Sống mà không có lấy 1 người để nói chuyện khi buồn

Tất cả ace trong thớt đang bế tắc vì cs vô nghĩa này, hãy theo đề xuất của tôi :sure:

hãy tự giúp lấy mình chứ đếu có ai giúp được các a chị đâu :ah::ah::ah::ah:


View attachment 464306
Nhìn em gái áo trắng bên góc ngoài choắc choắn quá:sexy_girl::extreme_sexy_girl:
Cảm ơn bác đã có ý tốt muốn giúp đỡ em thoát ra khỏi tình trạng hiện tại, nhưng em bị mặc cảm ngoại hình nên chắc ko tham gia mấy hoạt động đó được. Có thằng em cùng làm công ty cũ sn 95 ham chạy lắm, nó chuyên marathon với tham gia các giải chạy quanh Hà Nội, có lần còn xin nghỉ phép tham gia giải trên Mộc Châu :confused:
Em thì mới đi làm chỗ mới, cũng tính quen đây rồi thì chiều làm về chạy một lúc cho khỏe chứ lâu nay ko vận động người yếu nhớt.

via nextVOZ for Android
 
Cày cuốc có đủ tiền thì cứ sống độc thân hưởng thụ như vậy thôi quan trọng gì. Bạn thân có thì tốt ko vài bạn xã giao cũng được. Thỉnh thoảng đi du lịch, gái gú dẫn em này em kia về thoải mái chả lo gì.
 
Mình thì trái ngược lại thớt. 29 tuổi thích đi chơi, nhậu, giao lưu bạn bè. Ngoặc nổi cưới vợ, có th con mới 1 tuổi mỗi khi đi đâu 11h tối là vợ đt réo. Nhiều lúc thấy phiền thật.
 
bookmark thớt này
tôi cũng thuộc dạng sợ đám đông, giao tiếp cũng kém, không nhiều bạn bè (điều này cũng là do không chủ động giữ mối quan hệ nên những đứa từng thân khi còn đi học cũng chả còn nhớ tới để mà liên lạc).

cấp 1, 2, 3 cho đến đại học gần như hiếm khi tụ tập bạn bè hay đi du lịch (chỉ 1 vài lần đi cùng gia đình hoặc trường tổ chức chứ bạn bè rủ thì không hề có)

chỉ có mấy năm gần đây bắt đầu đi làm thì mới bắt đầu có các cuộc nhậu, karaoke do sếp, team.v.v... tổ chức
cũng chỉ từ khi bắt đầu đi làm mới bắt đầu đi du lịch (du lịch công ty, nhóm đồng nghiệp.v.v...)

mà giờ tới cái tuổi cuối 2x đổ lên, gia cảnh từ trung bình tới nghèo thì chỉ có lao vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền thôi chứ bạn bè thì chỉ cần xã giao trong khả năng cho phép để giữ mối quan hệ là được rồi. :big_smile:

giờ cứ đi làm về thì lo học thêm để nâng cao kiến thức và cơ hội nghề nghiệp thôi, nhiều lúc có tâm sự nhưng không có ai để trò chuyện cũng buồn mà thôi cứ kệ vậy. :sad:
 
kiếm thằng bạn thân nào mà nói chuyện , tuyệt đối đừng có kể lể với gái nhé , gái là để chén thôi , chứ k phải để tâm sự
 
Tôi cũng thấy 1 phần trong này, tôi có mấy thằng bạn chơi cùng từ thời cởi truồng, tạo nhóm zalo chát chít nhưng thấy chúng nó không thật thà với nhau nên chủ động out nhóm. Ngày ngày đi làm, tối về cày phim trên Netflix, chủ nhật ở nhà dọn dẹp chiều đi thể dục thể thao.
 
Tình cờ đọc bài bên điểm báo có thím dẫn link sang đây mới biết có thớt này. Mấy thím than thở một mình trên này tự kết bạn giao lưu với nhau cũng được mà, thế là tự nhiên khắc có bạn bè.
 
Đánh dấu thớt này, em cũng giống bác
Có ny mà vẫn thường xuyên đi cf 1 mình, thấy 1 mình thoải mái hơn k hiểu vì sao
Vì người yêu nó ko làm theo ý mình nên ko thích thôi

Đám trong thớt này phần lớn nghĩ nhiều hơn nói, biết trước tính cách và biết trước cả tương lai sẽ ntn nên người ngoài khuyên ko bao h nghe vì biết toàn khuyên láo

"Dù một người có dồn bao nhiêu công sức xây dựng hình ảnh, đó cũng chỉ là hư ảnh, trên phương diện tâm lý học, vì đa phần cuộc sống của chúng ta đều là vô thức. Ví dụ, trong những bài viết về xây dựng tính cách của mình, Erik Erikson mô tả việc thu nhận hữu thức danh tính xã hội ở tuổi dậy thì là một trong những “khủng hoảng tiêu chuẩn” trong cuộc sống. Nhưng quá trình “nhìn nhận” bản thân phản chiếu qua thế giới - dù là ở tuổi dậy thì hay trưởng thành - vẫn có những vấn đề của nó. Mặc dù việc xây dựng danh tính xã hội có giá trị ngắn hạn, những gì bạn “nghĩ” về bản thân mình đến cuối cùng chẳng là gì ngoài một sự xấp xỉ mơ hồ với con người thật của bạn. Và con người thật của bạn bộc lộ trong những khoảnh khắc chạm trán đơn thuần với cuộc sống nội tâm của mình.

Khi chạm trán với điều không lường trước được, tất cả chúng ta phản ứng không phải dựa theo điều gì “đẹp mắt” đối với người khác mà dựa theo hệ chuẩn mực sâu thẳm nhất - và thường là vô thức - trong ta. Vậy nếu những chuẩn mực của bạn chỉ toàn là bắt chước những chuẩn mực mà thế giới đã tạo ra để quảng bá cho chính nó, thì trong khoảnh khắc khủng hoảng hoặc bất ngờ, bạn sẽ nhận ra một sự thật phũ phàng rằng những hứa hẹn quảng bá ấy thực sự sáo rỗng đến mức nào. Nếu những chuẩn mực của bạn chỉ toàn là những phục tùng áp lực đồng cấp (peer pressure), bạn sẽ nhận ra rằng ham muốn được người khác chấp nhận có thể dễ dàng đẩy bạn đến bờ vực tự hủy hoại. Nếu những chuẩn mực của bạn không dựa vào sự hiểu biết và chính trực, bạn sẽ cứ mãi làm ô uế sự hiểu biết và chính trực."
 
Last edited:
Điều dại dột nhất là tự loại mình ra khỏi các kết nối trong xã hội như tôi đang làm vậy (mà tôi cứ từng tưởng thế là hay).
Thời xong cấp 3 đi học đại học, nhà tôi nghèo lắm, bố mẹ trầy trật mới nuôi được tôi, tôi thì nhỏ con yếu đuối lại còn ham chơi game nên chả đi làm thêm gì mấy, tiền bố mẹ cho với thỉnh thoảng làm thêm tôi đem nướng vào quán nét, chả có tiền ăn diện hay đàn đúm gì cùng bạn bè, bạn tôi, một số thì đi làm có tiền sang choảnh, một số đi học thì cũng con nhà giàu, tôi thì đầu tóc lem nhem (4 năm đh toàn bố tôi cắt tóc cho, mà tay cắt của bố tôi thì...) quần áo thì luộm thuộm. Tôi tránh hết các cuộc gặp với bạn bè cấp 2 cấp 3, đi chúc tết hay cuối tuần về quê... Rồi chúng nó cũng không rủ nữa... Đến lúc bọn con gái lấy chồng chúng nó mời tôi cũng ko dám đi.
Sau khi học xong đh thì những tưởng đi làm thì mình sẽ khác, nhưng lại dính đi lính mất 2 năm... Coi như mất tích tiếp vì trong lính thì làm gì có điện thoại hay được về phép thường xuyên?
Bạn bè trên fb thì tôi toàn xóa kb khi thấy chúng nó đăng bài bán hàng, đăng tin nhảm, đăng những cái tôi không ưa, hoặc đơn giản là làm tôi ghen tị.
Thế rồi ra lính đi làm, tôi mang nỗi tủi thân cũng như hận đời vì mình bị đi lính trong khi còi cọc yếu đuối, lũ bạn mình thì nhởn nhơ (kỳ thực do tôi ngu).
Nên tôi cũng tránh tránh bọn nó nếu có gọi.
Đến giờ 28 tuổi, nhìn ra xung quanh thấy mình chả còn mối quan hệ nào, bạn bè ngày xưa có gặp thì chắc gật đầu cái, rồi đi, tôi nghĩ lúc này mình có chết cũng chả ai bất ngờ vì từ lâu có liên lạc gì đâu, con người ta lớn lên có gia đình, vợ con, sự nghiệp, có những mối quan hệ mới, chắc cũng chả bao giờ rảnh tâm mà nghĩ đến một cái thằng bạn nghèo hèn xấu xí lại còn dở hơi như tôi...
Anh may mắn còn có gấu, chứ tôi giờ đi làm một mình, tối về ra quán cơm gọi đĩa cơm trợt mồm ra nhai cho đầy cái bụng rồi về ôm đt xem voz với dutube. Nó mới thảm, sống mà như không còn hiện diện.

via nextVOZ for Android

Thảm hại giống mình quá,bây h có muốn kết giao,quan hệ xã hội cũng ko kịp nữa rồi.lắm lúc đang bình thường lại tự chán nản và buồn bã vì ko có nổi 1 ng bạn thân thật sự,lại hỏi sống tiếp để làm j

Gửi từ Vsmart Live 4 bằng vozFApp
 
Back
Top