Jishygah
Senior Member
14 năm rồi,
Từ 1 thằng nhóc 10 tuổi, những chuỗi ngày nó chỉ biết ngồi vào 1 góc nhà bịt chặt tai và khóc mỗi ngày khi bố mẹ cãi vã đánh nhau. Những bữa cơm yên bình khi có đủ cả bố lẫn mẹ là những điều hiếm hoi nhất mà nó từng ngày nào cũng ước mong, còn nhớ những ngày cơm chan nước mắt, nó vừa ăn vừa khóc nất trong cảnh chén bát bị hất bay khỏi bàn ăn, những tiếng cãi vả mà cảm giác dường như đến vô tận...rồi khi nó lên 14, bố mẹ nó quyết định ly hôn.Cả thế giới của nó như vụn vỡ, một thằng nhóc 14 tuổi ngồi giữa phiên xử, nó còn nhớ như in vị luật sư hỏi nó: "Con muốn ở với ai?Bố hay mẹ?"... Lúc đó nó chỉ biết im lặng , 2 dòng nước mắt không ngừng chảy , cổ họng nó nghẹn lại không thốt lên lời, bên cạnh nó lúc đó là đứa em gái vừa tròn 1 tuổi... Giây phút đó 2 nguời lại bắt đầu cãi vả , còn nó thì chỉ biết chết lặng người nhìn đứa em gái nhỏ bên cạnh "Anh hai sẽ không để em phải chịu cảnh giống như anh hai hiện giờ xảy ra với em". Cuối phiên xử thì nó về ở với mẹ.
Còn nhớ những chuỗi ngày tiếp theo đó, khi đêm nào nó cũng thấy mẹ nó ngồi một mình trong bếp và khóc sụt sùi.Nó cũng không biết làm gì và cũng không dám ngủ vì phải thức canh nhỡ mẹ nó nghỉ quẩn. Với quyết tâm có thể lo cho được em gái nó, nó cố gắng học thật tốt, năm đó nó đậu vào trường Mạc Đỉnh Chi, cũng thuộc dạng trường cấp 3 tốt. Cứ thế 3 năm trôi qua, ngày nào đi học nó cũng cười nói với bạn bè, chuyện gia đình nó giấu rất kín bởi nó cảm thấy gia cảnh của nó là một vết đen trong cuộc đời nó mà nó không muốn ai biết.Năm ấy nó đậu vào ĐH Khoa Học Tự Nhiên, do nhà mẹ quá xa trường nên nó chuyển về ở với bố tiện đường đi học.Khi về với bố, ngày nào nó cũng nghe bố chửi xéo mẹ trong mỗi bữa cơm, nó còn phải tất bật lo việc nhà và việc ở chung với người vợ sau của bố nó cũng là cả một vấn đề mà nó khó chấp nhận được.
Thật sự việc học lúc đó với nó là vô cùng áp lực, tâm trạng thì lúc nào cũng bất ổn, bố ngày nào cũng tra tấn nó với những lời lẽ dày vò dành cho mẹ ruột nó mà nó phải lắng nghe mỗi bữa cơm. Rồi những lần đứa em gái bệnh, cả 2 cố gắng giành quyền chữa trị cho em nó nhưng họ cứ như trẻ con không muốn nói chuyện trực tiếp với nhau, họ trút hết tất cả bực tức lên đầu nó, bắt nó phải thuyết phục người kia với những lời lẽ đay nghiệt của họ. Tâm lý nó xuống cấp trầm trọng, năm 20 nó bắt đầu bị trầm cảm...
Nó chán ghét mọi thứ, bỏ ăn uống, bỏ quan hệ bạn bè, bỏ học, bỏ hết tất cả và chỉ biết ở trong nhà cắm mặt vào tiểu thuyết,vào game, voz. Cứ thế 1 năm trôi qua, nó nhận thông báo đuổi học của trường, lúc ấy nó mới nhận ra tất cả sắp kết thúc.Nó nghỉ đã đến lúc kết thúc cuộc đời, nó về mẹ để gặp đứa em lần cuối, nhưng không hỉu sao sau 1 đêm dỗ em gái ngủ , câu hỏi đơn giản của đứa em khiến nó thức tỉnh: "Em ước gì bố mẹ không ghét nhau như thế, sao không thương nhau như anh hai thương em .." Lúc đó nó ôm chặt đứa em, hai hàng nước mắt không ngừng chảy, nó không còn ý định kết thúc đời mình nữa.Tất cả những chuỗi ngày sau đó, nó học hết sức mình để bắt kịp chương trình mà nó đã bỏ lỡ cả 2 học kì.Sau hơn 5 năm đh cuối cùng nó cũng tốt nghiệp, nó cũng đã tìm được một công việc phù hợp.Tất cả mọi động lực của nó hiện tại là để có thể lo cho đứa em gái của nó sau này, để em gái nó không có những chuỗi ngày dài thiếu thốn buồn bã, để em nó có thể sống trong vui vẻ.Đó là những gì mà cái đêm ấy nó đã tự hứa với bản thân, và lời hứa ấy sau ngần ấy năm cũng sắp được dần hiện thực hóa. Nó, năm nay 24 tuổi đời, không dám yêu ai, chỉ biết sáng đi làm tối về ngủ, một Developer chất chứa đầy tâm sự.
Sent from iPhone 12 Pro via nextVOZ
Từ 1 thằng nhóc 10 tuổi, những chuỗi ngày nó chỉ biết ngồi vào 1 góc nhà bịt chặt tai và khóc mỗi ngày khi bố mẹ cãi vã đánh nhau. Những bữa cơm yên bình khi có đủ cả bố lẫn mẹ là những điều hiếm hoi nhất mà nó từng ngày nào cũng ước mong, còn nhớ những ngày cơm chan nước mắt, nó vừa ăn vừa khóc nất trong cảnh chén bát bị hất bay khỏi bàn ăn, những tiếng cãi vả mà cảm giác dường như đến vô tận...rồi khi nó lên 14, bố mẹ nó quyết định ly hôn.Cả thế giới của nó như vụn vỡ, một thằng nhóc 14 tuổi ngồi giữa phiên xử, nó còn nhớ như in vị luật sư hỏi nó: "Con muốn ở với ai?Bố hay mẹ?"... Lúc đó nó chỉ biết im lặng , 2 dòng nước mắt không ngừng chảy , cổ họng nó nghẹn lại không thốt lên lời, bên cạnh nó lúc đó là đứa em gái vừa tròn 1 tuổi... Giây phút đó 2 nguời lại bắt đầu cãi vả , còn nó thì chỉ biết chết lặng người nhìn đứa em gái nhỏ bên cạnh "Anh hai sẽ không để em phải chịu cảnh giống như anh hai hiện giờ xảy ra với em". Cuối phiên xử thì nó về ở với mẹ.
Còn nhớ những chuỗi ngày tiếp theo đó, khi đêm nào nó cũng thấy mẹ nó ngồi một mình trong bếp và khóc sụt sùi.Nó cũng không biết làm gì và cũng không dám ngủ vì phải thức canh nhỡ mẹ nó nghỉ quẩn. Với quyết tâm có thể lo cho được em gái nó, nó cố gắng học thật tốt, năm đó nó đậu vào trường Mạc Đỉnh Chi, cũng thuộc dạng trường cấp 3 tốt. Cứ thế 3 năm trôi qua, ngày nào đi học nó cũng cười nói với bạn bè, chuyện gia đình nó giấu rất kín bởi nó cảm thấy gia cảnh của nó là một vết đen trong cuộc đời nó mà nó không muốn ai biết.Năm ấy nó đậu vào ĐH Khoa Học Tự Nhiên, do nhà mẹ quá xa trường nên nó chuyển về ở với bố tiện đường đi học.Khi về với bố, ngày nào nó cũng nghe bố chửi xéo mẹ trong mỗi bữa cơm, nó còn phải tất bật lo việc nhà và việc ở chung với người vợ sau của bố nó cũng là cả một vấn đề mà nó khó chấp nhận được.
Thật sự việc học lúc đó với nó là vô cùng áp lực, tâm trạng thì lúc nào cũng bất ổn, bố ngày nào cũng tra tấn nó với những lời lẽ dày vò dành cho mẹ ruột nó mà nó phải lắng nghe mỗi bữa cơm. Rồi những lần đứa em gái bệnh, cả 2 cố gắng giành quyền chữa trị cho em nó nhưng họ cứ như trẻ con không muốn nói chuyện trực tiếp với nhau, họ trút hết tất cả bực tức lên đầu nó, bắt nó phải thuyết phục người kia với những lời lẽ đay nghiệt của họ. Tâm lý nó xuống cấp trầm trọng, năm 20 nó bắt đầu bị trầm cảm...
Nó chán ghét mọi thứ, bỏ ăn uống, bỏ quan hệ bạn bè, bỏ học, bỏ hết tất cả và chỉ biết ở trong nhà cắm mặt vào tiểu thuyết,vào game, voz. Cứ thế 1 năm trôi qua, nó nhận thông báo đuổi học của trường, lúc ấy nó mới nhận ra tất cả sắp kết thúc.Nó nghỉ đã đến lúc kết thúc cuộc đời, nó về mẹ để gặp đứa em lần cuối, nhưng không hỉu sao sau 1 đêm dỗ em gái ngủ , câu hỏi đơn giản của đứa em khiến nó thức tỉnh: "Em ước gì bố mẹ không ghét nhau như thế, sao không thương nhau như anh hai thương em .." Lúc đó nó ôm chặt đứa em, hai hàng nước mắt không ngừng chảy, nó không còn ý định kết thúc đời mình nữa.Tất cả những chuỗi ngày sau đó, nó học hết sức mình để bắt kịp chương trình mà nó đã bỏ lỡ cả 2 học kì.Sau hơn 5 năm đh cuối cùng nó cũng tốt nghiệp, nó cũng đã tìm được một công việc phù hợp.Tất cả mọi động lực của nó hiện tại là để có thể lo cho đứa em gái của nó sau này, để em gái nó không có những chuỗi ngày dài thiếu thốn buồn bã, để em nó có thể sống trong vui vẻ.Đó là những gì mà cái đêm ấy nó đã tự hứa với bản thân, và lời hứa ấy sau ngần ấy năm cũng sắp được dần hiện thực hóa. Nó, năm nay 24 tuổi đời, không dám yêu ai, chỉ biết sáng đi làm tối về ngủ, một Developer chất chứa đầy tâm sự.
Sent from iPhone 12 Pro via nextVOZ