[Tâm sự] Người yêu bị ung thư giai đoạn 4

Lắm ông cứ bảo đi khám tổng quát hàng năm nhưng thực sự thì cái khám tổng quát đó nó ko ra được mấy bệnh hiểm nghèo đâu. Như HIV phải xét nghiệm riêng,xác định ung thư cũng phải sinh thiết riêng,và nhiều lần còn cho kqua sai lệch tùm lum ấy chứ. Khám tổng quát chỉ làm cho mình thấy tự tin vì đã đi khám,chứ nó cũng chả ra được cái bệnh đe'o gì,mấy thằng bsi toàn phán cho xong việc. Như t đây,nằm viện 1 tuần,khám đủ thứ,có bnhieu loại máy móc gì trong bvien đều chụp choẹt hết ráo,CT,siêu âm,mri,nội soi,xét nghiệm,chích hút dịch bụng để xét nghiệm,cuối cũng tiểu phẩu hạch cổ sinh thiết,chẩn đoán lao hạch,lao màng bụng. Thế nên đâu phải cứ đi khám phát là ra bệnh liền.
 
bệnh này nhiều lắm bác, xưa em dẫn mẹ em ra viện phóng xạ quân đội gì đó uống iot thấy bạt ngàn người, bệnh này mệt ban đầu thôi, lúc sau thì khỏe mạnh như người bình thường
U tuyến giáp nữ trung niên hay bị, thím nhớ nhắc cô khám định kì liên tục.
Tôi cũng có cái hạch 2cm ở cổ và ở mé tai,đụng vào chả đau.Vẫn khỏe như vâm kb có phải ung thư k
Cặn bã tích tụ ở đấy, 1 dạng ổ áp xe ung nhọt, để nó chín tự nhiên bằng cách chườm khăn ấm, đến lúc nó sẽ tự vỡ. Nếu thấy đau hoặc sưng tấy bất thường thì phải đến bv để họ xử lý.
 
Đọc thớt của thím tự dưng em cũng rơm rớm nước mắt. :too_sad:

Tiện đây cũng xin hầu các thím câu chuyện mà em được chứng kiến tận mắt, mới đâu đấy có gần 2 tháng thôi ...

Hôm ấy là sáng thứ ba, em có tiết học từ sớm lắm. Vừa mở mắt ra thì người nhà gọi điện báo có chú bên ngoại phải nhập viện Bạch Mai. Em thì trọ ngay gần đấy nên học xong thì chạy vào luôn.

Các thím ở Hà Nội chắc có biết Trung tâm cấp cứu A9 Bạch Mai đúng không ạ? Chú em bị đột quỵ, lúc lên đã nghe các bác sĩ nói tiên lượng tử vong là 97%, lành ít dữ nhiều.

Vì ngày tuần nên ai cũng bận, chỉ có dì em (là vợ chú ấy) trực chờ ngoài ghế đá, đợi hết ngày rồi lại đến đêm. Mấy ngày ngồi không như thế chẳng có tiến triển gì, đối với dì em mà nói (là em cảm nhận được thôi nhé) chắc phải dài như mấy năm. Mình ngồi nhìn người ta đi đi lại lại, gương mặt nào cũng u sầu ảo não. Chốc chốc lại có người nhà được thím sĩ gọi, được một lúc thì thấy cả mẹ lẫn con mếu máo đi ra, thu xếp đồ đạc, thấy mà thương lắm. Rồi trộm nghĩ biết đâu chú có mệnh hệ gì, chắc dì mình cũng sẽ như thế thôi.

Chú em hôn mê mất mấy ngày, lúc thím sĩ gọi đi chụp phim gì đấy, nếu không có em ở đấy thì cũng chỉ có mình dì lo hết. Xong tình hình chuyển biến xấu, phải phẫu thuật đặt cái ống gì ấy vào trong não thì máu mới lưu thông được. Rồi nặng hơn thì phải đặt nội khí quản, vì nếu không sẽ bị chèn đường thở, đi lúc nào không biết được.

Có mấy ngày thôi mà dì em gầy đi bao nhiêu, mặt mày hốc hác, cũng chẳng ăn uống được gì. Ngày nào cũng chờ từ sáng cho đến tận 10 rưỡi đêm, mắt hướng về phòng bệnh mà hy vọng. Nhiều hôm em đi bộ từ viện về trọ lúc 9-10h đêm, thấy gia đình người ta đứng khóc bên ngoài, mồm thì luôn miệng gọi :"Anh ơi tỉnh lại đi!" gì đấy, cũng thấy nao lòng.

Cuối cùng cũng không có phép màu nào các thím ạ. Vừa chiều hôm trước 2 thằng con lên thăm bố, thì sáng hôm sau bệnh viện trả về vì không cứu được nữa. Dì thì cứ khóc tu tu từ lúc em ra cho đến lúc lên xe về. Em vì đang đợt thi nên chỉ ra tiễn mà không về cùng được. Tối hôm ấy 7h30 thì phải (em cũng không nhớ rõ), người nhà rút ống thở cho chú đi.

Em tuy là người thân nhưng cũng chỉ ở phương diện người ngoài nhìn vào, thật sự chẳng giúp được gì, ở góc nhìn của em thì cũng ngộ ra được mấy điều.

Thứ nhất, lúc sóng gió hoạn nạn như vậy, rốt cuộc cũng chỉ có gia đình, trong câu chuyện của em ở đây là vợ, là bạn đời ở bên cạnh mình cho đến giờ phút cuối cùng. Điều nữa là, cuộc đời vậy mà vô thường thật, bệnh tật chẳng chừa một ai cả, nhưng mà buồn nhất là chú em đi mà không trăn trối với vợ con được một lời nào, cứ vậy hôn mê rồi mất. Cuối cùng thì, người ra đi nhiều khi không đau bằng người ở lại, nhưng với dì em thì em nghĩ, trọn tình trọn nghĩa như vậy, cũng không còn nuối tiếc gì nữa.

Em ở đó chứng kiến câu chuyện, cũng không thấy buồn, mà chỉ thấy thương dì em thôi, cảm giác chồng ra đi đột ngột như thế không kịp chào lấy một câu, em không trải qua nên không biết diễn tả thế nào cho phải.

P/s: Suy từ đây về chủ đề chính, em nghĩ hai anh chị phần nào đấy cũng còn may mắn, vì ít ra những ngày tháng cuối cùng này vẫn được ở bên nhau. Em xin chúc hai anh chị hạnh phúc.​
 
Mẹ mình cũng mới bị ung thư tuyến giáp thể nhú, bác sĩ bảo giai đoạn 2.
Hay đau đầu nên đi khám nội thần kinh, bác sĩ thường nhấn nhấn vào cổ, mọi lần ko sao, tuần trước ổng nhấn cổ bảo ủa sao chị có khối u gì ở đây, đi siêu âm đi. Xuống siêu âm thì bác sĩ gọi mình vào, bảo phải chọc hút để lấy mẫu xét nghiệm. Lúc chưa có kết quả xét nghiệm, chỉ có kết quả siêu âm thì bác sĩ nhìn kết quả siêu âm bảo khối u hơi to bất thường, mình vẫn hy vọng có 1 phép màu. Nhưng ko, phép màu ko xảy ra, lên nhận kết quả ung thư tuyến giáp.
Mai nhập viện mổ, phải cắt toàn bộ tuyến giáp, sau uống thuốc bổ sung hoocmon mỗi ngày suốt phần đời còn lại.
đang quen 1 em ntn, chả biết phải làm sao, k giáp giai đoạn 1, ẻm nay 23t. 😞
 
đang quen 1 em ntn, chả biết phải làm sao, k giáp giai đoạn 1, ẻm nay 23t. 😞

Bớt bi quan đi bạn. K giáp là một trong những loại K tiên lượng tốt nhất đấy. Chẩn đoán đúng giai đoạn 1 rồi + mổ tay nghề PTV ổn thì k có gì phải lo. Chỉ là vấn đề mang thai sau này cần chú ý thai nhi hơn người bình thường thôi.
 
Nghe mà buồn, thôi hẹn em kiếp sau. Kiếp này nguyện cùng em tới lúc em không còn nữa.
 
Bớt bi quan đi bạn. K giáp là một trong những loại K tiên lượng tốt nhất đấy. Chẩn đoán đúng giai đoạn 1 rồi + mổ tay nghề PTV ổn thì k có gì phải lo. Chỉ là vấn đề mang thai sau này cần chú ý thai nhi hơn người bình thường thôi.
bé mổ rồi, tháng 9 khám lại xem ntn.
k biết có ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe, tuổi thọ k bác nhỉ?
 
Back
Top