Mọi chuyện vừa xảy ra ở trường mẫu giáo như là mơ vậy, giữa đêm khuya trầm lặng, tôi quen thói ngồi ngắm sao, bầu trời đêm đầy sao và khiến tôi có thể nhận biết được những chòm sao, áp dụng được những kiến thức chuyên môn đại học. Gió nhẹ trăng thanh, tôi lim dim nhớ về ngày rằm hôm ấy
Đó là 1 ngày rằm, trăng sáng, soi rõ cả bãi biển. Tôi cùng “Mây” đi bộ dạo biển, trời Nam nên biển cạn, chúng tôi đi bộ dọc bãi biển thành phố và bắt được rất nhiều con còng, bắt thì chỉ là vui đùa chứ những con còng này bé thì không ăn gì được. “Mây” hỏi tôi rằng nếu 1 ngày “Mây” rời xa tôi, tôi sẽ làm giờ. Tôi im lặng, có lẽ “Mây” rất muốn 1 câu trả lời từ tôi nhưng tôi không trả lời được. Có lẽ khoảng khắc đó là thứ khiến tôi nhớ mãi tới tận bây giờ
Ngay lúc ấy, tôi chỉ biết ôm “Mây” vào lòng và nhìn lên bầu trời đầy sao kia, thầm mong rằng cả hai sẽ có thể ở bên nhau suốt đời. Nhưng hiện thực tàn khốc lắm, nó cuốn trôi tất cả những kỉ niệm của tôi và “Mây”, và giờ tôi ngồi đây. Giữa dòng đời xô bồ, không biết giờ này “Mây” thế nào, đã có công việc ổn định chưa. Đã có ai yêu “Mây” nhiều hơn tôi chưa. Đã có ai đã làm “Mây” lên đỉnh như tôi đưa “Mây” lên đỉnh núi. Vẫn cầu mong “Mây” sẽ nhận được những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống
Trở lại câu chuyện chính, trong phòng mà đội đang ngủ, có 1 bóng xoã tóc cự quậy, tôi cố nhìn nhưng không được. Bóng đen tiến dần ra cửa, tôi nhắm mắt đưa “kew”, nếu là ma cỏ thì mong là ma nữ, xin hãy hiếp tôi đi, lấy đi sự trong trắng này đi giống phim Scary movie, khi nam chính gặp ma nữ và...sau đó thì mấy fen xem phim rồi cũng biết. Nhưng đời không như phim. Dường như bóng đen di chuyển chậm lại, trong ánh trắng soi rọi, tôi mò mẫn nhận ra đó là em sinh viên cao đẳng sư phạm của tôi. Em bảo em khó ngủ, nhưng em xoã tóc làm cái lon gì. Tim tôi lúc ấy chỉ muốn nhảy ra ngoài, em bảo tôi muốn đi vệ sinh mà trời vắng mà mấy đứa nữ ngủ hết rồi nên không gọi đi cùng được. Có lẽ là do món “thịt heo rừng đồng bằng” của xã đoàn đã có chút không sạch và gây rối loạn tiêu hoá của em. Tôi thấy có vẻ em muốn đi lắm nên đành phải bật đèn pin soi, dẫn em đi
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi cầm đèn pin kèm giấy vệ sinh giúp em. Em có vẻ đi nép gần tôi. Đường làng ngõ xóm trong hiu hắc, dân làng ở đây ngủ rất sớm, 8h là thấy tắt đèn rồi. Đang đi tới cổng mẫu giáo thì bỗng thấy đàn bò có 1 cặp đang đứng trong sân trường giao phối nhau. Em bỗng đỏ bừng mặt, tôi cũng nhanh trí lấy tay kéo em đi và không dám làm phiền chuyện đại sự của 2 con bò ấy. Trong phòng dường như điện lúc có lúc không nên tôi đưa em đèn pin, tôi đứng ngoài cửa chờ. Em vào trong, trong khoảng không gian trước mặt, giữa lúc 2 con bò đang giao phối để tạo ra những con bê, tôi ngẫm nghĩ rằng nên đặt tên con bê là gì, mặc dù biết con bê và con bò đó không phải của tôi. Là bê đực hay cái, món bê nào là ngon nhất, thui hay hấp. Nuôi đến khi nào mới đủ cân để nấu, nên ăn kèm với rau gì. Chỉ nghĩ thế thôi cũng đủ làm tôi suy nghĩ hết đêm
Bỗng nghe tiếng kéo cửa nhẹ ra, có lẽ em xong rồi, nhưng không phải, em nhờ tôi đi vào để nhờ lấy dùm điện thoại em để trên bàn học. Khi vừa đưa em, tôi cảm thấy hơi lạnh xương sống. Luồn suy nghĩ tích tắc trong đầu hiện ra, lẽ nào có ma trong phòng mẫu giáo này. Đời tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác này cả. Bỗng nhiên em nắm tay tôi, cảm giác lạnh xương sống dần biến mất, đổi lại là hơi ấm bàn tay em, em kéo tôi ra nhà bếp trường. Em trao hẳn cho tôi 1 nụ cười kiểu Pháp nút lưỡi. Tôi ú ớ không hiểu chuyện gì, chỉ biết hợp tác làm theo. Tiếng bò cái kêu vì lên đỉnh không làm chúng tôi dừng lại...
Trong 1 lúc sau, em dừng lại, em bảo rằng em không đau bụng, không đi vệ sinh, thứ em muốn ở nơi này là tôi. Nghe như trong chuyện tình lãng mạn nhưng thật sự nó thật lãng mạn. Có thể viết thành sách với tiêu đề: Nụ hôn tại xó bếp. Em bảo rằng em đã phải lòng tôi rồi, chỉ muốn ôm và hôn tôi để thoả mãn trái tim. Tôi chỉ sững sờ nhìn và im lặng, y như lúc với “Mây”, chỉ là sai người đúng thời điểm. Em cũng im lặng dần, tôi lần này không sai sót nữa, trực tiếp ôm gọn em vào lòng và trao lại nụ hôn. Bỗng em á khẽ lên 1 tiếng, em dừng lại, tôi cũng giật mình. Không lẽ có người thấy chúng tôi, có lẽ nào có người khuất mặt nào đó doạ em. Nhưng không phải, em chỉ tay xuống dưới, ý chỉ con “kew” tôi có vẻ không nhỏ như bình thường. Lúc này tôi chợt nhận ra, nó đã thức dậy bao giờ. Tôi xấu hổ vì bị em phát hiện và chỉ chỏ, tôi ngại lắm. Không biết nói gì
Nhưng em vẫn chỉ cười và chúng tôi lao vào nhau ôm và hôn, có lẽ em chỉ trêu đùa tí. Người con gái lúc này cũng có toả ra 1 mùi đặc trưng, y như mùi múi mít vậy, rất thơm (fen nào xác nhận có giống tôi không) Tôi đẩy em vào bệ tường, em chỉ cười và im lặng làm theo. Nụ hôn thật nồng cháy, bất chấp đêm khuya tĩnh mịch. 2 con người hoà nguyện vào nhau, tôi dừng như sống lại như lúc “Mây” đến với đời tôi. Chuyến đi ban đầu mang ý nghĩa tình nguyện dân vận nhưng bây giờ, tôi không còn mang chút gì ý nghĩa ban đầu. Tôi bây giờ thật khác, là cảm xúc trao nụ hôn nồng cháy cho người con gái ấy, có lẽ em xinh đẹp thế này thì có nhiều vệ tinh, nhưng tôi vẫn là người may mắn nhất. Con “kew” tôi đến giới hạn cực căng vì “tâm hồn” của em cọ vào tôi làm tôi “lứng” quá. Tôi dừng lại, kết thúc nụ hôn kiểu Pháp lại, cả 2 thở nhẹ.
“Làm người yêu em nhé” câu nói khẽ nhẹ vào tai tôi, tôi chỉ biết nói “yêu em”, chỉ bất chợt thôi, chỉ là phản xạ với những nụ hôn nồng cháy. Có lẽ tôi yêu em thật và em cũng thế. Dừng lại và tôi nói quay lại nhà sinh hoạt vì khuya rồi. Em đồng ý và 2 chúng tôi đi về lại nhà sinh hoạt, đi qua 2 con bò vừa mới giao phối, em ôm chặt tôi đi về đến nhà sinh hoạt. Chợt nhận ra có người trước cửa. Chúng tôi vội vã chỉnh sửa lại tác phong và đi tiếp. Hoá ra rừng trên thôn kế bên có cháy, người ở xã gọi các thành viên nam di chuyển hỗ trợ. Tôi lập tức báo động cho mọi người dậy. Ngay lúc rời đi, em chỉ kịp nói lời yêu và dặn tôi cẩn thận. Tôi vội vàng nháy mắt và lên xe đến nơi tiếp cận đám lửa....
Còn tiếp
via theNEXTvoz for iPhone