Tâm sự. Vừa bị đuổi việc. Wall of text!

KoDoThey

Senior Member
Đùng phát nhân sự gọi sang, bảo không phù hợp định hướng công ty.
Công ty dịch vụ, vừa đổi chủ, đang sửa chữa. 1 đám được ở nhà nhận đủ lương, đám của mình lăn lưng đi làm cũng nhận từng ấy lương, đéo thêm gì khác. Nó bảo mấy tháng sửa chữa cơ sở vật chất là để đánh giá nhân viên có phù hợp không. Đánh giá cl, đi làm không lương, hít bụi phổi không lương.
Cũng định nghỉ rồi nên không sốc, đang setup lại máy nên nhiều cái muốn tìm hiểu thêm mà không kịp. Làm được hơn năm, nghỉ dịch cắt bhxh để nhận trợ cấp mấy tháng. Chưa đủ 12 tháng bảo hiểm. Gặp 2 thằng trưởng nhóm giấu nghề hơn mèo giấu cứt, hỏi cái đéo gì cũng ậm ừ để anh làm cho, 1 năm rưỡi đéo học được gì.
Làm ca kíp. Nhiều thời gian rảnh. Hồi mới làm tự nhủ thôi làm tạm rồi tranh thủ học thêm rồi nhảy. Nhưng đéo, lười biếng vl nên toàn lướt voz. Giờ mới thấy mình đèo biết cái mẹ gì. Mai đi khám rồi chữa dần cho sạch hết các bệnh. Sang tuần đăng ký đi học code. Lại thành thợ gõ. Trước học cntt, ra trường đéo biết code, làm phần mềm mảng khác. Nghỉ. Đúng hơn là bị đuổi. Làm chỗ bây giờ bộ phận kỹ thuật aka help desk. Học đại học 5 năm ra không khác gì 1 thằng học hết 12 đi làm bảo vệ.
Vèo cái ra trường 3 năm. Nhìn lại thấy bản thân thất bại vãi l. Trước còn nung nấu ý định du học. Lúc mới ra trường vì phỏng vẫn trượt tiếng Anh mà không đi Phil được, lương cỡ 30 1 tháng. Đéo phải trượt dốc mà là tụt dốc không phanh, không ngờ mình tệ thế. Không ngờ 1 thằng học top cấp 3, top đầu vào đại học mà như thế.
Những ông khóa trên, những ông lớn tuổi kém cỏi trước kia mình biết, coi thường vãi l. Giờ thấy đéo khác gì người ta.
Những thằng bạn trước kia nghĩ nó ăn hại kém cỏi, giờ mình còn đèo bằng nó. Những thằng hay chơi hồi đại học, xêm xêm mình, giờ nó là mơ ước của mình. Thỉnh thoảng hẹn gặp nhau đéo dám gặp, nó hỏi công việc thế nào không biết mở mồm trả lời ra sao. Rồi cũng đéo dám nói chuyện nữa. Sau 3 năm ra trường, thằng thì vợ con hạnh phúc, công việc không áp lực, thằng thì làm trưởng nhóm, yêu đương hạnh phúc, thằng thì công việc ổn định, chăm chỉ cày thêm cái bằng thạc sĩ, nhìn lại mình...
Đi làm 3 năm, chả tiêu pha gì, để dành được đôi ba chục, bằng chúng nó tiết kiệm 2 tháng.
Về đến nhà thì ức chế chán nản. Ở nhà mình mà đéo bằng cái đứa thuê trọ trong nhà mình, tầng trên. Nhà người ta thì đẩy con cái ra đời cho nó cứng cáp tự lập. Nhà này 1 câu là "chị: cuối tuần được nghỉ không, sang chơi với cháu" "mẹ: cuối tuần được nghỉ không, đèo mẹ đi chợ mua hạt giống, ra vườn cuốc đất bắt sâu. Mày ra ngoài ở mày muốn mẹ chết trong cái nhà này à" "bố: thôi nghỉ thì ở nhà chứ đi chơi làm gì". Tất nhiên hồi còn ngu ngơ nghe lời, giờ thì mặc kệ đi cứ đi. Thời gian riêng tư không có, chơi bời không có. Ai cũng hỏi yêu đương thế nào, bao giờ lấy vợ, mẹ và chị tôi còn giới thiệu và mai mối cho, trong đầu tôi nghĩ chỉ cần được thả ra thì cũng chẳng đến nỗi.
Đầu óc bắt chai lỳ, học bắt đầu lười, cứ thế này đôi ba năm nữa không biết cuộc đời sẽ đi về đâu. Bố mẹ thì cứ nghĩ con mình giỏi giang lắm.
Rồi bao nhiêu lần bạn bè rủ đi chơi, cứ nghĩ ngợi bố mẹ bảo thế nên chậc lưỡi thôi ở nhà. Riết rồi đéo có bạn bè, về nhà chán đéo muốn mở mồm, ra ngoài đéo biết giao tiếp.
Mấy năm cứ ham gái gú. Nhìn lại chả có ai ở bên. Tâm hồn chai sạn. Rửa tay gác kiếm thôi. Nhớ lại ngày xưa mẹ "người yêu cũ" cứ giục sang chơi, toàn từ chối. Hồi ấy vẫn nhát gái sợ yêu. Nghĩ lại nó đúng là may mắn khi không giẫm phải bãi cứt. Giờ vẫn sợ yêu, vẫn nhát gái, chỉ là muốn yêu đương nghiêm túc hơn xưa.
Giờ thực lòng cũng chả biết bản thân muốn gì, thích gì.
Tâm sự thế.
Khỏi quote. Mệt.
Mal trắng là nhẹ nhất phải không nhỉ? Esse sợ hàng lởm. Muốn hít vài hơi cho đỡ căng thẳng.
 
Last edited:
Khỏi quote. Mệt.
Đức.
1602064906517.png
 
Last edited:
Chia buồn. Mình cũng đang loay hoay với cái ngành của bản thân đây, cũng top đầu thời đi học, giờ thì xét ra mặt bằng chung không tệ, nhưng giống như xây lâu đài trên cát
 
Hạnh phúc bỏ mẹ lại còn không biết hưởng.

Cha mẹ còn khỏe mạnh, còn nuôi trồng được. Nên hạnh phúc.

Chị sinh cháu khỏe mạnh, sức khỏe tốt, cháu kháu khỉnh vui đùa với nó, tập chơi để sau này chăm con.

Quan trọng là còn độc thân, không biết hưởng thụ lại còn than thở. Có tiền thì tập gym gủng. Đi du lịch mở mang. Không phải ông dở nhưng tầm nhìn ông không tới.

Thay đổi đi :boss:

Gửi từ Phòng ngủ của Juliet bằng vozFApp
 
làm gì thì làm nhưng ông thớt cứ phải ở riêng trc đi đã, ở gần các cụ thì không thoát khỏi ảnh hưởng của các cụ trùm lên đâu
 
Đùng phát nhân sự gọi sang, bảo không phù hợp định hướng công ty.
Công ty dịch vụ, vừa đổi chủ, đang sửa chữa. 1 đám được ở nhà nhận đủ lương, đám của mình lăn lưng đi làm cũng nhận từng ấy lương, đéo thêm gì khác. Nó bảo mấy tháng sửa chữa cơ sở vật chất là để đánh giá nhân viên có phù hợp không. Đánh giá cl, đi làm không lương, hít bụi phổi không lương.
Cũng định nghỉ rồi nên không sốc, đang setup lại máy nên nhiều cái muốn tìm hiểu thêm mà không kịp. Làm được hơn năm, nghỉ dịch cắt bhxh để nhận trợ cấp mấy tháng. Chưa đủ 12 tháng bảo hiểm. Gặp 2 thằng trưởng nhóm giấu nghề hơn mèo giấu cứt, hỏi cái đéo gì cũng ậm ừ để anh làm cho, 1 năm rưỡi đéo học được gì.
Làm ca kíp. Nhiều thời gian rảnh. Hồi mới làm tự nhủ thôi làm tạm rồi tranh thủ học thêm rồi nhảy. Nhưng đéo, lười biếng vl nên toàn lướt voz. Giờ mới thấy mình đèo biết cái mẹ gì. Mai đi khám rồi chữa dần cho sạch hết các bệnh. Sang tuần đăng ký đi học code. Lại thành thợ gõ. Trước học cntt, ra trường đéo biết code, làm phần mềm mảng khác. Nghỉ. Đúng hơn là bị đuổi. Làm chỗ bây giờ bộ phận kỹ thuật aka help desk. Học đại học 5 năm ra không khác gì 1 thằng học hết 12 đi làm bảo vệ.
Vèo cái ra trường 3 năm. Nhìn lại thấy bản thân thất bại vãi l. Trước còn nung nấu ý định du học. Lúc mới ra trường vì phỏng vẫn trượt tiếng Anh mà không đi Phil được, lương cỡ 30 1 tháng. Đéo phải trượt dốc mà là tụt dốc không phanh, không ngờ mình tệ thế. Không ngờ 1 thằng học top cấp 3, top đầu vào đại học mà như thế.
Những ông khóa trên, những ông lớn tuổi kém cỏi trước kia mình biết, coi thường vãi l. Giờ thấy đéo khác gì người ta.
Những thằng bạn trước kia nghĩ nó ăn hại kém cỏi, giờ mình còn đèo bằng nó. Những thằng hay chơi hồi đại học, xêm xêm mình, giờ nó là mơ ước của mình. Thỉnh thoảng hẹn gặp nhau đéo dám gặp, nó hỏi công việc thế nào không biết mở mồm trả lời ra sao. Rồi cũng đéo dám nói chuyện nữa. Sau 3 năm ra trường, thằng thì vợ con hạnh phúc, công việc không áp lực, thằng thì làm trưởng nhóm, yêu đương hạnh phúc, thằng thì công việc ổn định, chăm chỉ cày thêm cái bằng thạc sĩ, nhìn lại mình...
Đi làm 3 năm, chả tiêu pha gì, để dành được đôi ba chục, bằng chúng nó tiết kiệm 2 tháng.
Về đến nhà thì ức chế chán nản. Ở nhà mình mà đéo bằng cái đứa thuê trọ trong nhà mình, tầng trên. Nhà người ta thì đẩy con cái ra đời cho nó cứng cáp tự lập. Nhà này 1 câu là "chị: cuối tuần được nghỉ không, sang chơi với cháu" "mẹ: cuối tuần được nghỉ không, đèo mẹ đi chợ mua hạt giống, ra vườn cuốc đất bắt sâu. Mày ra ngoài ở mày muốn mẹ chết trong cái nhà này à" "bố: thôi nghỉ thì ở nhà chứ đi chơi làm gì". Tất nhiên hồi còn ngu ngơ nghe lời, giờ thì mặc kệ đi cứ đi. Thời gian riêng tư không có, chơi bời không có. Ai cũng hỏi yêu đương thế nào, bao giờ lấy vợ, mẹ và chị tôi còn giới thiệu và mai mối cho, trong đầu tôi nghĩ chỉ cần được thả ra thì cũng chẳng đến nỗi.
Đầu óc bắt chai lỳ, học bắt đầu lười, cứ thế này đôi ba năm nữa không biết cuộc đời sẽ đi về đâu. Bố mẹ thì cứ nghĩ con mình giỏi giang lắm.
Rồi bao nhiêu lần bạn bè rủ đi chơi, cứ nghĩ ngợi bố mẹ bảo thế nên chậc lưỡi thôi ở nhà. Riết rồi đéo có bạn bè, về nhà chán đéo muốn mở mồm, ra ngoài đéo biết giao tiếp.
Mấy năm cứ ham gái gú. Nhìn lại chả có ai ở bên. Tâm hồn chai sạn. Rửa tay gác kiếm thôi. Nhớ lại ngày xưa mẹ "người yêu cũ" cứ giục sang chơi, toàn từ chối. Hồi ấy vẫn nhát gái sợ yêu. Nghĩ lại nó đúng là may mắn khi không giẫm phải bãi cứt. Giờ vẫn sợ yêu, vẫn nhát gái, chỉ là muốn yêu đương nghiêm túc hơn xưa.
Giờ thực lòng cũng chả biết bản thân muốn gì, thích gì.
Tâm sự thế.
:( :(

Update
 
Last edited:
Hạnh phúc bỏ mẹ lại còn không biết hưởng.

Cha mẹ còn khỏe mạnh, còn nuôi trồng được. Nên hạnh phúc.

Chị sinh cháu khỏe mạnh, sức khỏe tốt, cháu kháu khỉnh vui đùa với nó, tập chơi để sau này chăm con.

Quan trọng là còn độc thân, không biết hưởng thụ lại còn than thở. Có tiền thì tập gym gủng. Đi du lịch mở mang. Không phải ông dở nhưng tầm nhìn ông không tới.

Thay đổi đi :boss:

Gửi từ Phòng ngủ của Juliet bằng vozFApp
Đồng ý là phải thay đổi.
Thâm tâm tôi cũng không nghĩ là tôi dở. Du lịch thì trước còn đi làm nên ngại xin nghỉ, cũng tốn trong khi tiền tiết kiệm chả có bao nhiêu, không biết đi đâu, đi với ai.
Gym đã từng mua thẻ, đã từng tập. Chậc lưỡi cái lại ở nhà.
Bố mẹ còn tự chăm sóc được bản thân là tốt. Cháu khỏe là tốt. Nhưng ông có vào hoàn cảnh chỉ tự do lúc ra khỏi nhà không? Bố mẹ ở quê dăm bữa nửa tháng mới gặp nó khác hoàn toàn lúc nào cũng bị soi mói. Lý thuyết ai chả nói được cho đến khirơi vào hoàn cảnh ấy.
 
Tìm game chơi, đi chạy bộ hoặc ngủ một giấc cho tỉnh táo đi fen, bình tĩnh rồi thì mai lại đi apply công việc mới. Rồi những việc nào chưa làm thì làm dần, như fen nói muốn đi du lịch, ko bạn thì đi 1 mình, muốn tách khỏi phụ huynh thì để sau. Giờ cứ làm từ từ, đừng cố dồn ép mọi chuyện 1 lúc. Nếu có xài MXH như FB thì tạm thời tạm biệt nó một thời gian đi, tập thể dục thể thao, rồi mọi chuyện sẽ khá lên. Chúc may mắn
 
Giống y tui, nhìn lại chừng ấy năm đi làm (sn93) chả đâu vào đâu, mới bỏ việc vì cay thằng sếp ml và nuôi ý định đi Nhật, các ac trong cty thương tình nhờ xin việc chỗ này chỗ kia cho, bảo mày chỉ cần nộp cv là xong mà cũng từ chối vì đã quyết đi Nhật, bố mẹ lớn tuổi, nhà nghèo, con em gái học xong ko có việc làm phải đi làm mấy cái việc vớ vỉn, người quắt queo lại.
Chiều tối mẹ nhắn tin
Ngày xưa nhà nghèo ko có ăn, giờ đỡ hơn chút từ lúc mình đi học đến lúc đi làm, mỗi lần xách balo đi là mẹ lại dúi cho đủ thứ, lúc nào cũng lo mình bị đói
202016ddd9ef-bf84-4ec5-905d-f967f00ca901.jpg

Mà vẫn đang giấu mẹ việc mình bỏ việc, sắp tới sửa nhà ko có tiền gửi về...=((
9NN5SUy.png


Sent from Xiaomi Redmi 5 Plus via nextVOZ
 
Chia buồn. Mình cũng đang loay hoay với cái ngành của bản thân đây, cũng top đầu thời đi học, giờ thì xét ra mặt bằng chung không tệ, nhưng giống như xây lâu đài trên cát
Ít ra là bạn có thu nhập tốt.
làm gì thì làm nhưng ông thớt cứ phải ở riêng trc đi đã, ở gần các cụ thì không thoát khỏi ảnh hưởng của các cụ trùm lên đâu
Dạo này cũng đỡ hơn đợt trước. Nhưng vẫn ko ổn. Giờ nhiều thời gian, sẽ ra thư viện học, không ở nhà, tối về như bth.
:( :(
Tìm game chơi, đi chạy bộ hoặc ngủ một giấc cho tỉnh táo đi fen, bình tĩnh rồi thì mai lại đi apply công việc mới. Rồi những việc nào chưa làm thì làm dần, như fen nói muốn đi du lịch, ko bạn thì đi 1 mình, muốn tách khỏi phụ huynh thì để sau. Giờ cứ làm từ từ, đừng cố dồn ép mọi chuyện 1 lúc. Nếu có xài MXH như FB thì tạm thời tạm biệt nó một thời gian đi, tập thể dục thể thao, rồi mọi chuyện sẽ khá lên. Chúc may mắn
giờ nhìn lại bản thân thấy chả biết cái gì để apply cả. Tôi muốn làm việc sử dụng chất xám.
Thỉnh thoảng làm ván game. Cũng phải vận động cho đỡ ỳ người.
Tôi down mood liên tục, thỉnh thoảng sẽ vui vẻ yêu đời được dăm ba hôm, rồi vì 1 lí do rất lãng xẹt nào đấy lại down mood tiếp cả tháng. Cảm giác như bóng đè, giãy giụa cho tỉnh, chợp mắt lại bóng đè tiếp.
Cảm ơn bro.
Giống y tui, nhìn lại chừng ấy năm đi làm (sn93) chả đâu vào đâu, mới bỏ việc vì cay thằng sếp ml và nuôi ý định đi Nhật, các ac trong cty thương tình nhờ xin việc chỗ này chỗ kia cho, bảo mày chỉ cần nộp cv là xong mà cũng từ chối vì đã quyết đi Nhật, bố mẹ lớn tuổi, nhà nghèo, con em gái học xong ko có việc làm phải đi làm mấy cái việc vớ vỉn, người quắt queo lại.
Chiều tối mẹ nhắn tin
Ngày xưa nhà nghèo ko có ăn, giờ đỡ hơn chút từ lúc mình đi học đến lúc đi làm, mỗi lần xách balo đi là mẹ lại dúi cho đủ thứ, lúc nào cũng lo mình bị đói

Mà vẫn đang giấu mẹ việc mình bỏ việc, sắp tới sửa nhà ko có tiền gửi về...=((
9NN5SUy.png


Sent from Xiaomi Redmi 5 Plus via nextVOZ
Có hướng đi là tốt rồi, tập trung cho nó thôi. Giờ tôi còn chả biết tôi muốn gì.
Còn chuyện mẹ dúi đồ ăn, nếu đi học đi làm xa thì là chuyện hết sức bình thường, còn ngày nào cũng bị 2 3 lần sẽ không thấy bình thường nữa.
 
Chủ top mới ra trường 3 năm thì vẫn còn trẻ chán, đừng suy nghĩ bi quan, nhiều người 30-40 tuổi mới thành công được. Quan trọng bây giờ cần phải biết mình cần gì, rồi tập trung học và cày theo hướng đó nhiều vào, tuổi trẻ là phải học, vừa làm vừa học tạo nền móng cho đầu 3x, đừng vội so sánh thành công nhất thời với người ta để down mood.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Chủ top mới ra trường 3 năm thì vẫn còn trẻ chán, đừng suy nghĩ bi quan, nhiều người 30-40 tuổi mới thành công được. Quan trọng bây giờ cần phải biết mình cần gì, rồi tập trung học và cày theo hướng đó nhiều vào, tuổi trẻ là phải học, vừa làm vừa học tạo nền móng cho đầu 3x, đừng vội so sánh thành công nhất thời với người ta để down mood.

via theNEXTvoz for iPhone
Đúng kiểu tự gây áp lực lên bản thân, rồi suy nghĩ tiêu cực.
Tôi nhìn từ bà chị và những người tôi quen, tầm 30 tuổi hoặc lập gia đình, có con cái, áp lực tiền nong sẽ rất lớn. Với kiểu người làm công ăn lương, không hợp kinh doanh buôn bán hay tư duy xuất chúng thì cũng phải cày cuốc để trang trải cuộc sống, coi như đóng đinh với công việc ấy luôn.
Nên cũng chỉ còn đôi ba năm để giãy giụa.
Thực lòng, có lẽ tôi muốn được ra nước ngoài làm việc.
Não để nhũn nhùn 3 năm không sử dụng, giờ loay hoay học thấy nản vcl.
 
mẹ eđang tính xúc căn nhà tầm tỏi hơn tý ( ở tỉnh lẻ ) . cũng tạm ổn mà tài sản có mỗi 800tr
thôi thì mẹ cũng hi sinh đủ thứ cho em nên em đang cố cày mặc dù công việc nặng vcl 14 tiếng / 1 ngày
thôi thì cố cày vậy ,cày bao giờ đủ tiền mới dám nghỉ
Fan97KZ.png
 
Back
Top