Tâm sự đêm khuya-buồn chán- áp lực từ nhiều hướng

Vậy là đã đi qua được nửa năm 2020 rồi, nếu có ai hỏi trong năm vừa qua mình làm được gì và phát triển được những gì, thì thật sự là một năm quá tệ hại đối với với tuổi 29 của mình. Đầu năm dính con dịch corona, nhưng những người làm du lịch như mình mới là bị ảnh hưởng đầu tiên, và nặng nhất. Từ đầu năm đến h ko làm được đồng nào, chỉ toàn tiêu tiền thôi. Người yêu thì chia tay, chuyện gia đình thì mẹ đau ốm, bệnh xương khớp tuổi già, chữa chạy các nơi, tốn kém bao nhiêu tiền mà vẫn không khỏi, nguồn lao động chính ở gia đình là mình thì đang tạm thất nghiệp vì dịch.
Nằm nghĩ về tương lai, nghĩ nhiều thứ thật sự, Chuyện lập gia đình, công việc, mẹ ốm đau, nhà mình thì con 1. tất cả mọi thứ rồi sẽ phải mình lo hết. Những nghĩ đến lại cảm thấy sợ, sợ không đủ bản lĩnh.
Về công việc mặc dù cái nghề mình đang làm vào thời cao điểm có thể thu nhập rất cao, nhưng nó chỉ theo mùa, mình đánh giá nó không ổn định. Hiện tại thì vẫn đang ở nhà chờ mở biên đợi du lịch hồi sinh, nhưng vẫn còn lâu lắm...
Lập giađình , tìm người yêu yêuđể lấy vợ cũng phải mất thời gian tìm hiểu. Ko biết các bác sao chứ tầm tuổi mình nghĩđến lập gia đifnh mình ngại thật sự.
Cái lo lắng nhất là về bố mẹ thì già yếu, bố mẹ mình lấy nhau cũng muộn, nên mẹ cũng có tuổi,nếu bác nào trongđây trong nhà có người bị xương khớp thì biết rồiđấy.Nhìn họđauđớn mà mình chả biết làm gì nữa...
Ngẫm nghĩ con người nó có số sướng khổ cả rồi. Thằng nhà cóđiều kiện thì bố mẹ có tiềnđầu tư,ăn chơitiêu tiền không phải suy nghĩ. Còn những người như mình có phấnđấuđến mấy thì sau này cũng phảiđi sau họ... =((
 
Vậy là đã đi qua được nửa năm 2020 rồi, nếu có ai hỏi trong năm vừa qua mình làm được gì và phát triển được những gì, thì thật sự là một năm quá tệ hại đối với với tuổi 29 của mình. Đầu năm dính con dịch corona, nhưng những người làm du lịch như mình mới là bị ảnh hưởng đầu tiên, và nặng nhất. Từ đầu năm đến h ko làm được đồng nào, chỉ toàn tiêu tiền thôi. Người yêu thì chia tay, chuyện gia đình thì mẹ đau ốm, bệnh xương khớp tuổi già, chữa chạy các nơi, tốn kém bao nhiêu tiền mà vẫn không khỏi, nguồn lao động chính ở gia đình là mình thì đang tạm thất nghiệp vì dịch.
Nằm nghĩ về tương lai, nghĩ nhiều thứ thật sự, Chuyện lập gia đình, công việc, mẹ ốm đau, nhà mình thì con 1. tất cả mọi thứ rồi sẽ phải mình lo hết. Những nghĩ đến lại cảm thấy sợ, sợ không đủ bản lĩnh.
Về công việc mặc dù cái nghề mình đang làm vào thời cao điểm có thể thu nhập rất cao, nhưng nó chỉ theo mùa, mình đánh giá nó không ổn định. Hiện tại thì vẫn đang ở nhà chờ mở biên đợi du lịch hồi sinh, nhưng vẫn còn lâu lắm...
Lập giađình , tìm người yêu yêuđể lấy vợ cũng phải mất thời gian tìm hiểu. Ko biết các bác sao chứ tầm tuổi mình nghĩđến lập gia đifnh mình ngại thật sự.
Cái lo lắng nhất là về bố mẹ thì già yếu, bố mẹ mình lấy nhau cũng muộn, nên mẹ cũng có tuổi,nếu bác nào trongđây trong nhà có người bị xương khớp thì biết rồiđấy.Nhìn họđauđớn mà mình chả biết làm gì nữa...
Ngẫm nghĩ con người nó có số sướng khổ cả rồi. Thằng nhà cóđiều kiện thì bố mẹ có tiềnđầu tư,ăn chơitiêu tiền không phải suy nghĩ. Còn những người như mình có phấnđấuđến mấy thì sau này cũng phảiđi sau họ... =((
Ra xã hội làm ăn bươn chải. Liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít. Muốn thành công thì phải chấp nhận chịu qua đắng cay ngọt bùi. Làm ăn muốn kiếm được tiền phải chấp nhận mạo hiểm, nguy hiểm một tý, nhưng “trong tầm kiểm soát”.

Xã hội này chỉ có làm, chịu khó, cần cù thì bù siêng năng. Chỉ có làm thì mới có ăn. Nhé bạn!
sign của thớt chứ em không xem Huấn dâu bao giờ đâu, các anh đừng chửi
yBBewst.png
 
thím cứ nhìn lên mấy thằng ngậm thìa vàng làm gì, nhìn xuống đi, ai cũng phải bươn chải như ai thôi, cuộc sống mưu sinh là vậy đó :sad:
 
thím cứ nhìn lên mấy thằng ngậm thìa vàng làm gì, nhìn xuống đi, ai cũng phải bươn chải như ai thôi, cuộc sống mưu sinh là vậy đó :sad:
Bươn chải thì phải bươn chải rồi, nhưng có những thứ như sức khỏe, tình yêu, thì khó nói lắm thím à.
 
OK thím :byebye:
Mình cũng đã lâm vào cảnh tương tự khi cùng lúc bị đuổi học, thất nghiệp, thua lỗ mấy trăm củ, k có ny :pudency:
 
Ra xã hội làm ăn bươn chải. Liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít. Muốn thành công thì phải chấp nhận chịu qua đắng cay ngọt bùi. Làm ăn muốn kiếm được tiền phải chấp nhận mạo hiểm, nguy hiểm một tý, nhưng “trong tầm kiểm soát”.

Xã hội này chỉ có làm, chịu khó, cần cù thì bù siêng năng. Chỉ có làm thì mới có ăn. Nhé bạn!
sign của thớt chứ em không xem Huấn dâu bao giờ đâu, các anh đừng chửi
yBBewst.png
ông nói lý thuyết bm
 
Có số hết mà, nhưng số này do bản thân và những người liên quan tác động qua lại đó. Tựa như tính toán xác suất (1 vozer dở toán trầm ngâm cho hay) :sweat:
Suy cho cùng thớt còn để mình chịu ảnh hưởng bởi nhiều nỗi sợ hãi, lo lắng vu vơ. Hít 1 hơi vào rồi dặn lòng đừng có để bản thân stress vì nếu stress lâu ngày xui xẻo lỡ như thớt ngã bệnh rồi ai lo cho gia đình.
Mình sẽ chia sẻ cảm xúc với thớt trong vài phút :shame: Cố gắng nha, nhưng thẳng thắn mà nói bệnh mãn tính như xương khớp chỉ có uống thuốc suốt đời (và đó không phải là cách tốt) hoặc chọn 1 lối sống tập dưỡng sinh yoga rồi vượt qua. Nó tính bằng năm ấy, chứ không phải vài tháng là khỏi. Ông ngoại mình 91t rồi mà lại không bị xương khớp trong khi dì và cậu lại bị, cố gắng thôi nè
 
Có số hết mà, nhưng số này do bản thân và những người liên quan tác động qua lại đó. Tựa như tính toán xác suất (1 vozer dở toán trầm ngâm cho hay) :sweat:
Suy cho cùng thớt còn để mình chịu ảnh hưởng bởi nhiều nỗi sợ hãi, lo lắng vu vơ. Hít 1 hơi vào rồi dặn lòng đừng có để bản thân stress vì nếu stress lâu ngày xui xẻo lỡ như thớt ngã bệnh rồi ai lo cho gia đình.
Mình sẽ chia sẻ cảm xúc với thớt trong vài phút :shame: Cố gắng nha, nhưng thẳng thắn mà nói bệnh mãn tính như xương khớp chỉ có uống thuốc suốt đời (và đó không phải là cách tốt) hoặc chọn 1 lối sống tập dưỡng sinh yoga rồi vượt qua. Nó tính bằng năm ấy, chứ không phải vài tháng là khỏi. Ông ngoại mình 91t rồi mà lại không bị xương khớp trong khi dì và cậu lại bị, cố gắng thôi nè
Thims nói y như ông bác sĩ trên hà nội khám cho mẹ mình nói vậy, giờ cứ thỉnh thoảng đau là laik phải lên viện đó tiêm thuốc, mẹ mình là bị cả viêm cơ và khớp thím ạ, chẳng lẽ cái bệnh này nó không khỏi hẳn được sao
 
những thằng khác sẽ nói là thím hãy lạc quan lên, nhưng e thấy trong trường hợp này khó mà lạc quan đc lắm
9NN5SUy.png
 
Thật ra là mày đang tự tạo áp lực cho chính mày đó. Máy nghĩ quá nhiều nhưng bản chất các vấn đề chưa xay ra. Việc thua lỗ trong làm ăn là điều hiền nhiên. Từ tết tới giờ t bay gần trăm mà kêu ai? Chẳng éo ai quan tâm. M phải làm quen thực tại đi, nó khó, nó mệt kệ bà nó. Vì ai cũng có chung cái đích đến thôi.
 
Back
Top