Ừ, bác đi đột ngột quá thím không có cơ hội chăm sóc...ừ, sáng tập thể dục xong rồi đi
hôm trước khi mất còn gọi trách tôi sao không nhập khẩu cho vợ
via theNEXTvoz for iPhone
Ừ, bác đi đột ngột quá thím không có cơ hội chăm sóc...ừ, sáng tập thể dục xong rồi đi
hôm trước khi mất còn gọi trách tôi sao không nhập khẩu cho vợ
via theNEXTvoz for iPhone
buồn quá, tự dưng nghĩ đến bản thân em bác ạChia buồn cùng bác thớt
Em thì không có cơ hội được chăm bố nữa. Ông tắm rửa rồi lên giường đi luôn, không dặn dò gì cả.
Giờ có nghĩ lại hối hận cũng không kịp nữa rồi...
via theNEXTvoz for iPhone
bố tôi mất ko kịp nhìn cháu nội ra đờiĐồng cảm với chủ thớt, bố tôi cũng đang trong giai đoạn cuối của căn bệnh quái ác này, tôi mới lấy vợ và vợ cũng mới có bầu, làm tất cả cho bố tôi thoả mãn, vui vẻ, nhưng ở cái tuổi 47 thì dường như ông còn quá tiếc nuối cuộc sống này, thật khó khăn cho ông và cho cả gia đình.
Thím bị bệnh àbuồn quá, tự dưng nghĩ đến bản thân em bác ạ
Thím bị sao thếNhân tiện cho hỏi có bác nào có contact của bác sĩ điều trị U Gan (ung thư gan) ở BV Chợ Rẫy hoặc Ung Bướu không ạ?
Em cảm ơn các bác nhiều!
Em đang cần quá.
Bố tôi cũng bị K gầm lưỡi, mổ hồi đầu 2017. Xong lại phát hiện k thực quản, đại phẫu hồi 2018. Cũng bia rượu, đến giờ vẫn ko kiêng đc.Trước bố vợ mình cũng bị K lưỡi. Cũng uống rượu và bia rất nhiều. Coi như cả ngày chỉ uống rượu và bia thôi. Không biết có liên quan gì về việc K khoang miệng và bia rượu k nhỉ. Cũng được 5 năm rồi.
em sắp chỉ là bố em cũng đi đột ngột vì tai nạn , chuyến đi công tác cuối cùng vào gần tết năm đó em mới 14 tuổiThím bị bệnh à
Người thân của em mới được chẩn đoán hôm qua, bị ung thư gan giai đoạn II. Chuẩn bị tháng tới xạ trị TaceThím bị sao thế
Mong bạn vượt qua, cố lên bạn nhéChap 9 – Bài nhạc ông thích nghe, điều tốt lành mình không được nghe
Sau khi điều dưỡng và bác sỹ vào kiểm tra lại tình hình, họ có nói lại với nhà mình là tình hình của bố đang ổn định dần, dự tính có thể ông đã mất đêm qua nhưng may mắn thế nào ông lại qua khỏi và đến giờ tình hình đang ổn định trở lại, nhưng sẽ không thể nói trước được vì mọi thứ giờ còn phải phụ thuộc vào ông. Nhưng điều kỳ lạ nhất là giờ ông không thấy đau đớn gì cả, thuốc giảm đau có truyền cho ông nhưng liều lượng cũng vừa phải thôi, ít hơn so với nhiều bệnh nhân ung thư khác.
Lúc này mình mới có thời gian để hỏi chị mình tình hình của bố. Ông bị suy đa tạng, khởi đầu là ông bị sốc tim vào chiều qua sau cuộc điện thoại với mình, vì sốc tim nên ông bị ảnh hưởng đến phổi, không thở được, phải đặt nội khí quản. Tiểu đường và men gan của ông cũng tăng lên rất nhiều nên người ông bị vàng đi, tứ chi khó cử động.
Mình đi ra chỗ mẹ định hỏi mẹ ăn sáng chưa thì thấy mẹ mình vừa khóc vừa nói chuyện điện thoại với bác sỹ. Mẹ xin bác sỹ đừng chuyển bố mình xuống phòng điều trị của bệnh nhân bình thường vì ở dưới đó không có máy nội khí quản, giờ rút máy ra thì ông không sống nổi, điều quan trọng là ông vẫn còn rất tỉnh táo, nói gì cũng biết, nếu mang ông xuống phòng điều trị sợ ông sẽ bị sốc và sợ mà chết, mong bác sỹ rủ lòng giữ ông ở lại phòng cấp cứu. Bác sỹ cuối cùng cũng đồng ý để cho bố mình ở lại phòng có máy trợ thở, nhưng với điều kiện là nếu bố mình không còn tỉnh táo, ông sẽ bị chuyển xuống phòng điều trị vì họ không muốn để người mất trong phòng cấp cứu và cũng để có chỗ cấp cứu nếu có trường hợp khẩn cấp khác.
Điều kỳ lạ là dù lúc này ông bị thập tử nhất sinh nhưng ông vẫn còn tỉnh lắm, ai nói gì cũng hiểu hết. Ông cũng muốn giao tiếp lại với mọi người nhưng mà không thể được vì có cái ống cắm ở ngực ông. Mình mới lấy ra cái bảng, viết bảng chữ cái lên để ông chọn hàng chữ, rồi chọn chữ ông muốn nói như ông già xe lăn Salamanca trong Breaking bad ý.
Ông bảo ông muốn cái máy điện thoại của ông, ông muốn nghe bài Thoi tơ mà ông thích, bài này cũng là bài mà ông nội của mình ngày xưa hay nghe. Sau khi ông nội mất năm 2010 bố mình hay bật bài này, giờ lúc trọng bệnh bố mình muốn nghe lại. Cứ như thế, mình giúp ông bật từng bài nhạc ông muốn nghe để thư giãn, xoa bóp chân tay cho ông, vẫn động viên ông là sắp được về r, chịu khó qua nốt đợt điều trị này là không phải nằm đây nữa. Ông vẫn luôn giữ cái sự lạc quan đó bên mình vào sáng hôm đấy.
Và vấn đề lại tiếp tục xảy ra. Cả ngày hôm đó không thấy nước tiểu của ông chảy ra khỏi ống dẫn từ bàng quang ra túi chứa bên ngoài, bác sỹ hỏi mình có đổ túi đi không nhưng mình không có làm gì hết. Đến chiều, bác sỹ nói rằng bố mình bị suy thận nặng rồi, chuyển biến nhanh quá, mà suy thân là cái gây ra tử vong cao nhất với ông lúc này vì cơ thể sẽ không thải độc được mà ngấm ngược lại vào trong người, đặc biệt là khi ông vừa trải qua đợt thuốc đích và đang sử dụng thuốc điều trị cho suy đa tạng. Vừa thêm chút hy vọng giờ lại thêm một phát sét đánh ngang tai nữa.
Có vẻ ông cũng cảm nhận được điều gì đó sắp đến, ông cứ ngước lên nhìn lên đống dây với cái máy trợ thở của ông. Mình bảo ông ngủ đi nhé cho lại sức còn điều trị để sớm về nhà. Mình đặt cái mũ lên trán ông để ông nhắm mắt, bảo ông là đèn chói quá, con đậy lại cho đỡ chói nhé để ông không ngước nhìn lên nữa. Mình lén nhìn qua khe mũ thì thấy mắt ông vẫn còn mở, nhịp thở của ông vẫn rất đều và mắt thì vẫn hướng về phía cái đống dây. Dường như ông sợ là nhắm mắt rồi sẽ không mở ra được nữa.
Cô mình thấy cảnh đấy không chịu được phải đi ra ngoài rất xa ngồi. Lúc sau mình ra thấy cô khóc như mưa, cô bảo không chịu được cái cảnh bố cứ ngước nhìn lên như thế, mà lại còn nói dối ông là mọi chuyện sẽ ổn thôi, cô không thể chịu được.
Cái đau đớn nhất của người bệnh là họ có thể cảm giác được cái chết khi đang đến gần còn cái đau khổ nhất của người nhà bệnh nhân là phải nói dối cho người bệnh là họ không có chết được.
Hy vọng bố thím ở nơi xa nào đó sẽ đc yên nghỉ ạXin chào vozers.
Gần đây có thím nokib1280 chia sẻ về topic bệnh ung thư và thím ấy cũng đã mất sau hơn 3 năm trị bệnh, đợt rồi gia đình mình cũng đã trải qua chuyện này và người bị bệnh là bố mình. Ông bị ung thư sàn miệng.
Cái cảm giác khi bản thân phát hiện ra bệnh ung thư, quá trình điều trị đã được thím nokib1280 chia sẻ với anh em. Mình cũng có cảm xúc thương cảm với thím ấy và muốn chia sẻ với các anh em về câu chuyện của nhà mình, về tâm lý, tâm trạng cũng như quá trình chăm sóc, điều trị người bệnh dưới góc nhìn của một người có người thân bị ung thư vì đôi khi, có những điều mà người bệnh sẽ không bao giờ được biết đến lúc cuối đời mà chỉ có người thân xung quanh được biết thôi.
Quá trình điều trị bệnh này cũng dài và nhiều biến cố, tiểu tiết nên mình sẽ chia nhỏ câu chuyện của mình ra thành nhiều phần và update khi có thời gian.
À mà mình cũng không có kiến thức sâu về các thuật ngữ chuyên ngành, liệu pháp điều trị ung thư nên những điều mình type nếu có gì chưa đúng và sát với thực tế, thím nào có chuyên môn góp ý giúp mình.
CHAP 1 – Ngày phát hiện bệnh
Tháng 7/2019, bố mình bị ngã cầu thang do say rượu, ngã đập mạng sườn và đầu vào cầu thang, rạn xương sườn, 1 phần xương sườn đâm vào phổi làm chảy máu phổi, phải cấp cứu ở Việt Đức nhiều tuần. Sau đợt đấy, sức khỏe của ông có dấu hiệu đi xuống.
Nói qua về thói quen và lối sống của ông, bản thân ông là người nghiện thuốc và rượu, dù đã có ý định bỏ thuốc và rượu sau đợt tai nạn tháng 7, nhưng mà đã là nghiện rồi thì đúng là không bỏ được. Mình thường xuyên thấy ông hút trộm thuốc trong phòng sau đợt điều trị, đến bữa vẫn làm vài chén rượu, mình còn cáu đến mức cãi nhau trong bữa cơm và ông nói thẳng vào mặt mình :”CÒN LÂU TAO MỚI BỎ”.
Đến tầm cuối tháng 10/2019, bố mình thường xuyên bị đau và sưng ở dưới lưỡi. Ban đầu cả bố và mẹ mình cũng chỉ nghĩ là bị nhiệt miệng thông thường thôi, có thể do bị nóng trong người vì tai nạn trước đó phải truyền nhiều loại thuốc giảm đau, làm nóng gan, thận, cũng có thể do ông ăn gì đấy không hợp nên bị sưng tấy miệng. Thông thường khi bị nhiệt miệng, mẹ mình hay đun nước râu ngô, nước lá dứa ép để ông uống, kết hợp súc miệng nước muối, nước chè loãng là sẽ đỡ sưng và khỏi nhiệt miệng sau 1 tuần. Dù đã làm vậy nhưng qua nhiều tuần mà vẫn không khỏi, bố và mẹ đến chỗ Bệnh viện Nông nghiệp (đoạn Đặng Tiến Đông) theo tuyến bảo hiểm để xét nghiệm và điều trị. Lúc này, bệnh viện họ nói là bố mình đang có u ở vùng miệng bên dưới lưỡi, cần chuyển lên Bệnh viên K Tân Triều để làm xét nghiệm ung thư.
Sau khi chuyển lên bệnh viện K Tân Triều làm xét nghiệm ung thư và chờ 2 tuần sau sẽ có kết quả. 2 tuần này, nhà mình như ngồi trên đống lửa, cũng chỉ mong khối u đấy nó chỉ là u lành. Đến 13/12/2019, bệnh viện K xác định bố mình bị ung thư sàn miệng giai đoạn 2, khối u ác tính.
Chap 2 - Rối loạn tinh thần, cái bướng của người già bị bệnh
Chap 3 - Vừa khởi sắc thì đã...
Chap 4 - Những ngày nội trú
Chap 5 - Ở viện vui hơn ở nhà
Chap 6 - Thuốc đích, 50 - 50
Chap 7 - "Thôi không kịp nữa rồi"
Chap 8 – Chuyến xe dài nhất
Chap 9 – Bài nhạc ông thích nghe, điều tốt lành mình không được nghe