Tâm sự chút chuyện buồn: hãy trân trọng mọi thứ khi khoẻ mạnh

A là bạch cmn mai chứ còn gì nữa, trước cu em tôi nó gãy đôi cái tay lủng lẳng cả lên BM nó bảo chờ thứ năm( hôm đó là thứ 3), chờ cái đkm nó chứ chờ để cắt tay à. Sau nó gợi ý thẳng luôn là muốn mổ luôn phải mổ dịch vụ đúng luôn với cái tên bệnh viện là Bỏ Mẹ. Lúc mổ xong người nhà đi lấy đồ chăn gối nó giao thiếu đồ sau phát hiện ra nó bảo nó giao đủ rồi và không giao thêm, muốn giao thêm 200k/ món mả cha con phát đồ. Sau nhà tôi đéo nộp thêm mà mở facebook lên live trym nó sợ quá mới đưa thêm và bảo tắt live.
 
Hi các bác, chắc phải chục năm rồi mình mới lại lên tâm sự. Mình cũng già phết hơn 30 r.

Chuyện là đêm trước bố vợ mình bị tắc nghẽn mạch máu đột ngột, giữa đêm cả nhà đưa ra BV tuyến đầu của HN (gọi là BV A), họ bảo sáng ra sẽ mổ ngay lúc 8h, cấp cứu nên họ ko cho vào, cứ ngồi ngoài chờ. Chờ đến chiều thì y tá ra bảo đưa gửi quần áo và đồ ăn vào, mẹ vợ cứ đinh ninh mổ xong rồi nên cứ gửi vào và ko hỏi gì, rồi đi về. Đến sáng sau lại đến viện, hỏi y tá tình hình bố mổ xong thế nào, nó mới bảo là đã mổ đâu?

Lúc đó mới hoảng lên, vợ mình mới chạy vào hỏi tại sao, thì họ mới bảo là nặng rồi ko mổ được, trả về. Hoá ra cả ngày hqua họ chả làm gì, và cũng ko hề thông báo cho nhà mình về tình trạng của bố vợ cho đến khi nhà mình chủ động hỏi?? Vợ mình thương bố nên bảo bs cố gắng mổ giúp, kết quả sao cũng được. Họ nhất quyết từ chối mổ vì lý do là "tốn tài nguyên vô ích". Mà mình cũng đếch hiểu "tài nguyên" là cái quái gì nữa? Chẳng phải cứ đóng tiền là làm hay sao? Hay đóng tiền xong phải quỳ lại bọn nó nữa thì bọn nó mới mổ cho?

Lúc đó biết là đường cùng rồi, nhà mình mới nhờ mọi mqh quen biết và cuối cùng may sao xin được sang bên 1 bv tuyến đầu khác và bên đó chịu mổ (gọi là BV B), nhưng khi trình bày vấn đề với BV A thì bs bảo phức tạp lắm, phải xin ý kiến cấp trên, nói chung là có vẻ k có thành ý trong việc cứu người. Thế là phải tiếp tục nhờ ng quen có lời với đồng nghiệp ở BV A thì cuối cùng mới được cho sang, và chiều nay mới sang được.

Vậy là cuối cùng sau 1 ngày rưỡi bố vợ mình nằm ở bv A chả gỉai quyết được gì, và từ chỗ tỉnh táo bình thường lúc sáng qua thì chiều nay đã trở nặng và phải thở oxi. Sang bv B thì tối rồi nên sáng mai họ sẽ mổ, họ bảo sẽ mổ, còn kết quả thì ko dám chắc, phải chờ sau mổ.

Qua đây, mình thấy bv A mang tiếng 1 bv tuyến đầu (to nhất miền Bắc) mà ứng xử và thái độ quá kém, lương tâm nghề nghiệp quá tồi, không có thông báo, ko chủ động với bệnh nhân, ko có thành ý cứu người, coi thường mạng sống. Chắc đối với họ, hàng ngày họ gặp cả chục cả trăm người, nên họ coi nhẹ mạng sống bệnh nhân rồi.

Mình cũng tiếc là tự trách bản thân ko mang bố vợ đến bv B ngay từ đầu, thì chắc mọi việc đã được giải quyết sớm, cơ hội sẽ lớn hơn. Hnay nhìn vợ mình vừa khóc vừa gọi điện nhờ các nơi mới thấy thương, cũng chỉ biết động viên vợ, và cầu mong cho cuộc phẫu thuật ngày mai thành công.

Chưa bao giờ mình thấy bất lực như lúc này, khi bs bảo "phải trả về" là lúc mình thấy bất lực nhất rồi, nghe câu đó xong nước mắt tự tuôn ra. Nhưng rồi khi xin sang dc bv B cũng ko chắc chắn rằng sẽ qua khỏi, chỉ biết là hên xui vì muộn quá, nhưng thôi có chút hy vọng còn hơn ko.

Cuối cùng, sức khoẻ là quan trọng bậc nhất các bác ạ, vào viện rồi thì mấy chục mấy trăm triệu đi nhanh lắm, lúc đó cũng chả thiết gì thứ khác ngoài mạng sống và sức khoẻ nữa đâu. Bố vợ mình trước hay uống rượu, hút thuốc, ít tập td... nên bị mỡ máu men gan huyết áp tim mạch đủ cả. Từ đây chúng ta cũng cố gắng ăn uống sinh hoạt điều độ tập thể dục đều đặn để tránh xa bệnh viện ra các bác ạ, dính vào rồi mới thấy có nhiều bất cập lắm, nhiều lúc ko phải cứ có tiền là được chữa đâu.

Thôi lan man chút, cũng chả biết nói chuyện v ai, vì vẫn phải mạnh mẽ để làm điểm tựa cho vợ, vợ ngủ r nên mới vào online nói chuyện v các bác chút. Chúc các bác sức khoẻ các bác nhé :)
A to nhất miền Bắc là bạch mai à ? còn B là 108 hay Việt Đức ?

thời buổi dịch này thì đưa bệnh nhân đến rồi ngồi ngoài, ko được thò mặt vào đâu, căng lắm :(
 
Mình có người nhà đi khám chữa bệnh ở bv Hà Nội về kể bác sĩ, y tá cũng nhiều hạch sách lắm. Có vài chuyện có thể nói là ác độc với bệnh nhân là trẻ em. Có khi lúc thông báo sẽ mổ bác đưa tiền bồi dưỡng có khi lại được mổ ngay.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Hi các bác, chắc phải chục năm rồi mình mới lại lên tâm sự. Mình cũng già phết hơn 30 r.

Chuyện là đêm trước bố vợ mình bị tắc nghẽn mạch máu đột ngột, giữa đêm cả nhà đưa ra BV tuyến đầu của HN (gọi là BV A), họ bảo sáng ra sẽ mổ ngay lúc 8h, cấp cứu nên họ ko cho vào, cứ ngồi ngoài chờ. Chờ đến chiều thì y tá ra bảo đưa gửi quần áo và đồ ăn vào, mẹ vợ cứ đinh ninh mổ xong rồi nên cứ gửi vào và ko hỏi gì, rồi đi về. Đến sáng sau lại đến viện, hỏi y tá tình hình bố mổ xong thế nào, nó mới bảo là đã mổ đâu?

Lúc đó mới hoảng lên, vợ mình mới chạy vào hỏi tại sao, thì họ mới bảo là nặng rồi ko mổ được, trả về. Hoá ra cả ngày hqua họ chả làm gì, và cũng ko hề thông báo cho nhà mình về tình trạng của bố vợ cho đến khi nhà mình chủ động hỏi?? Vợ mình thương bố nên bảo bs cố gắng mổ giúp, kết quả sao cũng được. Họ nhất quyết từ chối mổ vì lý do là "tốn tài nguyên vô ích". Mà mình cũng đếch hiểu "tài nguyên" là cái quái gì nữa? Chẳng phải cứ đóng tiền là làm hay sao? Hay đóng tiền xong phải quỳ lại bọn nó nữa thì bọn nó mới mổ cho?

Lúc đó biết là đường cùng rồi, nhà mình mới nhờ mọi mqh quen biết và cuối cùng may sao xin được sang bên 1 bv tuyến đầu khác và bên đó chịu mổ (gọi là BV B), nhưng khi trình bày vấn đề với BV A thì bs bảo phức tạp lắm, phải xin ý kiến cấp trên, nói chung là có vẻ k có thành ý trong việc cứu người. Thế là phải tiếp tục nhờ ng quen có lời với đồng nghiệp ở BV A thì cuối cùng mới được cho sang, và chiều nay mới sang được.

Vậy là cuối cùng sau 1 ngày rưỡi bố vợ mình nằm ở bv A chả gỉai quyết được gì, và từ chỗ tỉnh táo bình thường lúc sáng qua thì chiều nay đã trở nặng và phải thở oxi. Sang bv B thì tối rồi nên sáng mai họ sẽ mổ, họ bảo sẽ mổ, còn kết quả thì ko dám chắc, phải chờ sau mổ.

Qua đây, mình thấy bv A mang tiếng 1 bv tuyến đầu (to nhất miền Bắc) mà ứng xử và thái độ quá kém, lương tâm nghề nghiệp quá tồi, không có thông báo, ko chủ động với bệnh nhân, ko có thành ý cứu người, coi thường mạng sống. Chắc đối với họ, hàng ngày họ gặp cả chục cả trăm người, nên họ coi nhẹ mạng sống bệnh nhân rồi.

Mình cũng tiếc là tự trách bản thân ko mang bố vợ đến bv B ngay từ đầu, thì chắc mọi việc đã được giải quyết sớm, cơ hội sẽ lớn hơn. Hnay nhìn vợ mình vừa khóc vừa gọi điện nhờ các nơi mới thấy thương, cũng chỉ biết động viên vợ, và cầu mong cho cuộc phẫu thuật ngày mai thành công.

Chưa bao giờ mình thấy bất lực như lúc này, khi bs bảo "phải trả về" là lúc mình thấy bất lực nhất rồi, nghe câu đó xong nước mắt tự tuôn ra. Nhưng rồi khi xin sang dc bv B cũng ko chắc chắn rằng sẽ qua khỏi, chỉ biết là hên xui vì muộn quá, nhưng thôi có chút hy vọng còn hơn ko.

Cuối cùng, sức khoẻ là quan trọng bậc nhất các bác ạ, vào viện rồi thì mấy chục mấy trăm triệu đi nhanh lắm, lúc đó cũng chả thiết gì thứ khác ngoài mạng sống và sức khoẻ nữa đâu. Bố vợ mình trước hay uống rượu, hút thuốc, ít tập td... nên bị mỡ máu men gan huyết áp tim mạch đủ cả. Từ đây chúng ta cũng cố gắng ăn uống sinh hoạt điều độ tập thể dục đều đặn để tránh xa bệnh viện ra các bác ạ, dính vào rồi mới thấy có nhiều bất cập lắm, nhiều lúc ko phải cứ có tiền là được chữa đâu.

Thôi lan man chút, cũng chả biết nói chuyện v ai, vì vẫn phải mạnh mẽ để làm điểm tựa cho vợ, vợ ngủ r nên mới vào online nói chuyện v các bác chút. Chúc các bác sức khoẻ các bác nhé :)
Chuẩn,đợt này ốm nặng, chỉ cầu mong sức khỏe trở lại bình thường, chứ ko tha thiết cái gì nữa, những lúc đó thấy nó tuyệt vọng thực sự!
 
nếu k đưa tên bv cho ae tránh né thì thớt là cái loại vô đạo đức, lần sau đừng lập thớt cái kiểu này nữa
 
Update ngày mổ:

Hi các bác, đầu tiên cảm ơn Mod đã chuyển thớt giúp sang f17 và ko ban mình, nữa là cảm ơn các bác đã quan tâm và động viên, sáng mình lấy ra đọc cũng thấy ấm lòng hơn nhiều :).

Sáng nay bố vợ mình mổ rồi, vẫn đang mổ. Sáng nay mình lên hiến máu và chở mọi người đi hiến máu cho ca mổ, giờ mới về.

Hnay bên viện báo cần người nhà huy động hiến 4 đơn vị máu và 2 đơn vị tiểu cầu cho ca mổ, thế là huy động đủ 4 người hiến máu + 1 backup là mình (mình ko biết mình nhóm máu gì vì chưa đi hiến máu bao giờ, nhưng vẫn lên viện hiến máu cùng). 2 đơn vị tiểu cầu thì ko tìm được ai, nên sau viện bảo mua (vài triệu thôi) thì cũng đồng ý mua, thế là lên bàn mổ là ok rồi các bác.

Những lúc này mới thấy, ko chỉ là quan hệ với tay to, mà có nhiều network bạn bè thân quen cũng tốt, sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào, 4 người hiến máu đây vừa là em mình, bạn vợ, bạn em vợ, và em vợ. Xong đưa mỗi đứa ít tiền cảm ơn mà ko đứa nào nhận, nên thôi để dịp khác cảm ơn, chở bọn nó về nhà.

Qua đây em rút kn 1 việc: đó là đừng bao giờ chờ đợi bác sĩ, cuộc sống của mình, mình phải CHỦ ĐỘNG, mình phải TỰ QUYẾT ĐỊNH và QUYẾT LIỆT. Ở đâu đó Bác Sĩ là thiên thần cứu người, là người tư vấn và đảm bảo tính mạng cho bệnh nhân, nhưng ở đây ko thế, mình phải tự hiểu, tự hỏi, tự quyết, đôi lúc phía viện còn làm khó dễ mình nữa cơ. Còn việc "linh động" thì em cũng nghĩ là có thể em ít kn trong việc này, và lâu nay nhà em đều có gì cứ vào viện tư, tiền trao cháo múc, sòng phẳng, nên cứ nghĩ đơn giản, nhưng vào viện công nó khác, đấy là điều em hơi day dứt.

Nói về sự tắc trách của viện, em có thêm case khác chính là vợ em, thời vợ em học năm thứ 2 ở KTQD, bị đau ổ bụng trái và nôn, bà y tá trạm xá trong ký túc bảo "chắc đau ruột thừa", vợ em được đưa lên BV A (chính là BV A). Bác sĩ cho nằm 1 ngày, vẫn ko có hành động gì, chỉ bảo cho về uống thuốc, bác sĩ phó khoa xuống xem vẫn bảo ko phải đau ruột thừa. Bố vợ lúc đó có người quen đến xem và bảo máu nhiễm trùng rồi, phải mổ, tác động xong mới cho mổ, và đúng là đau ruột thừa, ruột nó sưng to lắm rồi, để thêm thgian nữa là tạch. Mổ xong hsau bác sĩ phó khoa xuống xem, mới nói nguyên văn "à là đau ruột thừa thật à"? Đôi lúc cũng k hiểu tại sao? Nghe xong vợ kể em mới hỏi chấm chấm hỏi luôn.

----

Có mấy bác hỏi về thgian ở viện, em xin note thêm: Bố vợ em ở quê, k ở HN, trước khi lên HN thì đã ở BV thành phố ở quê 1 ngày rưỡi rồi bọn nó bảo vẫn ổn, cứ để đấy theo dõi. Theo dõi vẫn cứ thấy bố vợ bị đau nên mẹ vợ may mà nhanh trí quyêts định xin chuyển viện ngay trong đêm, rạng sáng đã lên BV A. Tính tổng thgian bố vợ em đã nằm không trên viện 3 ngày vô ích, trước khi được lên bàn mổ ở BV B.

---

Em cũng note thêm về tình hình bất cập hiện nay:

1. Có thể có tình trạng cần "linh động". Cái này em ko dám chắc, có bác bảo là case của các bác thì Bác sĩ ra tư vấn bảo "linh động" này kia, nhưng lúc mẹ vợ em đưa lên BV A thì chỉ có điều dưỡng ra bảo đóng tiền là 2 tiếng sau mổ, mẹ em ok đóng luôn, chứ cũng ko thấy bảo tư vấn "linh động" gì cả. Hoặc bình thường sẽ có bác sĩ ra tư vấn, nhưng đợt này đang dịch nên có thể người ta hạn chế tiếp xúc, họ còn ko cho vào, phải đứng ngoài sân, nên thực ra cũng khó để giao tiếp.

2. Ca của bố vợ mình thấy bảo là trở nặng nên thuộc dạng ca khó, chứ cũng ko phải phẫu thuật thông thường. Đang dịch Covid, nên nhiều khả năng các nguồn lực như nhân sự, bác sĩ mổ, bác sĩ giỏi... đã vào miền Nam hỗ trợ hết, ko đủ nhân lực xử lý các ca khó. Bên cạnh đó, các tài nguyên như ngân hàng máu cũng có thể đang cạn, nên cũng ảnh hưởng tới năng lực xử lý.

3. Ngoài ra, tất cả đều đang dồn lực ưu tiên cho Covid, nên các bệnh lý khác sẽ bi xem nhẹ đi, đây cũng là điều đáng tiếc, vì có những bệnh cực kỳ nghiêm trọng ko xử lý là đi ngay, ngoài ra covid còn làm việc đi lại, giao tiếp, hậu cần, xử lý thủ tục 5K... rất mất thgian tiền bạc công sức, nên nó ảnh hưởng nghiêm trọng tới tinh thần, tâm lý của cả người bệnh, người nhà và đội ngũ y sĩ.

Do vậy em cũng hoàn toàn thông cảm cho bên BV các bác ạ. Em chỉ xem như số đen vì ông ngã bệnh đúng lúc Covid phức tạp nhất thôi, chứ giả dụ như vào 1 th điểm bình thường, có thể mọi chuyện đã khác.

Dù sao thì giờ việc cũng đã được xử lý, muộn còn hơn ko, nhà cũng đã cố hết sức, thành bại chắc mổ xong sẽ biết. Em cảm ơn các bác nhiều, có gì em sẽ update tiếp. Giờ em vào làm đã, em vẫn vừa làm online vừa hóng điện thoại để khi cần thì phóng xe lên viện.

Chúc các bác 1 ngày làm việc hiệu quả và nhiều năng lượng :)

1630388941243.png



Tặng các bác cái ảnh hiến máu mùa Covid :D Em hơn 3 sọi rồi mà lần đầu đi hiến máu.
 
Last edited:
Update ngày mổ:

Hi các bác, đầu tiên cảm ơn Mod đã chuyển thớt giúp sang f17 và ko ban mình, nữa là cảm ơn các bác đã quan tâm và động viên, sáng mình lấy ra đọc cũng thấy ấm lòng hơn nhiều :).

Sáng nay bố vợ mình mổ rồi, vẫn đang mổ. Sáng nay mình lên hiến máu và chở mọi người đi hiến máu cho ca mổ, giờ mới về.

Hnay bên viện báo cần người nhà huy động hiến 4 đơn vị máu và 2 đơn vị tiểu cầu cho ca mổ, thế là huy động đủ 4 người hiến máu + 1 backup là mình (mình ko biết mình nhóm máu gì vì chưa đi hiến máu bao giờ, nhưng vẫn lên viện hiến máu cùng). 2 đơn vị tiểu cầu thì ko tìm được ai, nên sau viện bảo mua (vài triệu thôi) thì cũng đồng ý mua, thế là lên bàn mổ là ok rồi các bác.

Những lúc này mới thấy, ko chỉ là quan hệ với tay to, mà có nhiều network bạn bè thân quen cũng tốt, sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào, 4 người hiến máu đây vừa là em mình, bạn vợ, bạn em vợ, và em vợ. Xong đưa mỗi đứa ít tiền cảm ơn mà ko đứa nào nhận, nên thôi để dịp khác cảm ơn, chở bọn nó về nhà.

Qua đây em rút kn 1 việc: đó là đừng bao giờ chờ đợi bác sĩ, cuộc sống của mình, mình phải CHỦ ĐỘNG, mình phải TỰ QUYẾT ĐỊNH và QUYẾT LIỆT. Ở đâu đó Bác Sĩ là thiên thần cứu người, là người tư vấn và đảm bảo tính mạng cho bệnh nhân, nhưng ở đây ko thế, mình phải tự hiểu, tự hỏi, tự quyết, đôi lúc phía viện còn làm khó dễ mình nữa cơ. Còn việc "linh động" thì em cũng nghĩ là có thể em ít kn trong việc này, và lâu nay nhà em đều có gì cứ vào viện tư, tiền trao cháo múc, sòng phẳng, nên cứ nghĩ đơn giản, nhưng vào viện công nó khác, đấy là điều em hơi day dứt.

Nói về sự tắc trách của viện, em có thêm case khác chính là vợ em, thời vợ em học năm thứ 2 ở KTQD, bị đau ổ bụng trái và nôn, bà y tá trạm xá trong ký túc bảo "chắc đau ruột thừa", vợ em được đưa lên BV A (chính là BV A). Bác sĩ cho nằm 1 ngày, vẫn ko có hành động gì, chỉ bảo cho về uống thuốc, bác sĩ phó khoa xuống xem vẫn bảo ko phải đau ruột thừa. Bố vợ lúc đó có người quen đến xem và bảo máu nhiễm trùng rồi, phải mổ, tác động xong mới cho mổ, và đúng là đau ruột thừa, ruột nó sưng to lắm rồi, để thêm thgian nữa là tạch. Mổ xong hsau bác sĩ phó khoa xuống xem, mới nói nguyên văn "à là đau ruột thừa thật à"? Đôi lúc cũng k hiểu tại sao? Nghe xong vợ kể em mới hỏi chấm chấm hỏi luôn.

----

Có mấy bác hỏi về thgian ở viện, em xin note thêm: Bố vợ em ở quê, k ở HN, trước khi lên HN thì đã ở BV thành phố ở quê 1 ngày rưỡi rồi bọn nó bảo vẫn ổn, cứ để đấy theo dõi. Theo dõi vẫn cứ thấy bố vợ bị đau nên mẹ vợ may mà nhanh trí quyêts định xin chuyển viện ngay trong đêm, rạng sáng đã lên BV A. Tính tổng thgian bố vợ em đã nằm không trên viện 3 ngày vô ích, trước khi được lên bàn mổ ở BV B.

---

Em cũng note thêm về tình hình bất cập hiện nay:

1. Có thể có tình trạng cần "linh động". Cái này em ko dám chắc, có bác bảo là case của các bác thì Bác sĩ ra tư vấn bảo "linh động" này kia, nhưng lúc mẹ vợ em đưa lên BV A thì chỉ có điều dưỡng ra bảo đóng tiền là 2 tiếng sau mổ, mẹ em ok đóng luôn, chứ cũng ko thấy bảo tư vấn "linh động" gì cả. Hoặc bình thường sẽ có bác sĩ ra tư vấn, nhưng đợt này đang dịch nên có thể người ta hạn chế tiếp xúc, họ còn ko cho vào, phải đứng ngoài sân, nên thực ra cũng khó để giao tiếp.

2. Ca của bố vợ mình thấy bảo là trở nặng nên thuộc dạng ca khó, chứ cũng ko phải phẫu thuật thông thường. Đang dịch Covid, nên nhiều khả năng các nguồn lực như nhân sự, bác sĩ mổ, bác sĩ giỏi... đã vào miền Nam hỗ trợ hết, ko đủ nhân lực xử lý các ca khó. Bên cạnh đó, các tài nguyên như ngân hàng máu cũng có thể đang cạn, nên cũng ảnh hưởng tới năng lực xử lý.

3. Ngoài ra, tất cả đều đang dồn lực ưu tiên cho Covid, nên các bệnh lý khác sẽ bi xem nhẹ đi, đây cũng là điều đáng tiếc, vì có những bệnh cực kỳ nghiêm trọng ko xử lý là đi ngay, ngoài ra covid còn làm việc đi lại, giao tiếp, hậu cần, xử lý thủ tục 5K... rất mất thgian tiền bạc công sức, nên nó ảnh hưởng nghiêm trọng tới tinh thần, tâm lý của cả người bệnh, người nhà và đội ngũ y sĩ.

Do vậy em cũng hoàn toàn thông cảm cho bên BV các bác ạ. Em chỉ xem như số đen vì ông ngã bệnh đúng lúc Covid phức tạp nhất thôi, chứ giả dụ như vào 1 th điểm bình thường, có thể mọi chuyện đã khác.

Dù sao thì giờ việc cũng đã được xử lý, muộn còn hơn ko, nhà cũng đã cố hết sức, thành bại chắc mổ xong sẽ biết. Em cảm ơn các bác nhiều, có gì em sẽ update tiếp. Giờ em vào làm đã, em vẫn vừa làm online vừa hóng điện thoại để khi cần thì phóng xe lên viện.

Chúc các bác 1 ngày làm việc hiệu quả và nhiều năng lượng :)

View attachment 739850


Tặng các bác cái ảnh hiến máu mùa Covid :D Em hơn 3 sọi rồi mà lần đầu đi hiến máu.
bẩn thỉu quá bác ạ, bác đưa thớt lên để cảnh báo anh em thì nên đưa tên bệnh viện để khi có nguy cấp ae còn biết đưa ng đến đúng nơi đúng chỗ, k thì đừng có lập thớt kiểu cảnh báo, tâm sự thôi bác ạ, đúng bẩn thỉu
 
bẩn thỉu quá bác ạ, bác đưa thớt lên để cảnh báo anh em thì nên đưa tên bệnh viện để khi có nguy cấp ae còn biết đưa ng đến đúng nơi đúng chỗ, k thì đừng có lập thớt kiểu cảnh báo, tâm sự thôi bác ạ, đúng bẩn thỉu

Cái này cũng ko dám đánh giá bác ạ, cá nhân mỗi người 1 cảm nhận, chỉ cố gắng hết sức từ phía mình thôi
 
Với kinh nghiệm 25 năm chuyên chếch in các bệnh viện, em xin đoán A là BM, B là 108, VĐ hoặc ĐHY.
Đi viện A thì khuyên các bác nên chồng tiền mổ dịch vụ cho nhanh, hoặc nếu quen biết thì lót tay người quen ngta nhờ vả chứ không thì toang thật. Nói đi cũng phải nói lại, dịch dã ntn chắc y bác sĩ điều hết đi rồi, lại giãn cách 5K thì khó có đủ csvc để chữa trị các bệnh khác.


Sent from Google Pixel 6 using vozFApp
 
ngày trước bố mình mổ phổi, ở bệnh viện tuyến đầu của cái đất nước này luôn, trước khi mổ nằm điều trị theo dõi. Cái tiên sư thằng bác sỹ đó, mối lần muốn vào gặp nó để hỏi tình hình bố là phải mất 500k. Rồi sau đó nó bảo mổ thì 50:50, mình tốn mất khoảng 2 củ cho 4 lần vào hỏi tình hình. Rồi mình quyết định mổ cho bố. sau mổ bồi dưỡng nó 5 củ. Bố mình trụ được 1 năm rưỡi rồi mất. Giờ mình vẫn nguyền rủa thằng bác sỹ đó
 
Nhà mình cũng dính vụ con của bác đc hơn tháng bị bọn bv to nhất tỉnh làm thủng ruột nhiễm trùng máu. Lại ko cho chuyển lên tuyến trên. Thì ra lúc lên tuyến trên bị chửi cho ngu người. Sau kéo cả họ hàng hang hốc xuống đưa phong bì mấy tr. Ko xin lỗi ko thắp hương
 
đúng là BS nó quen với cái chết rồi, người nhà mình vào cấp cứu thì mình sốt ruột chứ nó ko sốt ruột đâu, cứ phải chủ động mà xông vào thôi, đi bệnh viện mà ko quen biết thì mệt lắm. À có thể không phải bác sỹ nào cũng thế, nhưng đây là kinh nghiệm mình đưa người nhà đi cấp cứu thấy thế.
 
Thằng bạch mai đầu tiên là phen phải biết ngay tên trưởng khoa phó khoa là gì chứ? Tại vì thấy người lớn nhà mình lo vụ này nhanh lắm nên thấy lạ vì giọng phen cũng ko phải người ở tỉnh. Nhớ hồi ông anh kể vợ là vào phải phone ngay, đặt vấn đề rồi cọc ngay tiền để tiêm mũi thông máu 30m rồi chờ kết quả
chả hiểu gì
thằng bm thì quan liêu lắm, nhiều khi bệnh viện cứu ng mà toàn bình chân như vại thế là giết chứ cứu gì
 
Back
Top