc mẹ đường xong 2 thằng làm nồi lẩu ếch rồi ai về nhà ấy.:unsure:

via nextVOZ for Android
 
Dài vậy chắc gõ chứ đéo copy & paste nhỉ.Trước giờ tôi nghĩ anh bạn xiaolon qua ngày như tôi chứ ko ngờ cuộc sống anh bạn lại chán vậy.Mà giờ có khuyên cũng đéo biết khuyên gì dù tôi cũng đéo có tiền như anh bạn nhưng khoản giao thiệp chơi bời ra xã hội đéo thua ai. Giờ tập bú bia cho vui,rồi từ từ kiếm bạn nhậu,từ đó mới khá lên nổi.
Cảm ơn anh, tôi giờ như con cá nằm trên thớt ngoi ngóp thôi chứ cũng không biết thay đổi thế nào nữa, hi vọng còn đủ sức khỏe cày cuốc rồi kiếm cô vợ cho obz vui lòng.:)

via nextVOZ for Android
 
Hiện tại thì e cũng thế, k có ai gọi là thân thiết để tâm sự, than vãn cả,....
Nhưng bạn bè thì lại đông, đi k hết kèo. Nên cứ sắp xếp hợp lý để các mối quan hệ bền vững.

Vui thì có nhưng lắm lúc cũng thấy buồn vì có thể là "cô đơn giữa đám đông".

E bị cái là cơ địa dễ nổi mụn, gần 30 xọi rồi mà mặt mũi cứ lên mụn khi ăn uống k lành mạnh.
Chán k thể tả nổi, các cuộc nhậu thì cũng từ chối dần, hoặc chí ít thì uống 1 -2lon, k thì uống nước lọc. :beat_brick: :beat_brick:
 
Điều dại dột nhất là tự loại mình ra khỏi các kết nối trong xã hội như tôi đang làm vậy (mà tôi cứ từng tưởng thế là hay).
Thời xong cấp 3 đi học đại học, nhà tôi nghèo lắm, bố mẹ trầy trật mới nuôi được tôi, tôi thì nhỏ con yếu đuối lại còn ham chơi game nên chả đi làm thêm gì mấy, tiền bố mẹ cho với thỉnh thoảng làm thêm tôi đem nướng vào quán nét, chả có tiền ăn diện hay đàn đúm gì cùng bạn bè, bạn tôi, một số thì đi làm có tiền sang choảnh, một số đi học thì cũng con nhà giàu, tôi thì đầu tóc lem nhem (4 năm đh toàn bố tôi cắt tóc cho, mà tay cắt của bố tôi thì...) quần áo thì luộm thuộm. Tôi tránh hết các cuộc gặp với bạn bè cấp 2 cấp 3, đi chúc tết hay cuối tuần về quê... Rồi chúng nó cũng không rủ nữa... Đến lúc bọn con gái lấy chồng chúng nó mời tôi cũng ko dám đi.
Sau khi học xong đh thì những tưởng đi làm thì mình sẽ khác, nhưng lại dính đi lính mất 2 năm... Coi như mất tích tiếp vì trong lính thì làm gì có điện thoại hay được về phép thường xuyên?
Bạn bè trên fb thì tôi toàn xóa kb khi thấy chúng nó đăng bài bán hàng, đăng tin nhảm, đăng những cái tôi không ưa, hoặc đơn giản là làm tôi ghen tị.
Thế rồi ra lính đi làm, tôi mang nỗi tủi thân cũng như hận đời vì mình bị đi lính trong khi còi cọc yếu đuối, lũ bạn mình thì nhởn nhơ (kỳ thực do tôi ngu).
Nên tôi cũng tránh tránh bọn nó nếu có gọi.
Đến giờ 28 tuổi, nhìn ra xung quanh thấy mình chả còn mối quan hệ nào, bạn bè ngày xưa có gặp thì chắc gật đầu cái, rồi đi, tôi nghĩ lúc này mình có chết cũng chả ai bất ngờ vì từ lâu có liên lạc gì đâu, con người ta lớn lên có gia đình, vợ con, sự nghiệp, có những mối quan hệ mới, chắc cũng chả bao giờ rảnh tâm mà nghĩ đến một cái thằng bạn nghèo hèn xấu xí lại còn dở hơi như tôi...
Anh may mắn còn có gấu, chứ tôi giờ đi làm một mình, tối về ra quán cơm gọi đĩa cơm trợt mồm ra nhai cho đầy cái bụng rồi về ôm đt xem voz với dutube. Nó mới thảm, sống mà như không còn hiện diện.

via nextVOZ for Android
Đọc bài fen buồn quá mặc dù tôi 28 nhưng cũng đang sóng gió chưa qua đc. Đồng cảm
 
Không biết mình có "nặng" quá không, mà hiện tại cũng 32 tuổi rồi, chán các mối quan hệ,
Tiệc tùng cưới hỏi... thì lượn ra có mặt chào hỏi rồi kiếm cớ té sớm,
bạn bè đồng nghiệp gọi nhậu thì 1 năm đi đôi lần... nói chung lâu lâu gặp chứ bình thường cũng không nói chuyện lâu với ai nào cả. 1 cuộc điện thoại mình vắn tắt phần cần liên lạc xong là kiếm cớ tắt máy.
Về công việc của mình cũng không cần giao tiếp nhiều.

Lúc trước cuối tuần còn đi làm đôi chai bia
cheers.gif
, chill
bye.gif
với vài người bạn học cũ, bạn xã hội, đồng nghiệp cũ..., mà dần dần gặp nhau cũng toàn chuyện cũ, nên thôi
Các cuộc gọi cũng thưa dần (vì ngoài giờ làm việc ít khi mình nghe đt, hẹn hò gì thì phải báo trước), đi camping, trekking cũng chẳng thấy í ới gì nữa

Lắm lúc cũng buồn - cô đơn, gọi cho người thân thì cũng chẳng biết nói gì... Thế là lại loay hoay...

P/s: Mình cũng có gf, cũng định cưới... Có vợ rồi mà sống khép kín vậy có dị quá không các bác:burn_joss_stick:
Nói với chị nè! Nay rảnh tư vấn miễn phí! Coi như làm phước🤔
 
Không biết mình có "nặng" quá không, mà hiện tại cũng 32 tuổi rồi, chán các mối quan hệ,
Tiệc tùng cưới hỏi... thì lượn ra có mặt chào hỏi rồi kiếm cớ té sớm,
bạn bè đồng nghiệp gọi nhậu thì 1 năm đi đôi lần... nói chung lâu lâu gặp chứ bình thường cũng không nói chuyện lâu với ai nào cả. 1 cuộc điện thoại mình vắn tắt phần cần liên lạc xong là kiếm cớ tắt máy.
Về công việc của mình cũng không cần giao tiếp nhiều.

Lúc trước cuối tuần còn đi làm đôi chai bia
cheers.gif
, chill
bye.gif
với vài người bạn học cũ, bạn xã hội, đồng nghiệp cũ..., mà dần dần gặp nhau cũng toàn chuyện cũ, nên thôi
Các cuộc gọi cũng thưa dần (vì ngoài giờ làm việc ít khi mình nghe đt, hẹn hò gì thì phải báo trước), đi camping, trekking cũng chẳng thấy í ới gì nữa

Lắm lúc cũng buồn - cô đơn, gọi cho người thân thì cũng chẳng biết nói gì... Thế là lại loay hoay...

P/s: Mình cũng có gf, cũng định cưới... Có vợ rồi mà sống khép kín vậy có dị quá không các bác:burn_joss_stick:
34 đây, y chang thím luôn
 
Đâu mỗi mình thím, tôi còn không có lấy 1 thằng bạn, bè thì đầy nhưng không ham. Bạn bè dễ kiếm tri kỷ khó tìm. Chắc là chúng ta đang tiến hóa để cô đơn
Chuẩn đấy, nhiều khi muốn có 1 ng gọi là bạn thân nhưng toàn sự lợi dụng thôi. Lúc nó khó khăn mình giúp còn lúc mình có việc nhờ chúng nó toàn kiếm cớ thoái thác. Chán lắm
MjfezZB.gif
 
Chuyện thường tình của cuộc đời, nhất là đối với đàn ông đã bước lên hàng 30.... tới lúc này gạt bỏ đi bớt những mối quan hệ xã giao, những mối quan hệ vô bổ chả mang lại lợi lộc gì lại là 1 sự sáng suốt cần thiết....mối quan hệ lúc này cần chất hơn là lượng và đã biết cái gì đáng để quan tâm hơn....những mối quan hệ giúp mình phát triển trên nền móng win-win....như ông bà ta thường nói chọn bạn mà chơi....
Nhưng nói gì thì nói đã là đàn ông thì ngoài gia đình và mái ấm nhỏ thì vẫn cần 1 hội bạn đồng chí hướng, đồng dâm. Không cần đông chỉ cần 2,3 người là được rồi :D...
 
Last edited:
Tôi ở bắc thím, đợt có vozer ở trỏng ra đây chơi, tôi mang tiếng ở trọ đất thủ đô chục năm mà đéo biết đường đi lối lại, dắt ảnh đi vòng vòng lạc mẹ đường xong 2 thằng làm nồi lẩu ếch rồi ai về nhà ấy.:unsure:

via nextVOZ for Android
Vậy cũng vui mà thím, đi vùng đất xa lạ gặp người bạn xa lạ đi vòng vòng rồi ăn lẩu rồi về cũng vui mà
Biết ra vozer ấy đỡ cô đơn lạc lõng hơn nhiều, nếu đi 1 mình
ngày xưa thời yahoo, đám list fri cần tâm sự đều inbox tôi, tôi đều cho chúng nó mãn nguyện

mà lúc tôi cần ai đó để nói chuyện, ko thể tìm ra 1 ai :sad:
Thời ym! đúng là thuở đầu chém gió qua internet nên mồm trơn vãi thím nhỉ :sure:
 
Vậy cũng vui mà thím, đi vùng đất xa lạ gặp người bạn xa lạ đi vòng vòng rồi ăn lẩu rồi về cũng vui mà
Biết ra vozer ấy đỡ cô đơn lạc lõng hơn nhiều, nếu đi 1 mình

Thời ym! đúng là thuở đầu chém gió qua internet nên mồm trơn vãi thím nhỉ :sure:
công nhận, ở ngoài đời mình câm như hến, lên yahoo gõ trơn tru hẳn lên , như 2 con ng khác nhau, nhiều khi ước gì con ng trên yahoo cũng chính là con ng mình ngoài đời :shame::beauty:
 
mình có mỗi một thằng để tâm sự nói chuyện, 2 thằng ở xa, nhưng mới mâu thuẫn hôm qua do mỗi lần nói chuyện đều do mình chủ động, lại biện minh bận không time trả lời trong khi mình còn bận hơn nó. Giờ nó nhắn tin lại mình méo thèm trả lời lun
 
Chuyện thường tình của cuộc đời, nhất là đối với đàn ông đã bước lên hàng 30.... tới lúc này gạt bỏ đi bớt những mối quan hệ xã giao, những mối quan hệ vô bổ chả mang lại lợi lộc gì lại là 1 sự sáng suốt cần thiết....mối quan hệ lúc này cần chất hơn là lượng và đã biết cái gì đáng để quan tâm hơn....những mối quan hệ giúp mình phát triển trên nền móng win-win....như ông bà ta thường nói chọn bạn mà chơi....
Nhưng nói gì thì nói đã là đàn ông thì ngoài gia đình và mái ấm nhỏ thì vẫn cần 1 hội bạn đồng chí hướng. Không cần đông chỉ cần 2,3 người là được rồi :D...
Có mấy thằng bạn, lấy vợ sớm (tầm 5-7 năm trước) rồi cũng bỏ hẳn đàn đúm bạn bè, sống tốt đời đẹp đạo, con ngoan vợ hiền... nhìn cũng ham lắm thím :beauty:


Mấy anh trên đây tôi đoán chắc đều dính vào game
Gần 15 năm rồi mình chưa sờ vào game, cờ bạc, banh bóng gì hết :ops:
 
Điều dại dột nhất là tự loại mình ra khỏi các kết nối trong xã hội như tôi đang làm vậy (mà tôi cứ từng tưởng thế là hay).
Thời xong cấp 3 đi học đại học, nhà tôi nghèo lắm, bố mẹ trầy trật mới nuôi được tôi, tôi thì nhỏ con yếu đuối lại còn ham chơi game nên chả đi làm thêm gì mấy, tiền bố mẹ cho với thỉnh thoảng làm thêm tôi đem nướng vào quán nét, chả có tiền ăn diện hay đàn đúm gì cùng bạn bè, bạn tôi, một số thì đi làm có tiền sang choảnh, một số đi học thì cũng con nhà giàu, tôi thì đầu tóc lem nhem (4 năm đh toàn bố tôi cắt tóc cho, mà tay cắt của bố tôi thì...) quần áo thì luộm thuộm. Tôi tránh hết các cuộc gặp với bạn bè cấp 2 cấp 3, đi chúc tết hay cuối tuần về quê... Rồi chúng nó cũng không rủ nữa... Đến lúc bọn con gái lấy chồng chúng nó mời tôi cũng ko dám đi.
Sau khi học xong đh thì những tưởng đi làm thì mình sẽ khác, nhưng lại dính đi lính mất 2 năm... Coi như mất tích tiếp vì trong lính thì làm gì có điện thoại hay được về phép thường xuyên?
Bạn bè trên fb thì tôi toàn xóa kb khi thấy chúng nó đăng bài bán hàng, đăng tin nhảm, đăng những cái tôi không ưa, hoặc đơn giản là làm tôi ghen tị.
Thế rồi ra lính đi làm, tôi mang nỗi tủi thân cũng như hận đời vì mình bị đi lính trong khi còi cọc yếu đuối, lũ bạn mình thì nhởn nhơ (kỳ thực do tôi ngu).
Nên tôi cũng tránh tránh bọn nó nếu có gọi.
Đến giờ 28 tuổi, nhìn ra xung quanh thấy mình chả còn mối quan hệ nào, bạn bè ngày xưa có gặp thì chắc gật đầu cái, rồi đi, tôi nghĩ lúc này mình có chết cũng chả ai bất ngờ vì từ lâu có liên lạc gì đâu, con người ta lớn lên có gia đình, vợ con, sự nghiệp, có những mối quan hệ mới, chắc cũng chả bao giờ rảnh tâm mà nghĩ đến một cái thằng bạn nghèo hèn xấu xí lại còn dở hơi như tôi...
Anh may mắn còn có gấu, chứ tôi giờ đi làm một mình, tối về ra quán cơm gọi đĩa cơm trợt mồm ra nhai cho đầy cái bụng rồi về ôm đt xem voz với dutube. Nó mới thảm, sống mà như không còn hiện diện.

via nextVOZ for Android

tôi cũng từng cắt hết mọi kết nối như a, nhưng may mắn sớm nhìn ra nhược điểm của nó nên kịp dừng lại, h a có thể kết nối lại bạn học xưa bằng cách đơn giản là add fb, zalo họ

t cũng ghét đọc các post trong list frie, đa số khoe khoang, share nhảm, làm tôi gato và ko theo dõi được tin tôi quan tâm, nhưng tôi xài cách tích cực hơn là: ko unfriend mà bỏ theo dõi họ là xong. Chỉ theo dõi tin từ những group và page về lĩnh vực tôi quan tâm

Dài vậy chắc gõ chứ đéo copy & paste nhỉ.Trước giờ tôi nghĩ anh bạn xiaolon qua ngày như tôi chứ ko ngờ cuộc sống anh bạn lại chán vậy.Mà giờ có khuyên cũng đéo biết khuyên gì dù tôi cũng đéo có tiền như anh bạn nhưng khoản giao thiệp chơi bời ra xã hội đéo thua ai. Giờ tập bú bia cho vui,rồi từ từ kiếm bạn nhậu,từ đó mới khá lên nổi.

Giờ tôi có 1 cách giúp cs hàng ngày của 2 a vui khỏe hơn mà ko tốn nhiều tiền, chỉ cần sự quyết tâm muốn cuộc đời mình tốt đẹp có ích cho chính mình hơn :smile:

1. trc tiên, mua 1 đôi giày thể thao đang sale còn khoảng 700-900k là ổn (ko cần mua loại đắt hơn, phí tiền) :big_smile:
2. tập chạy mỗi ngày tập chạy từ 15-30p, khi đôi chân bắt đầu quen rồi thì có thể chạy tăng lên.:ah:

đàn ông, phụ nữ, trẻ nhỏ đều nên có 1 thú vui lành mạnh tốt cho sức khỏe và tinh thần, mà là thú vui thì phải có bạn, có hội giao lưu trao đổi kinh nghiệm thì mới vui
hehe.gif


Vậy thì hãy vô group chạy này, đọc các cmt để xem phong trào môn chạy này nó sôi động thế nào, để có động lực tập chạy: https://www.facebook.com/ldrvn/

sau đó tham gia các giải running trong thành phố đang sống, từ đó rất dễ dàng giao lưu , kết bạn với nhiều runner, mỗi đợt giải chạy gặp nhau là mọi ng tay bắt mặt mừng như bạn cố tri lâu ngày ko gặp
rofl.gif


mà bạn bè là dân thể thao thì chắc hẳn là chất lượng hơn đám bạn nhậu bụng phệ đít teo rồi. :sure:


2 a mà đồng ý theo đề xuất của tôi thì inbox, tôi có chút thông tin để 2 anh tận mắt hoặc tham gia 1 giải chạy tháng sau, :smile: tôi thì đi nhiều nhưng giờ...lười nên chả muốn đi nữa, nhưng 2 a ngại chưa biết gì thì tôi có thể tham ja cùng 2 a cho vui, đằng nào cuối tuần cũng chả có gì làm :smile:
 
Last edited:
Bác thớt còn có gấu, vậy là cũng có người bầu bạn rồi. Chứ em cũng thèm cái cảm giác có người yêu quá mà tự biết mình loser nên chả dám tán gái đây:pudency:
Em 94. Cũng vài lần comment tâm sự ở mấy thớt kiểu này rồi. Trầm cảm lâu năm, tâm lý tiến hoá theo nhiều hướng rất bệnh hoạn rồi chứ ko phải chỉ trầm cảm. Từ lâu rồi cũng sống khép kín 1 mình. Chán ghét gia đình, lúc đi học cũng chỉ có 1-2 đứa bạn ngồi cùng bàn thỉnh thoảng nói chuyện chứ cũng chả vui chơi j, từ lúc ra trường đến giờ là chính thức ko còn bạn bè j nữa.
Nhiều năm rồi ko hề biết cái cảm giác bạn bè tụ tập nhậu nhẹt hay rủ đi cà phê cà pháo như nhiều người hay nói. Ko có bạn bè để tán gẫu hay chuyện trò j cả. Ko dùng facebook (có 1 cái nick ảo trước lập để mua cần về hút, giờ cũng vứt đấy chả dùng). Điện thoại chả nhớ có còn lưu số mấy đứa bạn ngày trc ko nữa, vì mấy năm nay ko liên lạc j:(
Gặp hội chứng ám ảnh sợ xã hội. Luôn ngại ngùng, sợ hãi các tình huống phải giao tiếp với người khác, nhất là khi ở đám đông. Đi làm cũng lủi thủi 1 mình chả chuyện trò với ai. Công việc thì lương ba cọc ba đồng, chả đam mê hứng thú j, cũng may là chưa bị đuổi:( hàng ngày lặp đi lặp lại, sáng đi tối về, ăn uống tắm giặt, lướt web trên điện thoại 1 lúc rồi mai lại tiếp tục. đi làm kiếm miếng cơm để sống mà stress vãi đái. Stress vì công việc, mà stress vì các mối quan hệ xã hội còn nhiều hơn. Dù rằng tính chất công việc của em cũng chả phải là áp lực với quan hệ xã hội lắm, nhưng vì tính cách em vốn ko đủ sức chịu đựng. Chỉ mỗi ngày đến cty phải nói chuyện với người khác vài ba câu cũng thấy ngại. Đồng nghiệp hỏi han hay trêu đùa vài câu cũng thấy lúng túng khó xử. Gọi điện thoại cho khách hàng cũng thấy tim đập chân run vì hồi hộp. Công ty lâu lâu có cuộc họp phải trình bày trc mọi người thôi thì đúng là như cực hình, cảm giác sợ hãi hoảng loạn lấn át hết đầu óc, thở ko ra hơi nữa. Nói chung là luôn cảm thấy mình ko thể hoà nhập dc với xã hội, luôn muốn trốn tránh vào 1 góc nào đấy của riêng mình:(
Từ lâu lắm rồi, sở thích của em là đi 1 mình lượn lờ phố xá. Cái cảm giác dc tự do thảnh thơi đi giữa dòng người xa lạ, ngắm nhìn khung cảnh đường phố. Đó thực sự là 1 trong những niềm hạnh phúc nhất trong cuộc sống đầy tẻ nhạt của em. Cảm giác 1 mình giữa phố đông, cô đơn giữa dòng người. Em lại thực sự thích nó =((
28 tuổi rồi nhưng chưa từng có người yêu. Chưa từng biết cái cảm giác tán gái, cảm giác hẹn hò yêu đương nó là thế nào. Nghĩ cũng thèm cảm giác có người ở bên để yêu thương chia sẻ lắm. Những nhìn lại mình loser mạt hạng. Nghèo, lương 3 cọc 3 đồng, ngoại hình thì soi gương cũng thấy chán đời rồi, tính cách thì lập dị. =(( gái gú j tầm này=((
2 tháng nữa sẽ nghỉ việc để tìm hướng đi mới, muốn thoát khỏi tình cảnh này mà ko biết rồi đời sẽ trôi về đâu đây:cry:

Gửi từ Google Pixel 3a bằng vozFApp
 
Back
Top