meoquytu
Member
Chào các thím,
Em là nữ, 9x, gia nhập VOZ đến nay cũng gần chục năm rồi, thời gian trôi nhanh ghê các thím ạ. Nhờ VOZ, em cũng quen thêm được một số người bạn, có người còn giữ liên lạc. có người không, hồi ấy còn có người đòi lấy em nữa hehe mà bây giờ người ta vợ con đuề huề rồi . Tóm lại là thanh xuân của em có VOZ và em rất trân trọng sân chơi này!
Lan man chút thôi, em đi vào vấn đề chính nhé. Những ngày này em luôn cảm thấy cô đơn, mệt mỏi và buồn phiền các thím ạ, em viết những dòng này là muốn tâm sự một chút và hi vọng có người lắng nghe, chia sẻ cùng em dù chúng ta không hề quen biết nhau
Nói qua về em, em không xinh nhưng cũng được gọi là dễ thương, gia đình bình thường nếu không muốn nói là nghèo nhưng em ý thức học hành nên cũng có chút học thức, sống biết điều. Nhưng khuyết điểm của em lại là sống quá nội tâm, dễ tổn thương, và phụ thuộc vào cảm xúc và tình yêu. Em bắt đầu yêu từ hồi 17, 18 tuổi, đối với mối tình nào em cũng hết mình và nghĩ rằng mình sẽ yêu người này thật lâu dài và lấy người ta. Nhưng các thím cũng biết trừ những đứa có cuộc sống dễ dàng ra, thì không phải ai cũng được như thế . Sau bao nhiêu lần bầm dập vì những lần chia tay, em lại lao vào tìm kiếm mối tình khác và lại thất bại nặng nề hơn cả những lần trước. Cứ thế, tổn thương chồng chất tổn thương, có những lúc em chán chường đến mức sống buông thả và chơi đùa với tình cảm, đến nỗi bạn bè thân thiết cũng từ mặt em khiến em lại càng cảm thấy cô độc hơn. Mỗi lần như thế, em lại chỉ biết khóc. Bố mẹ, người quen nhìn vào em sẽ chỉ thấy một đứa có ngoại hình, học thức, nỗ lực nhưng không hề biết những câu chuyện em giấu kín trong nước mắt như vậy. Thế rồi em quyết tâm đứng lên làm lại cuộc đời và đi du học nước ngoài. Mặc cho nếu tiếp tục ở VN, em có thể kiếm được 1 công việc tốt lương khoảng 15-20 triệu trở lên và lấy một người chồng tốt như bạn bè.
Em sang đây cũng đã được đến năm thứ 3 rồi. Từ ngày sang nước ngoài, em quen anh là người nước em sống . Anh không có gì đặc biệt, hơn em 5 tuổi, là nhân viên một công ty lớn, hiền lành và vô tâm. Từ những ngày đầu tiên quen nhau, có hôm cãi nhau, anh bảo gia đình anh không chấp nhận em vì em là người nước ngoài, nên hai đứa phải chia tay. Thế rồi hai đứa vẫn gặp lại, em chấp nhận tính cách mamaboy đó và chờ đợi biết đâu anh thay đổi. Vì anh ở xa cách em hơn 100km, nên 1 tháng bọn em chỉ gặp nhau được một vài lần vội vội vàng vàng, mỗi lần mấy tiếng. Ít khi mà gặp nhau được cả ngày lắm. Vì cuối tuần anh bận đi làm, đi ăn cưới, đi cùng mẹ, đi nhà thờ... nên ko phải lúc nào cuối tuần cũng gặp nhau được. Có hôm chủ nhật anh trốn mẹ đi xem phim với em mà mẹ gọi, anh lo định bỏ về. Ngày nào em cũng cứ đằng đẵng chờ để được hẹn hò, được gặp anh. Có những cuối tuần em chỉ nằm ở nhà khóc, anh lại trách sao không đi cùng bạn bè hay làm gì cho đỡ buồn đi, nhưng anh không hiểu không phải cái gì cũng làm cùng bạn bè được.
Nhiều khi em đi làm về ước có người đến đón, đau ốm ước giá có người mua thuốc mang đến, hay lúc dọn dẹp nặng mong có người giúp đỡ. Những điều này đâu phải bạn bè lúc nào cũng có thể làm cùng mình. Em mong muốn ở anh những điều đó có phải ích kỷ không ạ?
Anh yêu em nhưng cũng chẳng hứa hẹn cưới xin gì được, vì anh bảo mình còn trẻ, anh bận rộn, bận sự nghiệp, bận kiếm tiền mua nhà, mua xe. Ở nước em sống, người ta kết hôn muộn. Em không bắt anh cưới ngay, anh cũng hơn 30 rồi, nhưng ít nhất em mong một điều gì đó chắc chắn như kế hoạch hay đưa em về ở gần anh, nhưng anh thì không. Em có ích kỷ quá không ạ? Anh chỉ bảo em chờ mà không nói phải chờ đến bao giờ...
Em cứ chờ đến tầm khoảng 2 năm, em nói không chờ được nữa, giờ chúng ta cho nhau thời gian suy nghĩ và làm bạn bè, và anh đồng ý. Có hôm em say, gọi anh đến, anh nói chờ anh đi, mẹ anh giờ đang mở quán ăn cũng ổn định, việc nợ nần của bố anh biết đâu tiến triển thì lúc đó anh tính chuyện cưới xin được nên mình cứ yêu nhau đi. Nhưng em thấy mông lung quá, thế nhỡ hoàn cảnh của anh toang hết thì dẹp hết à? Nên em bảo cứ làm bạn bè đi, khi nào anh có đủ tự tin thì tỏ tình lại với em. Trong thời gian đó, anh có vẻ cũng buồn, uống rượu các thứ, bảo yêu em lắm, khó khăn cần gì thì anh giúp, nhưng chấp nhận hoàn cảnh mà buông em. Còn em gặp một người đàn ông khác. Hôm đó anh gọi cho em không được nên đến nhà, đúng lúc người kia ở đó... Anh chửi em, ừ thì em nghe. Nhưng lần đầu tiên em thấy một người hiền lành, luôn dửng dưng với em lại gần như phát điên vì em như vậy. Buồn cười là em lại cảm động vì thế và quyết định bỏ người mới kia và cố gắng lại với anh, chấp nhận hàn gắn những tổn thương mà anh phải chịu đựng vì em.
Nhưng rồi bổn cũ soạn lại, anh lại bận rộn với công việc của anh và chẳng thể quan tâm cũng như đến gặp em thường xuyên. Những ngày đẹp trời của tuổi 20, khi bạn bè lần lượt lấy chồng sinh con, em lại chỉ chờ đợi anh mà không biết phải chờ đến bao giờ. Dù em có ốm, có mệt cũng chỉ một mình nằm nhà. Nếu nói chuyện với anh thì anh cũng không hiểu mà chỉ nói rằng anh đang tập trung cho sự nghiệp, anh cũng chẳng làm thế nào được, không biết, việc công ty bận có phải do anh đâu, giờ đến cả dịch Corona bùng phát anh cũng có dự đoán trước được đâu...
Em thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, từ một đứa hiền lành ghét rượu, em trở nên phụ thuộc vào rượu vì những lúc quá bức bối em không biết giải tỏa như thế nào. Em đi học, đi làm 8h/ ngày và còn làm thêm các việc khác. Nhưng sau những lúc bận rộn đó, em thực sự trống rỗng. Em đã đạt được học thức em muốn, sự nghiệp nhiều người có thể ghen tị và cũng có khả năng kiếm tiền chứ không phải lười biếng sống không ước mơ, không cố gắng đâu ạ. Em chỉ muốn được như bạn bè có một người đàn ông ở bên chia ngọt sẻ bùi trong cuộc sống, nghèo thì cùng nhau xây dựng sự nghiệp, miễn là có nhau. Em có sai không ạ? Giờ em nên làm như thế nào ạ? Em chẳng nỡ bỏ mối tình hơn 2 năm mà cũng thật khó để bỏ, và cũng không biết gặp được một người mới ở đâu...
Cảm ơn mọi người đã đọc những tâm sự của em ạ!
Em là nữ, 9x, gia nhập VOZ đến nay cũng gần chục năm rồi, thời gian trôi nhanh ghê các thím ạ. Nhờ VOZ, em cũng quen thêm được một số người bạn, có người còn giữ liên lạc. có người không, hồi ấy còn có người đòi lấy em nữa hehe mà bây giờ người ta vợ con đuề huề rồi . Tóm lại là thanh xuân của em có VOZ và em rất trân trọng sân chơi này!
Lan man chút thôi, em đi vào vấn đề chính nhé. Những ngày này em luôn cảm thấy cô đơn, mệt mỏi và buồn phiền các thím ạ, em viết những dòng này là muốn tâm sự một chút và hi vọng có người lắng nghe, chia sẻ cùng em dù chúng ta không hề quen biết nhau
Nói qua về em, em không xinh nhưng cũng được gọi là dễ thương, gia đình bình thường nếu không muốn nói là nghèo nhưng em ý thức học hành nên cũng có chút học thức, sống biết điều. Nhưng khuyết điểm của em lại là sống quá nội tâm, dễ tổn thương, và phụ thuộc vào cảm xúc và tình yêu. Em bắt đầu yêu từ hồi 17, 18 tuổi, đối với mối tình nào em cũng hết mình và nghĩ rằng mình sẽ yêu người này thật lâu dài và lấy người ta. Nhưng các thím cũng biết trừ những đứa có cuộc sống dễ dàng ra, thì không phải ai cũng được như thế . Sau bao nhiêu lần bầm dập vì những lần chia tay, em lại lao vào tìm kiếm mối tình khác và lại thất bại nặng nề hơn cả những lần trước. Cứ thế, tổn thương chồng chất tổn thương, có những lúc em chán chường đến mức sống buông thả và chơi đùa với tình cảm, đến nỗi bạn bè thân thiết cũng từ mặt em khiến em lại càng cảm thấy cô độc hơn. Mỗi lần như thế, em lại chỉ biết khóc. Bố mẹ, người quen nhìn vào em sẽ chỉ thấy một đứa có ngoại hình, học thức, nỗ lực nhưng không hề biết những câu chuyện em giấu kín trong nước mắt như vậy. Thế rồi em quyết tâm đứng lên làm lại cuộc đời và đi du học nước ngoài. Mặc cho nếu tiếp tục ở VN, em có thể kiếm được 1 công việc tốt lương khoảng 15-20 triệu trở lên và lấy một người chồng tốt như bạn bè.
Em sang đây cũng đã được đến năm thứ 3 rồi. Từ ngày sang nước ngoài, em quen anh là người nước em sống . Anh không có gì đặc biệt, hơn em 5 tuổi, là nhân viên một công ty lớn, hiền lành và vô tâm. Từ những ngày đầu tiên quen nhau, có hôm cãi nhau, anh bảo gia đình anh không chấp nhận em vì em là người nước ngoài, nên hai đứa phải chia tay. Thế rồi hai đứa vẫn gặp lại, em chấp nhận tính cách mamaboy đó và chờ đợi biết đâu anh thay đổi. Vì anh ở xa cách em hơn 100km, nên 1 tháng bọn em chỉ gặp nhau được một vài lần vội vội vàng vàng, mỗi lần mấy tiếng. Ít khi mà gặp nhau được cả ngày lắm. Vì cuối tuần anh bận đi làm, đi ăn cưới, đi cùng mẹ, đi nhà thờ... nên ko phải lúc nào cuối tuần cũng gặp nhau được. Có hôm chủ nhật anh trốn mẹ đi xem phim với em mà mẹ gọi, anh lo định bỏ về. Ngày nào em cũng cứ đằng đẵng chờ để được hẹn hò, được gặp anh. Có những cuối tuần em chỉ nằm ở nhà khóc, anh lại trách sao không đi cùng bạn bè hay làm gì cho đỡ buồn đi, nhưng anh không hiểu không phải cái gì cũng làm cùng bạn bè được.
Nhiều khi em đi làm về ước có người đến đón, đau ốm ước giá có người mua thuốc mang đến, hay lúc dọn dẹp nặng mong có người giúp đỡ. Những điều này đâu phải bạn bè lúc nào cũng có thể làm cùng mình. Em mong muốn ở anh những điều đó có phải ích kỷ không ạ?
Anh yêu em nhưng cũng chẳng hứa hẹn cưới xin gì được, vì anh bảo mình còn trẻ, anh bận rộn, bận sự nghiệp, bận kiếm tiền mua nhà, mua xe. Ở nước em sống, người ta kết hôn muộn. Em không bắt anh cưới ngay, anh cũng hơn 30 rồi, nhưng ít nhất em mong một điều gì đó chắc chắn như kế hoạch hay đưa em về ở gần anh, nhưng anh thì không. Em có ích kỷ quá không ạ? Anh chỉ bảo em chờ mà không nói phải chờ đến bao giờ...
Em cứ chờ đến tầm khoảng 2 năm, em nói không chờ được nữa, giờ chúng ta cho nhau thời gian suy nghĩ và làm bạn bè, và anh đồng ý. Có hôm em say, gọi anh đến, anh nói chờ anh đi, mẹ anh giờ đang mở quán ăn cũng ổn định, việc nợ nần của bố anh biết đâu tiến triển thì lúc đó anh tính chuyện cưới xin được nên mình cứ yêu nhau đi. Nhưng em thấy mông lung quá, thế nhỡ hoàn cảnh của anh toang hết thì dẹp hết à? Nên em bảo cứ làm bạn bè đi, khi nào anh có đủ tự tin thì tỏ tình lại với em. Trong thời gian đó, anh có vẻ cũng buồn, uống rượu các thứ, bảo yêu em lắm, khó khăn cần gì thì anh giúp, nhưng chấp nhận hoàn cảnh mà buông em. Còn em gặp một người đàn ông khác. Hôm đó anh gọi cho em không được nên đến nhà, đúng lúc người kia ở đó... Anh chửi em, ừ thì em nghe. Nhưng lần đầu tiên em thấy một người hiền lành, luôn dửng dưng với em lại gần như phát điên vì em như vậy. Buồn cười là em lại cảm động vì thế và quyết định bỏ người mới kia và cố gắng lại với anh, chấp nhận hàn gắn những tổn thương mà anh phải chịu đựng vì em.
Nhưng rồi bổn cũ soạn lại, anh lại bận rộn với công việc của anh và chẳng thể quan tâm cũng như đến gặp em thường xuyên. Những ngày đẹp trời của tuổi 20, khi bạn bè lần lượt lấy chồng sinh con, em lại chỉ chờ đợi anh mà không biết phải chờ đến bao giờ. Dù em có ốm, có mệt cũng chỉ một mình nằm nhà. Nếu nói chuyện với anh thì anh cũng không hiểu mà chỉ nói rằng anh đang tập trung cho sự nghiệp, anh cũng chẳng làm thế nào được, không biết, việc công ty bận có phải do anh đâu, giờ đến cả dịch Corona bùng phát anh cũng có dự đoán trước được đâu...
Em thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, từ một đứa hiền lành ghét rượu, em trở nên phụ thuộc vào rượu vì những lúc quá bức bối em không biết giải tỏa như thế nào. Em đi học, đi làm 8h/ ngày và còn làm thêm các việc khác. Nhưng sau những lúc bận rộn đó, em thực sự trống rỗng. Em đã đạt được học thức em muốn, sự nghiệp nhiều người có thể ghen tị và cũng có khả năng kiếm tiền chứ không phải lười biếng sống không ước mơ, không cố gắng đâu ạ. Em chỉ muốn được như bạn bè có một người đàn ông ở bên chia ngọt sẻ bùi trong cuộc sống, nghèo thì cùng nhau xây dựng sự nghiệp, miễn là có nhau. Em có sai không ạ? Giờ em nên làm như thế nào ạ? Em chẳng nỡ bỏ mối tình hơn 2 năm mà cũng thật khó để bỏ, và cũng không biết gặp được một người mới ở đâu...
Cảm ơn mọi người đã đọc những tâm sự của em ạ!
Last edited: