Tâm sự - Đối mặt với người thân sắp ra đi vì ung thư

Chào mọi người.

Em muốn tâm sự trải lòng và mong các thím cho lời khuyên chứ thật sự em đang rất mông lung.

Các đây mấy tháng bố em đi khám thì phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn 4 rồi, đã di căn xương. Đã được các bác sĩ tư vấn và xét nghiệm để thử các phương án cuối cùng thì điều trị hoá trị. Bố em hoá trị được 5 lần, đến lần thứ 6 thì Viện Phổi HN bị ổ dịch nên phải lùi ngày hoá trị. Trong thời gian này thì tay phải bị tê bì, dần dần khó cử động và khó nói, sức khoẻ yếu. Sau khi bệnh viện dỡ phong toả thì có lên chụp chiếu, xét nghiệm lại thì cục u đã di căn lên não chèn vào dây thần kinh nên mới có các triệu chứng trên. Bác sĩ nói đưa về nhà chăm được ngày nào hay ngày đấy thôi chứ sợ hoá trị đợt nữa là đi luôn. :(

Hiện tại thì bố em phải ngồi xe lăn, liệt hết chân phải, tay phải và không nói được. Mọi hoạt động ăn uống vệ sinh đều do cả nhà giúp. Bố em ho nhiều.

Nếu nói tuổi đời thì em không còn trẻ nhưng tâm lý em thì lại khá yếu và trẻ con. Là đàn ông duy nhất trong gia đình, còn mẹ với chị cùng chăm bố nhưng càng ngày thấy sức khoẻ yếu cộng thêm nhìn bố ho em thấy rất xót và không biết mình có đối mặt được với lúc bố ra đi không. Nhà em cũng đã xác định hết rồi, nhưng em vẫn còn cảm thấy lo sợ.

Mong các thím ai đã trải qua rồi có thể cho em thêm lời khuyên bởi vì hiện tại em cùng cả nhà vẫn chăm bố từng việc một nhưng trong lòng em vẫn lo + tâm lý yếu. Anh em họ hàng vì giãn cách COVID không đến phụ giúp được. (Ngay hôm trước vừa bị co giật toàn tay phải, cả nhà đã rất hốt hoảng rồi. Bác sĩ thì tỏ vẻ rất bình thản và nói do cục u chèn dây thần kinh, kê thuốc chống co giật và bảo để tự hết và nó tự hết thật.)
cố lên bác ơi
 
Với bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối thì bạn nên tình hiểu về điều trị giảm nhẹ để cải thiện chất lượng cuộc sống cho họ. Đôi khi chết là 1 sự giải thoát cho họ đó bạn, ngta có câu sống không bằng chết đó!
Bây giờ k gặp mặt trực tiếp được thì gọi video cũng được mà thớt.
 
Chào mọi người.

Em muốn tâm sự trải lòng và mong các thím cho lời khuyên chứ thật sự em đang rất mông lung.

Các đây mấy tháng bố em đi khám thì phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn 4 rồi, đã di căn xương. Đã được các bác sĩ tư vấn và xét nghiệm để thử các phương án cuối cùng thì điều trị hoá trị. Bố em hoá trị được 5 lần, đến lần thứ 6 thì Viện Phổi HN bị ổ dịch nên phải lùi ngày hoá trị. Trong thời gian này thì tay phải bị tê bì, dần dần khó cử động và khó nói, sức khoẻ yếu. Sau khi bệnh viện dỡ phong toả thì có lên chụp chiếu, xét nghiệm lại thì cục u đã di căn lên não chèn vào dây thần kinh nên mới có các triệu chứng trên. Bác sĩ nói đưa về nhà chăm được ngày nào hay ngày đấy thôi chứ sợ hoá trị đợt nữa là đi luôn. :(

Hiện tại thì bố em phải ngồi xe lăn, liệt hết chân phải, tay phải và không nói được. Mọi hoạt động ăn uống vệ sinh đều do cả nhà giúp. Bố em ho nhiều.

Nếu nói tuổi đời thì em không còn trẻ nhưng tâm lý em thì lại khá yếu và trẻ con. Là đàn ông duy nhất trong gia đình, còn mẹ với chị cùng chăm bố nhưng càng ngày thấy sức khoẻ yếu cộng thêm nhìn bố ho em thấy rất xót và không biết mình có đối mặt được với lúc bố ra đi không. Nhà em cũng đã xác định hết rồi, nhưng em vẫn còn cảm thấy lo sợ.

Mong các thím ai đã trải qua rồi có thể cho em thêm lời khuyên bởi vì hiện tại em cùng cả nhà vẫn chăm bố từng việc một nhưng trong lòng em vẫn lo + tâm lý yếu. Anh em họ hàng vì giãn cách COVID không đến phụ giúp được. (Ngay hôm trước vừa bị co giật toàn tay phải, cả nhà đã rất hốt hoảng rồi. Bác sĩ thì tỏ vẻ rất bình thản và nói do cục u chèn dây thần kinh, kê thuốc chống co giật và bảo để tự hết và nó tự hết thật.)
Giai đoạn 4 hay khoảng thời gian trước đó có biểu hiện rõ rệt gì không thím ? Hay là do tình cờ đi khám tổng quát rồi phát hiện ra
Mạnh mẽ lên nhé.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Chú em cũng đang mổ ung thư ở bv ĐHYH TPHCM . Có cục u ở hàm các bác ạ . Em cũng dân ngành y mà khổ cái bs không cho biết ở giai đoạn mấy :((((( Có bác nào làm ở đó giúp em xem được ko
 
Con trai trong gd thì giai đoạn này ráng mà cứng lên. Gặp ông cụ mà cứ ỉu xìu là ổng còn phiền não đi nhanh hơn.
Cậu tôi bị K gan di căn thận mà lúc tỉnh ổng còn kêu mấy dì mày khóc lóc tao ớn quá. Kêu mấy dì m đừng có khóc nữa k tao đi sớm giờ.


via theNEXTvoz for iPhone
 
Bác nên giữ thái độ lạc quan, dí dỏm hài hước vào, phá đi bầu không khí u buồn đó, nói vài câu pha trò là ko khí dịu hẳn. Ít ra bác cũng có vài tháng chuẩn bị, thím ruột của vợ e, đi xe máy té xe qua đời, bỏ lại 3 đứa nhỏ xíu, nó đột ngột khủng khiếp, ko chuẩn bị dc gì cả, thím cũng còn trẻ nữa, bác ko kịp định hình là ng thân đã mất, ko kịp nói lời chào nào lun
 
Với bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối thì bạn nên tình hiểu về điều trị giảm nhẹ để cải thiện chất lượng cuộc sống cho họ. Đôi khi chết là 1 sự giải thoát cho họ đó bạn, ngta có câu sống không bằng chết đó!
Bây giờ k gặp mặt trực tiếp được thì gọi video cũng được mà thớt.
Em sẽ hỏi với tìm hiểu cái bác nói.
Giờ video call được nhưng bố em cũng không nói được, hy vọng hết giãn cách sớm.
Giai đoạn 4 hay khoảng thời gian trước đó có biểu hiện rõ rệt gì không thím ? Hay là do tình cờ đi khám tổng quát rồi phát hiện ra
Mạnh mẽ lên nhé.

via theNEXTvoz for iPhone
Trước đấy thì là sụt cân. Sau một lần cả 2 bố con bị sốt xuất huyết thì cả 2 bị sụt cân, em thì hồi lại còn bố thì chưa, mọi người vẫn nghĩ là do vụ sốt. Sau đấy thì bắt đầu ho khạc đờm, tần suất nhiều dần lên nhưng cũng không đi khám được mà cũng ko nghĩ đấy là ung thư phổi nên cũng không xét nghiệm kỹ, chụp cản quang, cộng thêm là bị dịch covid nên chưa đi khám. Sau một lần đi xét nghiệm thì tiểu đường cao, đưa lên xét nghiệm chụp chiếu thì phát hiện u phổi, chọc lấy mẫu xét nghiệm thì kết luận u ác.
Con trai trong gd thì giai đoạn này ráng mà cứng lên. Gặp ông cụ mà cứ ỉu xìu là ổng còn phiền não đi nhanh hơn.
Cậu tôi bị K gan di căn thận mà lúc tỉnh ổng còn kêu mấy dì mày khóc lóc tao ớn quá. Kêu mấy dì m đừng có khóc nữa k tao đi sớm giờ.


via theNEXTvoz for iPhone
Ỉu xìu thì cũng không đến nỗi bác ạ, em vẫn cố gắng gánh vác được tí nào hay tí đấy nhưng thực sự trong lòng là em lo lắng + tâm lý lắm.
 
Chia buồn với bác. Mẹ tôi cũng mất vì ung thư đc 8 năm rồi. Giờ nhớ lại vẫn còn thấy đau đớn.

Tôi hiểu tâm trạng hoảng loạn của bác. Vì hồi đó tôi cũng nghĩ thế. Thậm chí đã tính đến việc bán bớt đất, nghỉ việc đưa mẹ sang Sing chữa bệnh. Nhưng mà mẹ tôi ngầu vl. Bà là người bình tĩnh nhất nhà. Tự trao đổi với bác sĩ điều trị về tình trạng sức khoẻ, giai đoạn cuối di căn vào cột sống và phổi rồi. Có cắt hết toàn bộ cũng k sống được. Thế là cụ quyết tâm k chạy chữa gì hết, về nhà để giải quyết hết mọi vấn đề trc khi chết, uống thuốc giảm đau, morphin cho đến khi qua đời tại nhà với người thân.

Bác là nam nên sẽ có nhiều việc phải lo hay là được tự lo. Nói nghe hơi chối tai nhưng bố bác trăm năm xong mới chỉ là bắt đầu thôi. Chuẩn bị sẵn tinh thần đi.

Từ lúc mẹ tôi nhập viện bị báo K vú di căn đa tạng đến lúc mất là 6 tháng. Trong 6 tháng đấy mẹ tôi bắt tôi kết hôn, chuyển tài sản qua cho chị em tôi, làm di chúc, rút tiền khỏi các loại sổ của ngân hàng, dặn dò mọi thứ mà 1 người mẹ dặn được cho các con. Lúc đó tôi đau buồn khổ sở quá nên chả lọt tai mấy nhưng có ghi âm lại. Lâu lâu lấy ra nghe.


Mạnh mẽ lên, ông còn phải làm chỗ dựa cho mẹ với chị nữa. Bố ông cũng sẽ tự hào về ông lắm.
 
Bác nên giữ thái độ lạc quan, dí dỏm hài hước vào, phá đi bầu không khí u buồn đó, nói vài câu pha trò là ko khí dịu hẳn. Ít ra bác cũng có vài tháng chuẩn bị, thím ruột của vợ e, đi xe máy té xe qua đời, bỏ lại 3 đứa nhỏ xíu, nó đột ngột khủng khiếp, ko chuẩn bị dc gì cả, thím cũng còn trẻ nữa, bác ko kịp định hình là ng thân đã mất, ko kịp nói lời chào nào lun
Ông anh mình quen, vợ mất do tai nạn. Mà chị ấy đúng kiểu tới số.

Chuyện là hôm đó phòng chị đi công tác. Chị thì đã đi đợt 1 nên miễn đợt 2, nhưng đúng ngày trc hôm đi thì bà kia lăn ra ốm, thế là chị phải đi. Bình thường chị luôn ngồi ghế giữa bên phải nhưng hôm đó đến muộn, khi lên xe còn duy nhất 1 chỗ trống là ghế sau tài. Xe đi được nửa đường thì gặp tai nạn. Chiếc xe bồn lao thẳng vào đúng ghế chị ngồi. Chỉ mình chị mất.
Hôm đến viếng nhìn ông anh đúng thảm. Mẹ anh nói anh ngất ngay trên bục giảng trong lúc đang dạy sinh viên. Hôm đó anh khóc nhiều, cứ nói mãi "tại sao em ngồi chỗ đó. Đâu phải chỗ của em mọi khi?". Đứa con trai nhỏ thì trở nên căm thù những chiếc xe tải lớn vì nó cho rằng xe đó giết mẹ nó.
Giờ thậm chí phải unfollow FB của ổng, vì mỗi lần đến ngày kỉ niệm hay lễ tết, lão lại làm thơ, viết tus đọc mà buồn kinh khủng.
Dù biết rằng không nên như thế nhưng ông anh vẫn làm. Anh nói chẳng thể quên nổi vì nó diễn ra quá shock và đột ngột. Anh gần như thay đổi từ đó.

\\ Chia buồn với gia đình chủ thớt nhé. Mong bạn vững tâm làm điểm tựa cho mẹ và chị. Cố gắng tranh thủ thời gian bên bố nhé.
 
Cái này người nhà mà bệnh ung thư thì nên chuẩn bị tinh thần trước đi, dù ung thư u lành lành u ác hay không. Không phải trù hay gì tại đằng nào cũng 1 chân vô quan tài rồi, kiểu đằng nào nó cũng di căng với dù lành đi nữa thì hóa trị nó độc lắm vô thuốc nhiều chắc chắn nó cũng hư gan hư thận. Mẹ tôi cũng bệnh mất rồi nói thế chắc bác cũng hiểu, chia buồn với gia đình bác
 
Bố tôi đây. Tôi đã biết trước là ung thư giai đoạn cuối là sẽ đi vì chứng kiến nhiều trường hợp rồi. Ông cũng đã dặn dò con cháu đủ cả. Thậm chí ông còn kêu các cháu nội lại ngồi chụp hình với ông lần cuối (lúc đó đầu ông trọc lóc rồi, ngồi phải có người đỡ, ăn uống phải truyền ống). Nhưng tất cả những điều đó tôi đều chịu đựng được. Vẫn pha trò nói chuyện cho ông vui. Cũng tìm hiểu trước dịch vụ mai táng này kia. Thế mà cái thời điểm bác sĩ kêu vào phòng nói riêng với tôi, ông chỉ còn sống được khoảng 2-3 ngày nữa thôi, anh nên cho ông về nhà để ông được ra đi ở nhà. ĐM, tôi vừa ra khỏi phòng bác sĩ là khóc như điên ở bệnh viện luôn...

Thôi thì cứ cố gắng lo được tất cả những gì đẹp nhất cho những khoảnh khắc cuối đời người cho người thân. Còn cảm xúc của cá nhân, hãy cứ để nó tuôn trào, tình cảm cả đời người mà...
 
Chẳng có cách nào đâu bạn. Quy luật của đất trời rồi mà. Lá rụng về cội. Đến ko mang gì đi cũng chẳng mang gì theo. Mẹ tôi và 3 anh em tôi cũng chăm bố tôi 8-9 tháng ung thư rồi bố tôi cũng ra đi. Khoa học hiện nay thì vô phương với căn bệnh này. Có điều thời gian dài thì chuẩn bị tâm lí nó kĩ hơn, đột ngột thì đau thương nó dằn vặt hơn. Cuộc đời mà, mất đu người thân là chuyện sẽ phải trải qua. Cái cần làm bây giờ là chăm sóc bố bạn cho kỹ lưỡng. Liệt rồi đau mỏi ko nói ra đc đâu thì chớ để ng bệnh ở 1 tư thế lâu. Còn thịt còn da thì chăm bóp tay bóp chân cho bố. Sau bố ra đi thì mấy mẹ con thương lấy nhau nhiều hơn.
Vài dòng chia sẻ với bạn.
 
Cố lên nha thím, đời chả biết đâu được nên lúc nào cũng phải tự nhủ cần yêu thương, chăm sóc cho bố mẹ người thân nhiều hơn.
 
Đã từng trải qua cảm giác này rồi nên mình chỉ khuyên bạn thế này.
Hãy nói chuyện, tâm sự với bố nhiều hơn.
Bố thích ăn gì thì cứ mua, cứ nấu.
Và quan trọng nhất là hãy nói với bố rằng bạn yêu và thương bố rất nhiều.
 
sinh, lão, bệnh, tử, 4 giai đoạn của đời người ai cũng phải trải qua nên thím đừng nhé. Đời là vô thường !
 
Mẹ em vừa mất đợt tết, hóa trị 1 năm, mùng 5 tết đau quá nhập viện lại thì 1 tuần sau bác sĩ trả về, ở nhà được 1 tuần rồi đi.

Không biết khuyên bác như nào vì chính em cũng muốn quên đi khoảng thời gian đó. Bất lực thật sự, nếu biết có 1 phương pháp nào chữa được thì em có thể cố gắng, vay mượn, bán nhà,... dù có 1 tia hy vọng nhưng không... Chỉ biết nhìn mẹ mình đau đớn hàng ngày, mình thì phải cố gắng bình thường để bà không buồn hơn. Bất lực thật sự. Chả làm được clg cả, chỉ biết đêm nằm khóc lén, rồi sáng lại phải cố gắng mà sống.

Cố lên bác.
 
Back
Top