Tản mạn mùa Corona

ForceF5

Junior Member
Học Hệ chính quy hay Hệ thường xuyên?

Tôi bắt đầu đi học Đại học lại, học xong đến tuần thứ 2 thì trường nhận thông báo từ Tỉnh, bắt nghỉ học hè sớm vì dịch Corona. Bản thân mỗi thành viên trong lớp tôi đều không muốn thế vì căn bản là tuần thứ 3 là đã thi giữa kỳ rồi.

  • Ơ, sao nhanh thế! Anh mới học mà? - Bạn gái của tôi hỏi.

Vì tôi học hệ thường xuyên mà, hệ Vừa học vừa làm. Đây là lúc tôi sửa chữa sai lầm của mình trong quá khứ. Thay vì nếu hồi đó tôi chịu khó học, chịu khó hoà đồng, chịu khó chai mặt thì giờ tôi chỉ mất có 2 năm là có tấm bằng Quản trị kinh doanh. Nhưng giờ tôi phải mất đến 4 năm. Không sao, đời còn dài. Tôi còn sửa sai được.

Không như Hệ chính quy, chúng tôi học cả ngày thứ 7 lẫn chủ nhật và sau đó là nghỉ cả tuần để đi làm (đúng tuyệt đối với 4 chữ Vừa học vừa làm). Vì thế thay vì những sinh viên chính quy học nhởn nhơ 3 tiết, 2 tiết,... thì 1 ngày tụi tôi phải học đến 10 tiết. Và học liền 6 bài cũng một lúc để kịp chương trình. Well, cảm thấy nó hơi bội thực rồi đó.

Nhưng hay ở một chỗ này: Những người học chính quy....lại ghen ghét với tụi tôi. Nói Hệ thường xuyên học sướng. Học có 2 ngày xong nghỉ cả tuần. Cũng chẳng phải ôn thi đại học thấy mẹ, cứ nhởn nha nhởn nhơ nộp hồ sơ lớp 12 vô là xong. Bằng thì giờ như nhau, chả phân biệt gì hết.

Đó là những gì cô bé cùng lớp thuật lại cho tôi nghe khi nghe một người học chính quy "than thở". Thiệt chứ tôi nghe thì tôi chỉ cười thôi. Cười vì họ chỉ thấy được những cái họ thiệt, chứ có đời nào họ đặt họ vô mình để mà nghĩ đâu.

Học hệ thường xuyên là gì?

Là 5 ngày từ thứ 2 đến thứ 6 bạn đi làm bù đầu bù cổ, sau đó đến thứ 7 và chủ nhật lại gồng mình cả ngày để đi học.

Là hầu như mọi người đều ở cái tuổi đi làm rồi, vì một lý do nào đó phải quay lại giảng đường mà học.

Đời mà, sau này mấy bạn học chính quy ra sẽ hiểu 1 điều: Khi mà các bạn đi làm rồi ấy, sẽ hiếm có ai có thể đi học lại lắm. Tôi không tự cho mình là hay, là giỏi vì căn bản tôi chỉ đang sửa sai cho đời tôi thôi, còn những người đã đi làm mà học lên bằng này bằng kia (tôi không nói đến việc mua bằng) thì tôi nhìn vô họ, tôi nể lắm. Tôi nể vì họ có cái nghị lực, bất kể vì cái gì họ cũng đã có những sự cố gắng riêng của mình để mà học.

Rồi khi mà vô tình rớt môn đi, bạn đâu có chắc là học kỳ sau bạn sẽ học lại được môn đó trong học kỳ tới đâu. Cái gì cũng khó liên hệ hơn, cũng vướn hơn vì sỉ số ít, bạn lỡ không thân được với ai là thôi, chắc nghỉ học sớm bớt đau khổ.

Và cái khổ nhất của hệ thường xuyên đó chính là học cái vèo rồi thi giữa kỳ xong hết rồi và đến cuối kỳ thì... 2 tháng nữa thi hé mấy em. Coi có chết không?! Rồi bài vở quên sạch rồi sao? Tôi không biết thông lệ trường khác như nào, nhưng trường tôi thì thứ 7 1 môn, chủ nhật 1 môn, cứ 3 tuần hết 2 môn. Học sao cho hết 7 môn trong học kỳ xong thi đồng loạt.
Tôi cảm thấy người ít áp lực công việc như tôi còn thấy mệt. Chỉ thương cho mấy cô mấy chú, anh chị lớn hơn, bận hơn, sắp xếp công việc cực hơn,.. thì họ cũng phải gồng mình hơn.

Nói thì nói vậy thôi, chứ tôi biết Hệ chính quy cũng cực, nó nhiều cám dỗ hơn. Bởi vậy hồi đó tôi đâu có học ra trường được, cái sỉ của tôi nó lớn. Mà thôi, chắc sau này viết một bài, có thể là: "Cái sai khi bỏ học Đại học".

Đây là tản mạn, mùa dịch mà, việc cũng ít nên tôi viết vài dòng. Ai đọc thì đọc không đọc thì bỏ qua ha. Cám ơn các bạn.
 
Học chính quy: Học hành khó khăn hơn, đầu vào khắt khe hơn. Nhưng bù lại bằng cấp đc coi trọng hơn
Học hệ thường xuyên, tại chức, từ xa,...: : đầu vào lôm côm, học hành thì thầy cô vẫn thoáng hơn vì cũng thông cảm cho người đi làm. Mấy môn đại cương+ những môn ko phải chuyên ngành sẽ hơi khoai nhưng vào mấy môn chuyên ngành thì các bác phải gọi là bá. Bằng cấp gọi là cho có để hợp lí hóa chứ mình nói thật, nếu chưa có việc mà dùng bằng này xin việc hơi ... khoai.
Tuy nhiên học là học cho mình, học ấm thân và cũng quan trọng là ở người học chứ thầy cô nào cũng muốn học trò tấn tới, ham học hỏi dù là hệ nào đi chăng nữa

Học Hệ chính quy hay Hệ thường xuyên?

Tôi bắt đầu đi học Đại học lại, học xong đến tuần thứ 2 thì trường nhận thông báo từ Tỉnh, bắt nghỉ học hè sớm vì dịch Corona. Bản thân mỗi thành viên trong lớp tôi đều không muốn thế vì căn bản là tuần thứ 3 là đã thi giữa kỳ rồi.

  • Ơ, sao nhanh thế! Anh mới học mà? - Bạn gái của tôi hỏi.

Vì tôi học hệ thường xuyên mà, hệ Vừa học vừa làm. Đây là lúc tôi sửa chữa sai lầm của mình trong quá khứ. Thay vì nếu hồi đó tôi chịu khó học, chịu khó hoà đồng, chịu khó chai mặt thì giờ tôi chỉ mất có 2 năm là có tấm bằng Quản trị kinh doanh. Nhưng giờ tôi phải mất đến 4 năm. Không sao, đời còn dài. Tôi còn sửa sai được.

Không như Hệ chính quy, chúng tôi học cả ngày thứ 7 lẫn chủ nhật và sau đó là nghỉ cả tuần để đi làm (đúng tuyệt đối với 4 chữ Vừa học vừa làm). Vì thế thay vì những sinh viên chính quy học nhởn nhơ 3 tiết, 2 tiết,... thì 1 ngày tụi tôi phải học đến 10 tiết. Và học liền 6 bài cũng một lúc để kịp chương trình. Well, cảm thấy nó hơi bội thực rồi đó.

Nhưng hay ở một chỗ này: Những người học chính quy....lại ghen ghét với tụi tôi. Nói Hệ thường xuyên học sướng. Học có 2 ngày xong nghỉ cả tuần. Cũng chẳng phải ôn thi đại học thấy mẹ, cứ nhởn nha nhởn nhơ nộp hồ sơ lớp 12 vô là xong. Bằng thì giờ như nhau, chả phân biệt gì hết.

Đó là những gì cô bé cùng lớp thuật lại cho tôi nghe khi nghe một người học chính quy "than thở". Thiệt chứ tôi nghe thì tôi chỉ cười thôi. Cười vì họ chỉ thấy được những cái họ thiệt, chứ có đời nào họ đặt họ vô mình để mà nghĩ đâu.

Học hệ thường xuyên là gì?

Là 5 ngày từ thứ 2 đến thứ 6 bạn đi làm bù đầu bù cổ, sau đó đến thứ 7 và chủ nhật lại gồng mình cả ngày để đi học.

Là hầu như mọi người đều ở cái tuổi đi làm rồi, vì một lý do nào đó phải quay lại giảng đường mà học.

Đời mà, sau này mấy bạn học chính quy ra sẽ hiểu 1 điều: Khi mà các bạn đi làm rồi ấy, sẽ hiếm có ai có thể đi học lại lắm. Tôi không tự cho mình là hay, là giỏi vì căn bản tôi chỉ đang sửa sai cho đời tôi thôi, còn những người đã đi làm mà học lên bằng này bằng kia (tôi không nói đến việc mua bằng) thì tôi nhìn vô họ, tôi nể lắm. Tôi nể vì họ có cái nghị lực, bất kể vì cái gì họ cũng đã có những sự cố gắng riêng của mình để mà học.

Rồi khi mà vô tình rớt môn đi, bạn đâu có chắc là học kỳ sau bạn sẽ học lại được môn đó trong học kỳ tới đâu. Cái gì cũng khó liên hệ hơn, cũng vướn hơn vì sỉ số ít, bạn lỡ không thân được với ai là thôi, chắc nghỉ học sớm bớt đau khổ.

Và cái khổ nhất của hệ thường xuyên đó chính là học cái vèo rồi thi giữa kỳ xong hết rồi và đến cuối kỳ thì... 2 tháng nữa thi hé mấy em. Coi có chết không?! Rồi bài vở quên sạch rồi sao? Tôi không biết thông lệ trường khác như nào, nhưng trường tôi thì thứ 7 1 môn, chủ nhật 1 môn, cứ 3 tuần hết 2 môn. Học sao cho hết 7 môn trong học kỳ xong thi đồng loạt.
Tôi cảm thấy người ít áp lực công việc như tôi còn thấy mệt. Chỉ thương cho mấy cô mấy chú, anh chị lớn hơn, bận hơn, sắp xếp công việc cực hơn,.. thì họ cũng phải gồng mình hơn.

Nói thì nói vậy thôi, chứ tôi biết Hệ chính quy cũng cực, nó nhiều cám dỗ hơn. Bởi vậy hồi đó tôi đâu có học ra trường được, cái sỉ của tôi nó lớn. Mà thôi, chắc sau này viết một bài, có thể là: "Cái sai khi bỏ học Đại học".

Đây là tản mạn, mùa dịch mà, việc cũng ít nên tôi viết vài dòng. Ai đọc thì đọc không đọc thì bỏ qua ha. Cám ơn các bạn.
 
Câu chuyện đi bộ mỗi tối
Có 3 thành viên đi bộ: mẹ tui, tui, và em trai tui.
Trong 3 người em trai tui chăm đi nhất
Trong 3 người mẹ tui tham gia cho có phong trào dui dẻ hoy.
Vậy nên ngoài đường có 3 người
_Một người đi được vài bước là ngắm cây cỏ nhà người ta, còn đứng lại bảo để cho nhà chú này cô kia cây này cây kia...
_Một người vừa đi vừa cười mình như tự kỷ, tai thì nghe tamsukinhdoanh, lúc đi nhanh, lúc đi chậm, thông thường nghe hết 1 bài giảng thì vào.
_Một người thì lấy mục tiêu đi bộ nhanh làm nền tảng. Đi 3km hôm nay đi bao phút, mai đi bao phút, mốt cải thiện được nhiêu...
Cảm thấy buổi tối đúng bình yên :)

P/s: cái hình chá đèn tùm lum mà thấy ngộ ngộ nên ko chỉnh màu luôn :))
IMG_1585329518521_1585329558771.jpg
 
Tâm tình của một bạn trẻ nhớ bồ

Chắc hẳn em đang nghĩ, ủa gì vậy? Ngày bình thường mà sao tự nhiên lại đi làm diễn văn. Bộ anh muốn tăng bộ sưu tập bức thư 60 năm cuộc đời ha sao?

Chậc, đột nhiên đang ngồi ăn nhìn những chú tiểu mà anh mua đợt đi ra ĐN, anh lại nghĩ đến những món đồ bé nhỏ mà anh đã mua cho em, như cái kẹp tóc dưa hấu này, như là móc khoá hình bé bơ này.

Những món đồ đó anh không lên kế hoạch mua tặng 14/2 đâu. Thực chưa nghĩ đến. Chỉ là đi mua hộp đựng socola thì vô tình thấy quầy lưu niệm trưng bày. Và anh chợt nhớ đến bạn nhỏ xài chùm chìa khoá xe, cũng không có điểm nhấn. Sau đó là kẹp tóc màu đen của em cũng đã dùng lâu rồi. Trong lúc thấy những chuyện vụn vặt đó liền nghĩ sẽ mua cho em sau, và rồi ngay lúc nhìn thấy thì liền mua không suy nghĩ. Nên có vẻ 2 vật be bé đó có vẻ lạc loài giữa những thanh socola.

Anh hay nói yêu em. Mà anh cũng thừa biết là em cũng không thích bày tỏ tình cảm qua lời nói gì. Chỉ là chúng ta chưa về sống bên nhau, anh chưa làm được nhiều cho em. Nên có vẻ chỉ có thể nói, bất chấp mang tiếng "chỉ được cái miệng dẻo quẹo". Chậc!
 
Back
Top