Suy cho cùng ai rồi cũng chỉ sống một lần trong đời ...

Tôi chỉ nói thế này thôi, được sống và thở đã là một nhiệm màu rồi, anh đừng suy nghĩ sâu xa là gì cho mệt người.

Thứ duy nhất anh sở hữu là cái phút giây bây giờ thôi.
tiếp túc:

Còn vợ còn con để mỗi khi về nhà, con nó ra chào bố, vợ đang dọn cơm đã là hạnh phúc!
Còn cha già, mẹ yếu để phụng dưỡng anh không sung sướng hơn hàng tỷ người à, rồi ai cũng 2 lần 50, về với đất trời, anh bơ vơ còn lại trên đời không có bậc bê trên để nương tựa thì vô cùng khổ!
 
Tôi cũng 28 rồi, vậy 2 năm thanh xuân tan tành để đi cống hiến chống dịch, trước giờ vẫn sống kiểu vô tư, công sở ổn định rồi ăn ngủ chơi mua sắm thứ mình thích chả quan tâm đến xung quanh mấy, yêu đương thì từ khi crush cấp 3 lấy chồng sớm thì đến nay lười chả nhích azz đi tán ai cũng có khi đụt chả có kn gái gú gì luôn. :D. Có yêu thì yêu game, yêu cái đàn, yêu cái laptop, máy ảnh, iPhone :D giờ nhìn lại obz cũng 5x cận 6x rồi, có lẽ cảm thấy cái áp lực của trách nhiệm của sự trưởng thành của đàn ông đầu đàn ngày càng nặng trên vai. Giờ nhìn lại mấy em Gen Z hồn nhiên phô mai que mà thấy gato thật....vâng, tôi có ích kỷ, loser quá không
 
Tôi cũng 28 rồi, vậy 2 năm thanh xuân tan tành để đi cống hiến chống dịch, trước giờ vẫn sống kiểu vô tư, công sở ổn định rồi ăn ngủ chơi mua sắm thứ mình thích chả quan tâm đến xung quanh mấy, yêu đương thì từ khi crush cấp 3 lấy chồng sớm thì đến nay lười chả nhích azz đi tán ai cũng có khi đụt chả có kn gái gú gì luôn. :D. Có yêu thì yêu game, yêu cái đàn, yêu cái laptop, máy ảnh, iPhone :D giờ nhìn lại obz cũng 5x cận 6x rồi, có lẽ cảm thấy cái áp lực của trách nhiệm của sự trưởng thành của đàn ông đầu đàn ngày càng nặng trên vai. Giờ nhìn lại mấy em Gen Z hồn nhiên phô mai que mà thấy gato thật....vâng, tôi có ích kỷ, loser quá không
áp lực lập gia đình phỏng?
 
26 tuổi, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì kiếm tiền, 2 năm qua đốt hơn 4 trăm vì đầu tư coin, vàng với mở shop. đang muốn kiếm việc gì đó mỗi tháng kiếm thêm 3-4 củ để gỡ mà chưa tìm ra :(
 
Tôi cũng 33 tuổi, và cũng thường xuyên có những suy nghĩ tiêu cực như thớt.
Nhà tôi thì bố mẹ ly dị, bố tôi có gia đình riêng, nên tôi rất thương mẹ, nhưng sau cú shock đó tính mẹ tôi thay đổi dữ quá, trước cũng hơi khắc khẩu rồi, nhưng giờ là gần như cứ nói chuyện là sẽ cãi nhau. Đã bao lần quyết tâm thuê nhà để ở riêng, nhưng mỗi lần như thế mẹ lại khóc, mình lại mềm lòng.
Về công việc thì ko dám theo đuổi ước mơ của bản thân, nghe theo lời ba mẹ làm ở 1 trường đại học, lương cũng ko quá thấp, công việc thì ko có gì nhiều, nhưng có nhiều thứ nhiêu khê, khó chịu đến phát điên, thành ra mình cực kì sợ hãi khi đến thứ 2 hàng tuần. Nó khác hẳn với môi trường ở cty cũ của mình, vì là cty vốn nước ngoài nên rất tự do, áo phông, quần ngố, ai làm việc người nấy, OT thì lương lậu, ăn uống đầy đủ, và đặc biệt mọi người hòa đồng, ko ai tị nạnh ai, sếp cũng chỉ quan tâm chất lượng công việc.
Tình yêu thì quá đụt, mãi 29 tuổi mới yêu đương lần đầu, thành ra quá nhiều thứ ko biết. Đến giờ thì tạm ổn với ny bây giờ, nhưng thật sự vẫn còn cảm thấy thiếu 1 chút gì đó.
Nếu cứ tiếp tục như này thì tôi nghĩ là tôi sẽ phát điên mất, nên đang lên kế hoạch thay đổi. Qua tết Âm thì mình nghỉ làm, đi học nghề xăm, tự thuê nhà để ở riêng, có thể rủ gấu mình về ở cùng. Bản thân mình phải thật hạnh phúc thì mình mới làm những người xung quanh mình hạnh phúc được.
 
Đọc tâm sự mấy thím em chỉ ước được như thế thôi :adore:
Em năm nay 26, kể từ khi bỏ đh tới giờ thì chẳng biết mình nên làm cái gì nữa. Từng làm cái này, cái kia ( tay chân thôi) mà chả biết mình thích gì hay mình mạnh cái gì.
Hồi mới đi làm chăm lắm, mua được con pc dưới sign thì lười hẳn, việc gì cũng chả được lâu.:burn_joss_stick:
Bồ thì 26 năm chưa tán được em nào =(( kể cũng có em thích mà đi chơi 1 lần chả biết nói gì cứ im im thế là toang... Tới giờ vẫn chưa biết cách nói chuyện với gái :beat_shot: Mà đi nhậu với thằng bạn cấp 3 cũng chả nói được mấy câu, toàn ngồi im im nghe chúng nó nói.

Ở quê mẹ thì gần 60 vẫn còn cố làm việc để xây cái nhà chờ thằng con vô dụng về cưới vợ :(
 
Em thì chưa bao giờ nghĩ sẽ sống cùng gia đình vì cá tính em không hợp ở cùng ai, ở cùng ai em cũng khiến bản thân và người đó chịu đau khổ. Xa thơm gần thối.

Sau khi trải qua quãng thời gian đen tối, có được chút tiền, vừa gửi cho mẹ được hai tháng thì covid tới, việc mất, tiền không có, người dì thân yêu nhất qua đời mà không thể về thắp được một cây nhang.

Cuộc sống vốn dĩ là trò đùa, ai cũng không thể có cái gọi là mĩ mãn. Bác thấy tiếc nuối người cũ chung quy vì bác tiếc nuối người đó của năm bác 25 tuổi. Nhưng thời gian qua, ai rồi cũng thay đổi, bác bây giờ cũng chẳng giống bác của 25 tuổi nữa thì người đó cũng không còn là người cũ mà bác biết. Lấy về chắc gì đã hạnh phúc.

Em thì chưa đám cưới nhưng xung quanh em ai đám cưới rồi cũng than, cũng giá như... vì con người ai cũng có mặt nào đó không hoàn hảo.

Chút bác sống vui vẻ.
 
Nghỉ việc để khởi nghiệp đi anh. Biết đâu sau khi khởi nghiệp gặp nhiều sóng gió cuộc đời như vợ bỏ, phá sản thì anh sẽ thấy cuộc đời mình giàu trải nghiệm biết bao
 
Phải chăng đại dịch lâu quá làm cho con người ta cảm thấy suy nghĩ tiêu cực nhiều đúng ko các fen ?
Đang ngồi làm online tự nhiên thấy buồn buồn nên viết bài này. Mình năm nay 35 tuổi, đã có vợ con. Cảm giác cái tuổi chông chênh vãi , già thì cũng chưa quá già , nhưng cũng không còn nhiệt huyết của tuổi trẻ. Giàu thì cũng không quá giàu , nhưng cũng không để vợ con thiếu thốn gì. Nhưng mình cũng có những nặng trĩu ưu tư và tiếc nuối của tuổi trẻ.

Mình không thể đến được với người con gái mình yêu ở tuổi 25 do sự nghiệp chưa có, bố mẹ mình cũng không ưng bạn gái mình do hoàn cảnh bạn gái mình cũng khó khăn. Đó là một tiếc nuối ...

Mình cũng không có nhiều trải nghiệm yêu đương nhiều cho đến khi kết hôn ở tuổi 28. Vợ mình theo mẫu phụ nữ cổ điển, biết lo toan cho gia đình, nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó không đồng điệu ... Đó là một tiếc nuối
Khi mình đủ tài chính để có thể ra ở riêng, thì anh của mình đã ra ở riêng từ trước đó 3 năm. Bố mẹ mình mong muốn vợ chồng mình ở với bố mẹ vì tuổi già. Mình vì chữ hiếu thuận nên cũng đành từ bỏ ước mơ tự do có một gia đình riêng độc lập. Lúc mình chưa có sự nghiệp, bố mẹ nuôi dưỡng giúp đỡ mình rất nhiều, giờ đủ lông đủ cánh không lẽ lại bay đi. Vợ mình rất khéo nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu đôi khi cũng khó tránh khỏi, mình là người ở giữa đôi lúc mang tiếng bất hiếu vì bênh vợ, đôi khi lại phải tỏ ra nghiêm khắc dạy vợ cho mẹ vui lòng, cuộc sống đôi khi thật ngột ngạt ...

Đại dịch kéo dài không biết bao giờ kết thúc, ngày ngày nghe tin thời sự, đọc báo mạng thấy có bao nhiêu người đã ra đi vì covid thấy cuộc sống thật ngắn ngủi và chân quý. Mình đã từng chê phương tây vì lối sống ích kỷ không hiếu thuận cha mẹ, hay cái cách cha mẹ tống con ra khỏi nhà khi tròn 18t. Nhưng giờ mình thấy thấm lắm các fen ạ , phải chăng văn hóa Á Đông đã sai lầm ... Cái tôi của phương tây họ lớn thật sự, vì họ biết họ chỉ sống 1 lần trong đời, hãy sống thật ý nghĩa và ko có gì tiếc nuối ...

35 tuổi vẫn không thoát khỏi cái kén của cuộc đời ...
Đọc xong dòng tâm sự của bác có lẽ em nên đi tu tiên với mấy cao nhân bên f33 quá. Có khi lại được chuyển sinh!
 
Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí...
 
Chẹp, 1 lần nằm viện khá nặng làm mình thay đổi thế giới quan. Tìm hiểu mấy cái triết học, chủ nghĩa abc, mình đang nghĩ xem sống như nào là sướng nhất? Có lần đọc câu nói của Steve Job lúc cuối đời, ai cũng tưởng cuộc sống thành công như ông là đáng ngưỡng mộ, nhưng trước lúc chết ông bảo tất cả cũng chỉ là vô nghĩa, rằng ông không có nhiều thú vui khác ngoài công việc.
Vậy nhiều tiền chết sớm có bằng ít tiền sống lâu, giàu mà đầu óc lo nghĩ nhiều có bằng thằng nghèo vật vờ vô tư qua ngày.
Mình thấy sống vô ăn vô lo là ok nhất, con người suy nghĩ phức tạp chỉ tổ làm đau đầu. Cuộc sống thật ngắn, khi nhận ra thì cũng không còn nhiều thời gian, vậy theo mấy thím sống như nào là ok nhất.

Gửi từ Google Pixel 3a XL bằng vozFApp
 
Phải chăng đại dịch lâu quá làm cho con người ta cảm thấy suy nghĩ tiêu cực nhiều đúng ko các fen ?
Đang ngồi làm online tự nhiên thấy buồn buồn nên viết bài này. Mình năm nay 35 tuổi, đã có vợ con. Cảm giác cái tuổi chông chênh vãi , già thì cũng chưa quá già , nhưng cũng không còn nhiệt huyết của tuổi trẻ. Giàu thì cũng không quá giàu , nhưng cũng không để vợ con thiếu thốn gì. Nhưng mình cũng có những nặng trĩu ưu tư và tiếc nuối của tuổi trẻ.

Mình không thể đến được với người con gái mình yêu ở tuổi 25 do sự nghiệp chưa có, bố mẹ mình cũng không ưng bạn gái mình do hoàn cảnh bạn gái mình cũng khó khăn. Đó là một tiếc nuối ...

Mình cũng không có nhiều trải nghiệm yêu đương nhiều cho đến khi kết hôn ở tuổi 28. Vợ mình theo mẫu phụ nữ cổ điển, biết lo toan cho gia đình, nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó không đồng điệu ... Đó là một tiếc nuối
Khi mình đủ tài chính để có thể ra ở riêng, thì anh của mình đã ra ở riêng từ trước đó 3 năm. Bố mẹ mình mong muốn vợ chồng mình ở với bố mẹ vì tuổi già. Mình vì chữ hiếu thuận nên cũng đành từ bỏ ước mơ tự do có một gia đình riêng độc lập. Lúc mình chưa có sự nghiệp, bố mẹ nuôi dưỡng giúp đỡ mình rất nhiều, giờ đủ lông đủ cánh không lẽ lại bay đi. Vợ mình rất khéo nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu đôi khi cũng khó tránh khỏi, mình là người ở giữa đôi lúc mang tiếng bất hiếu vì bênh vợ, đôi khi lại phải tỏ ra nghiêm khắc dạy vợ cho mẹ vui lòng, cuộc sống đôi khi thật ngột ngạt ...

Đại dịch kéo dài không biết bao giờ kết thúc, ngày ngày nghe tin thời sự, đọc báo mạng thấy có bao nhiêu người đã ra đi vì covid thấy cuộc sống thật ngắn ngủi và chân quý. Mình đã từng chê phương tây vì lối sống ích kỷ không hiếu thuận cha mẹ, hay cái cách cha mẹ tống con ra khỏi nhà khi tròn 18t. Nhưng giờ mình thấy thấm lắm các fen ạ , phải chăng văn hóa Á Đông đã sai lầm ... Cái tôi của phương tây họ lớn thật sự, vì họ biết họ chỉ sống 1 lần trong đời, hãy sống thật ý nghĩa và ko có gì tiếc nuối ...

35 tuổi vẫn không thoát khỏi cái kén của cuộc đời ...
Anh hèn thôi. Ở riêng ra là 90% những gì anh than vãn sẽ được giải quyết. Bố mẹ giúp đỡ thì sao nào? Sống trong môi trường đẫy rẫy mâu thuẫn chỉ tổ làm khổ những người trong cuộc và tương lai tụi trẻ.
Tôi cũng được ông bà già hỗ trợ nhiều. Nhưng cuộc sống của tôi là do tôi quyết định. Kể cả làm ăn chung thì cũng cổ phần, lương lậu rõ ràng, vay mượn rõ nét. Còn cuộc sống gia đình tôi thì vợ chồng tôi mới là người quyết định, từ việc mua nhà, mua xe gì, hay lọ nước mắm để đâu. Mọi góp ý chỉ để tham khảo.

Ông già tôi có câu mà tôi rất phục: Bố mẹ là bố mẹ của bọn con, còn chỉ là ông bà của các cháu (Thích thì chơi với cháu, khó khăn thì hỗ trợ chứ k có trách nhiệm trông cháu, nuôi cháu, làm hộ và cũng k quyết định, can thiệp vào cuộc sống cá nhân của các con). Và ông làm đúng như vậy.
 
Back
Top