[Tản mạn] Yêu một người sao lại buồn đến thế!

này là câu chuyện chủ thớt đi viện chứ có liên quan gì đến yêu đương đâu

chủ thớt chưa ra viện =))

chưa quen biết gì đã bệnh tật thì ai mà quen :LOL:

Ủa rồi thím phẫu thuật xong chưa

phẫu thuật thất bại rồi thím ạ. thớt chưa kịp tỏ tình thì đã...
Chuyện cách đây hơn năm rồi các thím ơi, giờ ct rồi em mới lên đây kể lể thôi, để em chỉnh lại cho dễ hiểu :(
 
lót dép hóng, câu chuyện đọc thấy hấp dẫn á chủ chớt :)

Có thấy tấp nập tí nào đâu :amazed:
Btw viết tiếp đi thớt

Sửa sai là tránh lặp lại sai lầm với người sau

:beat_brick: còn thở thì còn gỡ, đầy nhà lấy nhau rồi ly hôn, rồi mới tới fen :feel_good:bao giờ chết mới là hết :haha:

Hóng nha thớt, văn chương lai láng thế này trông chờ lắm ấy
Cảm ơn các thím, mấy nay công việc cũng bận với đang chán quá chưa viết tiếp được. Em sẽ cố gắng viết tiếp, coi như viết lên đây để lưu giữ lại những kỷ niệm, thím nào quan tâm thì vào đọc, chia sẻ cho vui :)
 
Chào các thím, tháng cuối năm em xin phép tản mạn với các thím một chút về câu chuyện tình buồn của em, biết rằng chuyện tình cảm đôi lứa thì không nên đem lên mạng để mà than ngắn thở dài, nhất là với đàn ông, nó chỉ khiến cho bản thân trở nên ủy mị, yếu đuối mà thôi. Thế nhưng, ở cái tuổi ngấp nghé đầu 3 thế này mà em vẫn còn lận đận quá, chuyện tình duyên tương đối trắc trở, chỉ vì...cái bản tính của em không thể thay đổi, để rồi lần lượt những người thương em đều phải dứt áo mà ra đi. Nhìn lại bản thân hiện tại, rồi nhìn mọi thứ xung quanh, tự dưng cảm thấy chạnh lòng, lẽ nào người như em mãi mãi sẽ không có được một hạnh phúc trọn vẹn? :)

Sơ qua về bản thân thì em nay cũng đã gần 30 nồi bánh chưng, ở cái tuổi mà bạn bè xung quanh đều đã kết hôn hoặc chí ít cũng rục rịch chuẩn bị kết hôn rồi, còn em thì đến tuổi này vẫn đang thất tình...như những cậu trai mới lớn vậy. Trước giờ quen thì cũng đôi ba người, cũng đã từng chia tay, nhưng không lần nào là không như lần đầu, vẫn cảm giác ấy, đau, vật vã, mặc dù không thể hiện quá nhiều ra bên ngoài nhưng trong lòng thì không khỏi dậy sóng, không thể tập trung cho công việc được, cảm giác như đang sống mòn vậy, chẳng có mục đích, chẳng còn động lực (thật ra cũng còn thêm nhiều yếu tố khác nữa xoay quanh cuộc sống của em, chứ không riêng gì chuyện tình cảm, nhưng có lẽ em sẽ kể sau). :)

Sơ qua về em ấy, mối tình vừa mới chia tay...thì em ấy thua em khá nhiều tuổi, vẫn đang là sinh viên của một trường đh, và em cũng là cựu sinh viên của trường đó, quen nhau cũng chỉ tình cờ qua fb thôi (vì có một số điểm chung), em còn nhớ, đó là một buổi sáng đẹp trời tháng 9, sau mấy hôm được nàng accept fb thì em cũng đã mặt dày ib, ban đầu thì nàng cũng dè chừng vì sv mới lên thành phố đi học mà, nhưng nói chuyện một thời gian thì cảm thấy khá là hợp, và có vẻ nàng cũng là một người hiểu chuyện, mặc dù tuổi còn rất trẻ.

Em thì đi làm cũng bận nên đợt đó chỉ có thể nói chuyện với nàng vào buổi tối, sau này nghe nàng kể là hồi đó ngày nào nàng chờ em đi làm về, để được trò chuyện với em (nghe khá là vui), cứ thế trò chuyện ngày qua ngày, khi cảm thấy tình cảm vừa chớm đủ thì em đã có dự định hẹn gặp nàng ở ngoài, thế nhưng xui rủi thế nào đợt đó em lại bị ho quá trời, 2-3 tuần vẫn không khỏi, nên em mới quyết định lên bv để khám, hôm đó em đặt lịch hẹn đầu giờ chiều, lúc trước khi đi thì em có nhắn vội cho nàng mấy tin, nàng cũng lo lắng dữ lắm, dặn em khám tình hình thế nào thì nhớ báo cho nàng biết ngay, xong xuôi thì em xách xe phi lên bv, đến phòng khám bs cho chỉ định đi chụp X-Quang, mà phòng chụp thì đông, em lên bv lúc 1h30 mà mãi đến tận 3h30 mới được chụp, chụp xong xuôi chờ kết quả, đến 4h em quay lại phòng khám nhờ bs đọc kết quả, xem đi xem lại một hồi thấy bs cứ zoom vào một điểm đen to như đầu chiếc đũa ở đáy phổi phải, mặt cau lại, em nhìn qua cũng đoán được...thôi xong chắc là không tốt rồi =((, sau đó thì bs cũng không nói gì cả mà chỉ định em đi chụp CT luôn, và dặn em là chụp xong quay lại phòng khám ngay, không cần chờ kết quả, mặc dù rất mệt vì chờ khám cả chiều nhưng em cũng ráng lết xuống đến phòng CT để chụp, rồi tức tốc lên để kịp giờ (vì lúc đó cũng khá trễ rồi, sợ bs họ nghỉ sớm), vừa lên thì bs phán...tràn khí màng phổi rồi, khá nhiều, rồi hỏi em có bị khó thở nhiều không (thực lòng thì khó thở cũng hơi hơi thôi, nhưng mà mệt là vì phải chờ khá lâu, mà bv thì lại đông, cảm giác mệt mỏi vô cùng luôn), xong xuôi thì bs chỉ định sang khoa lồng ngực mạch máu để bs khác tư vấn thêm (em lại phải ráng lết sang một phòng khác), qua đến nơi thì bs cũng xem xem các thứ rồi chỉ định chuyển em xuống khoa cấp cứu luôn (ban đầu em cũng chưa nghĩ là nghiêm trọng đến thế), bs bảo y tá gọi cáng để đưa em xuống phòng cấp cứu nhưng em chợt nhớ ra là xe máy đang còn gửi ở cái bãi ngoài gần đấy, không thể để qua đêm ở đó được, thế là em xin bs chạy ra để lấy xe mang xuống hầm bv gửi, xong xuôi thì em tự đến khoa cấp cứu, vừa tới, xuất trình giấy cấp cứu và giấy tờ tùy thân thì y tá cho vô nằm băng ca luôn, rồi là kéo thiết bị tới, nào là máy thở oxi, máy đo nhịp tim, huyết áp, rồi thì gắn dây nhợ tùm lum lên người em, rồi thì lấy máu để làm xét nghiệm (lấy máu ở động mạch hay tĩnh mạch gì đấy em không nhớ rõ nhưng mà không phải lấy máu kiểu thông thường, mà là đâm sâu kim vào dưới động mạch, phải nói là nó đau kinh khủng luôn), vừa lấy máu y tá vừa hỏi chuyện em cho em đỡ phải tập trung vào cái kim, và có dặn trước là hơi đau đấy nhé, anh chịu khó một chút (thật ra là đau kinh khủng luôn chứ không phải hơi đau như họ nói, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng vẫn quá thốn), xong xuôi thì các bác sĩ vào hội chẩn, xong ra bảo tình hình là phải phẫu thuật rồi em ạ, giờ sẽ chuyển em lên phòng mổ để đặt ống dẫn lưu trước, rồi 2-3 hôm sau sẽ phẫu thuật, và giục em bảo người nhà vào để ký giấy nhập viện. Nói thế để các thím có thể hình dung là tình hình lúc đấy hơi bối rối với lại xảy ra quá nhanh nên em cũng quên béng mất việc nhắn báo cho nàng biết. :beat_brick:

Sau đấy em có gọi thằng em trai vào để ký giấy nhập viện, rồi y tá kéo em lên phòng gây mê hồi sức để chuẩn bị, cởi hết quần áo ra, kể cả quần trong, và thay bộ đồ của bệnh viện vào, tiếp tục nằm chờ, một lúc sau thì kéo em vào phòng mổ, lần này chưa mổ xẻ gì hết mà chỉ mới đặt ống thôi, vào trong phòng mổ bs đưa em lên bàn mổ, tiêm cho em một liều an thần, công nhận tác dụng nhanh thật, vừa tiêm xong mắt em đã cảm thấy lảo đảo, cảm giác buồn ngủ, sau đấy là kêu em nằm nghiêng lại hướng lưng về phía bs, vì chỉ là tiểu phẫu đặt ống thôi nên em chỉ được tiêm thuốc tê, tức là người vẫn còn tỉnh táo, lúc thực hiện thì em không cảm thấy đau nhưng vẫn cảm nhận được có vật gì nhọn và cứng đâm vào, rất sâu, khiến em cảm thấy tức lồng ngực và ngạt thở, xong thì bs khâu để cố định ống lại rồi cho dẫn lưu ra một cái bình thủy tinh lớn, rồi đưa em về lại phòng gây mê hồi sức, em đã phải nằm đấy trong hơn một ngày, chỉ vì...bệnh viện đang thiếu giường bệnh, từ đó cho đến khi em lên được phòng dưỡng bệnh thì em không được gặp người thân luôn, điện thoại cũng không có để mà liên lạc gì với ai cả, chỉ biết nằm đó và chờ :oops:

Tạm thời thế đã, lát tối rảnh em sẽ cập nhật thêm...:)

***Update #19
đang hóng truyện tình cảm lại thành bệnh
fen khám ở viện nào thế ? nguyên nhân tràn dịch phổi là gì? có hút thuốc hem
ho >2 tuần mới đi khám :beat_brick:
 
Dạo này đang gặp chút bất ổn tâm lý nên chưa kể tiếp được thím, đợi nào ổn hơn em sẽ viết tiếp.
Mình thấy bác đăng bài về trầm cảm hôm qua. Nói chung mình chúc bác được bình an và khỏe mạnh. Cố gắng lấy lại tâm trí và tinh thần nha bác. Có gì khó khăn thì có thể đi khám bác sĩ tâm lý để họ giúp đỡ bác. Còn nếu được thì có thể kiếm người tâm sự, nếu bác muốn giải bày tâm sự có thể nt add fb mình. Mình trước đây cũng đã bị trầm cảm nhẹ giống bác hồi năm 2020. Nên mình khá hiểu cái cảm giác đó. Mọi thứ với nam thì mình tự vượt qua thôi, chứ xung quanh mình chả có ai đủ hiểu để tâm sự cả (trừ thằng bạn thân mình).
 
1BW9Wj4.png
Sao ko viết tiếp mà drop rồi, ức chế với chủ thớt ghê
 
Mình thấy bác đăng bài về trầm cảm hôm qua. Nói chung mình chúc bác được bình an và khỏe mạnh. Cố gắng lấy lại tâm trí và tinh thần nha bác. Có gì khó khăn thì có thể đi khám bác sĩ tâm lý để họ giúp đỡ bác. Còn nếu được thì có thể kiếm người tâm sự, nếu bác muốn giải bày tâm sự có thể nt add fb mình. Mình trước đây cũng đã bị trầm cảm nhẹ giống bác hồi năm 2020. Nên mình khá hiểu cái cảm giác đó. Mọi thứ với nam thì mình tự vượt qua thôi, chứ xung quanh mình chả có ai đủ hiểu để tâm sự cả (trừ thằng bạn thân mình).
Cảm ơn những lời động viên của bác, mình có hộp cho bác rồi ấy, bác check nha :smile:
 
Anh sẽ buồn vì chuyện của mình nốt hôm nay nữa thôi, hy vọng ngày mai, mọi thứ sẽ khác, cảm ơn em rất nhiều về khoảng thời gian vừa qua, và chúc em sau này luôn được hạnh phúc, em nhé! 😊
 

Thread statistics

Created
Let's_become_a_winner,
Last reply from
denand_lnnd,
Replies
84
Views
9,383
Back
Top